Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 16: Là điều em muốn đúng không?

Hạ Tịch Quán nhìn anh, người đàn ông thân cao chân dài đứng lặng im ngược ánh sáng, ánh đèn rực rỡ trải lên một tầng màu vàng lên gương mặt anh tuấn đó, người đàn ông mặc áo sơ mi đen mang lại cảm giác cao lãnh thần bí hơn bình thường.

Ánh mắt Hạ Tịch Quán nhanh chóng lướt xuống dưới, hông anh đeo thắt lưng da màu đen đắt tiền, phác họa đường eo rắn chắc, ừm… là eo sáu múi mà Diệp Linh nói.

Trời đất ơi, cô đang nghĩ gì vậy chứ? Nhận thức thấy mình bị Diệp Linh làm cho hư hỏng, Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngăn cản lại suy nghĩ lung tung của mình, hỏi chuyện bằng ngữ điệu bình thường: “Lục tiên sinh, anh đứng ở đó làm gì vậy?”

Lục Hàn Đình nhìn thấy vẻ trong veo trong ánh mắt của người phụ nữ này, nhếch mày nói: “Hình như tôi nhìn thấy một con mèo hoa nhỏ, kêu meo meo ở đó.”

Gì… gì chứ? Lục Hàn Đình: “Gọi xuân.”

Nói ra hai chữ này, mặt Hạ Tịch Quán đỏ bừng, thẳng thừng lấy khăn mặt trong tay dùng lực chà lên gương mặt anh tuấn của người đàn ông này.

Lục Hàn Đình không né đi, khăn mặt chạm lên mặt anh liền rơi xuống thảm trải sàn, tiếng cười vang lên từ trong yết hầu, đang cười nhạo cô.

Hạ Tịch Quán giơ tay đóng cửa nhà tắm lại.

Nhưng anh gập chân lại, chặn lại cửa: “Giận sao?”

Hạ Tịch Quán hừm một tiếng, không để ý đến anh.

“Tôi phải bay ra nước ngoài công tác một chuyến, máy ngày nay sẽ không ở nhà.”

Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngước đầu, anh ta sắp đi công tác? Đây là lần đầu tiên anh ta đi công tác.

Hạ Tịch Quan không giận hờn nữa: “Khi nào anh đi?”

“Lát nữa đi liền.”

“Nhanh như vậy… vậy anh chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá mệt.”

“Không có điều gì khác muốn nói với tôi sao?”

Hạ Tịch Quán suy nghĩ, không có gì khác để nói, vậy nên lắc đầu: “Không có…”

Lục Hàn Đình kéo nhẹ cổ tay mảnh khảnh của cô, cơ thể mềm mại của Hạ Tịch Quán ngã vào trong lòng ngực của anh.

Hạ Tịch Quán vội vàng đứng thẳng người lên: “Lục tiên sinh, anh làm gì vậy…”

Vẫn chưa nói xong, anh kéo bàn tay bé nhỏ của cô Chương 16: Là Điều Em Muốn Đúng Không? đặt lên eo mình.

Lòng bàn tay mềm mại cách một lớp áo móng liền cảm nhận được bắp thịt săn chắc của anh, tràn trè sức mạnh đàn ông, Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy đầu ngón tay như chạm phải điện, bị đốt cháy một cách nhanh chóng, cô sợ hãi co lại.

Những Lục Hàn Đình giữ chặt lấy cô, không cho cô lùi lại, đôi môi mỏng dính sát bên tai đã ửng đỏ của cô khẽ nói: “Là điều cô muốn đúng không?”

Hạ Tịch Quán biết anh sẽ ghi nhớ những gì anh nghe thấy, trong lòng càng thêm sợ hãi: “Lục tiên sinh, chúng ta chỉ vui đùa vậy thôi, anh thả tôi ra trước đãi”

Lúc này tiếng gõ cửa “cốc cốc”

vang lên, bác Phúc đứng ngoài cửa cung kính nói: “Thiếu gia, máy bay riêng đã chuẩn bị xong rồi, nên đi thôi.”

Lục Hàn Đình buông Hạ Tịch Quán ra: “Sau này không được phép xem những thứ đó nữa, có chuyện gì không thể giải quyết được thì gọi điện thoại cho tôi.”

Nói xong, Lục Hàn Đình liền đi.

Hạ Tịch Quán tắm xong nằm lên giường, lấy điện thoại chuyển thông tin trai bao cho Diệp Linh, Diệp Linh cuối cùng gửi đến một tin nhắn: Quán Quán, mình còn phải ở nước ngoài quay phim thêm một thời gian nữa, tớ đã nhờ người đi điều tra tài liệu đen trước đây của Lý Ngọc Lan rồi, bà ta là con hồ ly già, cần một chút thời gian mới có thể moi tin ra được, đến khi đó đợi tớ và cậu cùng nhau xử đẹp con đàn bà Hạ Nghiên Nghiên đó! Có một người bạn thân như vậy ở bên cạnh, Hạ Tịch Quan lập tức gửi đến một nụ hôn nồng nhiệt cho cậu ây.

Đến giờ đi ngủ, Hạ Tịch Quán lại không ngủ được, khi cô nhắm mắt lại đều hiện lên cảnh tượng khi Lục Hàn Đình sắp đi kéo cô vào lòng, nhắn tay cô để cô chạm lên eo, còn nói bên tai cô hỏi câu là thứ cô muốn sao? Anh ta quả thực tự tin thái quá! Còn nữa, cái gì mà sau này không được phép xem những thứ đó nữa chứ? Cô thực sự không xem, chỉ là… chỉ là ngày sinh nhật 18 tuổi của cô, Diệp Linh thần thần bí bí kéo cô vào trong phòng… Cuối cùng anh ta nói, có vấn đề gì không giải quyết được thì gọi điện cho anh ta.

Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy yên lòng, cô mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Tối qua ngủ muộn, vậy nên hôm sau Hạ Tịch Quán đã dậy muộn, bị tiếng chuống điện thoại kêu lên không ngừng đánh thức.

Hạ Tịch Quan mở đôi mắt lim dim lần mò điện thoại, sau đó nhấn nút nghe máy: “A lô”

.

Tiếng Lý Ngọc Lan và tiếng ồn nhỏ vang lên: “A lô, Tịch Quán, là dì đây, không làm phiền cháu nghỉ ngơi chứ.

Chuyện của Lý Ngọc Lan cùng với tổng giám đốc Vương làm loạn lên có thể nói là đả kích lớn, bây giờ bà ta đặc biệt nhỏ giọng dịu dàng, Hạ Tịch Quán lại nghe ra ý căm hận, chẳng qua là cố gắng đè nén mà thôi, tâm trạng của Hạ Tịch Quán rất vui vẻ, ngọt ngào đáp lại: “Dì tìm con có việc gì?”

“Tịch Quán, là thế này, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Điệp, mọi người chuẩn bị cho Tiểu Điệp một bữa tiệc sinh nhật, muốn mời cháu đến tham gia, buổi tối con rảnh không?”

Lý Ngọc Lan mà mời, khẳng định là một bữa Hồng Môn Yến, có điều Hạ Tịch Quán cảm thấy không có lí do gì mà mình phải chưa chiến đấu đã thụt lùi: “Con rảnh, dì nói địa chỉ cho con đi, con sẽ đến đúng giờ.”

Chương 16: Là Điều Em Muốn Đúng Không? “Tốt quá rồi, Tịch Quán, tiệc sinh nhật của Tiểu Điệp tổ chức ở nhà hàng sáu sao Đề Hào.”

“Nhà hàng sáu sao Đề Hào?”

“Đúng vậy Tịch Quan, nhà hàng sáu sao Đế Hào là nhà hàng có tiếng nhất ở Hải Thành, cũng là sản nghiệp của nhà họ Lục hào môn lớn nhất Hải Thành, những buổi tụ họp của người giàu có đều tổ chức ở đây, Chấn Quốc vô cùng coi trọng bữa tiệc sinh nhật lần này của Tiểu Điệp, bỏ ra một số tiền lớn đặt một phòng riêng ở đó, Tịch Quán cháu vừa từ quê về, nhất định chưa từng nhìn thấy nhà hàng sang trọng như vậy, tối hôm nay con có thể mở mang tầm mắt rồi.”

Hạ Tịch Quán muốn bật cười, thì ra Lý Ngọc Lan gọi đến là để khoe khoang.

Ngày cô từ quê lên Hải Thành từng ngồi trong xe nhìn thấy nhà hàng sáu sao Đề Hào, nằm tại đoạn đường hào hoa nhất Hải Thành, thiết kế kim tự tháp cao ngút ngàn, xa hoa mà huy hoàng.

Tài xế nói với cô, đây là nhà hàng Đề Hào, là sở hữu của người đàn ông giàu có nhất thành phó này.

Tiệc sinh nhật của Hạ Tiểu Điệp tổ chức ở nhà hàng Đề Hào, Hạ Chấn Quốc chỉ só tiền lớn để thể hiện tình yêu thương dành cho con gái, Lý Ngọc Lan này quả thực là một người kiêu ngạo.

“Con quả thực chưa có cơ hội đến nhà hàng Đế Hào mà mọi người thường xuyên nhắc đến, vậy nên dì à, hẹn gặp dì tối nay.”

Hạ Tịch Quán cúp máy sau đó đứng lên, cô mở tủ đồ ra.

Khi cô gả vào đây căn phòng này là gian phòng chuẩn bị cho cô một đựng quần áo riêng, đây là lần đầu tiên cô bước vào, muốn tìm một bộ lễ phục.

Nhưng khi bước vào khiến cho Hạ Tịch Quán ngơ ngác, từng hàng móc treo đồ đều là trang phục hàng hiệu rực rỡ đủ loại, một tủ giày cao gót thủy tinh, còn Chương 16: Là Điều Em Muốn Đúng Không? cả túi xách… Đây có lẽ chính là… phòng đựng quần áo mà tất cả cô gái mơ ước.

Hạ Tịch Quán mở tủ đỏ, liền đỏ bừng mặt.

Tủ đồ này treo đầy quần áo ngủ tơ lụa đủ dạng, có đơn thuần, gợi cảm, cái gì cũng có.

Ai chuẩn bị cái này vậy chứ? Lễ nào là… sở thích của anh ta? Diệp Linh từng nói, vẻ ngoài càng nghiêm túc, người đàn ông được áo sơ mi quần tây nghiêm chỉnh thẳng tắp che lại cảm giác cắm dục, trong bản chất du͙© vọиɠ lại càng lớn.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng đóng tủ lại, sau đó chọn một chiếc quần dài thay vào, đi đến cửa hàng sáu sao Đề Hào.