Diệp Linh là một ngôi sao lớn nóng bỏng tay, đi tới đâu cũng có truyền thông, báo chí chụp lén, vì vậy, hôm nay, cô mặc một bộ trang phục rất khiêm tốn.
Diệp Linh mặc một chiếc T-shirt trắng rộng rãi, bên ngoài khoác một chiếc sơ mi đen, đeo một chiếc balo nhỏ, bộ trang phục vốn rất đơn giản, nhưng mặc trên người Diệp Linh lại rất không tầm thường, thu hút lại tràn đầy sức sống, đôi chân thon dài trăng nõn lộ ra vô cùng xinh đẹp.
Diệp Linh sợ người khác nhận ra, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, màu tóc xoăn màu trà xõa tung trên và khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay còn ột chiếc kính râm cỡ lớn, che rất kín, nhưng cô môi đỏ răng trắng, yêu kiều quyến rũ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong sân bay.
Hạ Tịch Quán vẫy tay, tâm trạng trở nên vui vẻ: “Linh Linh, ở đây này.”
Diệp Linh ngước nhìn, nhanh chóng đi tới, cô đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Hạ Tịch Quán: “Chậc, Quán Quán, mấy ngày không gặp, cậu lại đẹp khiến tớ kinh ngạc rồi.
Hạ Tịch Quán bị chọc cười: “Cũng thế, thế cả mà.”
Người đại diện – Kim Hoa của Diệp Linh đây hành lý tới, cô thấy rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp ảnh, nam Quán bắc Linh của Hải Thanh này tập hợp tạo lực sát thương quá lớn, cô không thể không nhắc nhở hai người đẹp đang tâng bốc lẫn nhau: “Linh Linh, Hạ tiểu thư, như vậy rêu rao quá, chúng ta lên xe rồi đùa tiếp.”
Hạ Tịch Quán và Diệp Linh ra khỏi sân bay thì đã có xe bảo mẫu cao cấp tới đón, Kim Hoa cất hành lý lên xe.
“Quán Quán, chúng mình lên xe đi.”
Diệp Linh kéo Hạ Tịch Quán lên xe.
Lúc này, tiếng nói trầm thấp truyền cảm của Lục Hàn Đình vang lên từ sau lưng: “Hai người đi đâu, tôi đưa đi.”
Diệp Linh quay lại, đưa tay tháo kính râm to xuống,lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt xinh đẹp đánh giá Lục Hàn Đình một lượt, giống như người nhà mẹ đẻ đánh giá con rễ tới cửa, sau đó, cô nhếch môi: “Lục tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Diệp Linh nói xong thì nhìn Kim Hoa: “Không ngờ tôi mới về Hải Thành đã được hưởng ké phúc của Quán Quán, được xe chuyên dụng của Lục tổng đưa đón, Hoa tỷ, ở đây có Lục tổng làm tài xế rồi, chị mang hành lý của tôi về Túy Ngọc Hoan trước đi.”
Kim Hoa gật đầu: “Được rồi.”
Lục Hàn Đình lịch lãm mở cửa sau chiếc Rolls Royce: “Mời.”
Hạ Tịch Quán lên xe, lúc này, Diệp Linh nhanh chóng xán tới, chớp mắt đầy mờ ám, nói nhỏ: “Quán Quán, ánh mắt không tệ nha, vị Lục tổng này đúng là trăm nghe không bằng một thấy, kiểu trưởng thành, cám „ dục.
Thật ra, Hạ Tịch Quán không muốn quay lại chiếc xe này, dù sao thì nụ hôn lúc nãy đều khiến cô và Lục Hàn Đình không thoải mái, bây giờ lại nghe Diệp Linh nói “trưởng thành cấm dục”
đầy thâm ý, vành tai trắng nốn của cô lập tức đỏ bừng: “Linh Linh, cậu nói lung tung gì đó.”
Lúc này, Lục Hàn Đình quay người lên xe, câu trêu đùa đỏ mặt của đôi bạn thân kết thúc trong cái nhướn mày của Diệp Linh.
Siêu xe Rolls Royce chạy thẳng về phía Túy Ngọc Hoan, Hạ Tịch Quán nhìn Diệp Linh bên cạnh: “Linh Linh, cậu về được khoảng bao lâu?”
Mấy năm nay, lịch trình của Diệp Linh luôn kín mít, ngoài trừ quay phim thì còn tham gia rất nhiều các hoạt động thương mại như tham dự buổi trình diễn thời trang của các nhãn hàng xa xỉ.
Diệp Linh nghĩ một lúc: “Tạm thời chắc tớ không đi đâu, giúp cậu đánh cô ả trơ trẽn đê tiện kia rồi tính.”
Diệp Linh nói xong, ngước nhìn Lục Hàn Đình đang lái xe: “Lục tổng à, nghe nói anh chỉ hẳn 120 triệu vì Hạ Nghiên Nghiên, Quán Quán nhà tôi rất tốt tính, sẽ không ra tay đánh người, nhưng tôi thì khác, nếu tôi đánh cô ả Hạ Nghiên Nghiên trơ trẽn kia thì anh có đau lòng không?”