Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 283: Phi hành bầu trời

"Đây là tâm huyết nhiều năm của tôi, làm ngành nghề này nhiều năm như vậy, ở đây cũng giống như là cơ thể là tính mạng của tôi, vụиɠ ŧяộʍ nói một câu, " Nói xong che miệng cười: "Thời gian ở cùng người nhà còn không nhiều bằng ở đây."

Lương Hạnh bị sự khôi hài của ông ta chọc cười, cũng có chút kinh ngạc: "Ngài sản xuất cái này?"

"Mịch Thanh và Hàm không nhắc đến với cô?" Người đàn ông kinh ngạc, lập tức nói: "Tôi làm nghiên cứu phát triển, đây chính là căn cứ nghiên cứu phát triển của tôi."

Lương Hạnh không khỏi tò mò với kho hàng lớn này, thật sự là nghiên cứu phát triển, đúng là làm cho người ta kính trọng thêm mấy phần.

Nhanh chóng được dẫn đi thăm một vòng, nhiều nghiên cứu viên đi tới đi lui vây quanh đủ loại cơ giới và dụng cụ kiểm tra.

Triệu Mịch Thanh đến rất đúng giờ, Lương Hạnh nhìn anh đi giày tây từ xa đi đến, dáng người thon dài, khí tràng không tự chủ được phát ra.

Chú Tề Hàm vô cùng nghênh đón: "Vừa đưa Lương Hạnh đi tham quan hết bộ phận nghiên cứu phát triển, đang muốn đến xem trực thăng, hôm nay cậu có thể luyện tay một chút, xem xem mẫu nghiên cứu phát triển mới nhất của chúng ta thế nào."

Triệu Mịch Thanh vô cùng thân thuộc với ông ta, cười nói: "Đã lâu không tự mình động thủ, hôm nay chủ yếu là muốn đưa Lương Hạnh đến chơi, vẫn phải cảm ơn ngài đã tiếp đón."

Chú Tề trầm mặc một chút, nhìn Tề Hàm, nhướng mày: "Kỳ thật hôm nay để cậu đến đây cũng là muốn để cho cậu nhìn tình hình nơi này của tôi, nếu như cậu có hứng thú với phương diện này, có thể cân nhắc đầu tư, làm một dây chuyền sản xuất."

Lương Hạnh nhìn người đàn ông bên cạnh, rõ ràng tạm thời không có ý định này, cười nói: "Thị trường đối với máy bay trực thăng vẫn chưa mở ra, tiêu thụ ít, có thể cân nhắc đến hướng nông nghiệp dùng máy bay để phát triển, nhưng mà, hiệu quả ngắn hạn không rõ rệt."

Mấy câu làm rõ thực trạng của ngành sản xuất, chú Tề không ngừng gật đầu.

Tề Hàm kéo chú mình nói: "Chuyện đầu tư lại nói sau, gần đây công ty Mịch Thanh còn rất nhiều chuyện bận, qua một thời gian nữa rồi thương lượng lại."

Chú Tề cũng biết có chút đường đột, lập tức chuyển chủ đề, đưa mấy người đến nơi hạ cánh.

Lần đầu tiên Lương Hạnh nhìn thấy nhiều máy bay đến vậy, mặc dù cũng không lớn, nhìn hình thù khác nhau, khung cảnh đó quả thật là không kém phim Mỹ bao nhiêu, hai mắt sáng lên, miệng hơi cong.

Người đàn ông không bỏ qua chút phản ứng của cô, giữ chặt tay cô, mang theo ý cười: "Anh đi lên thử trước, em đợi lát nữa rồi lên."

"Đây là hai người lái, để Tề Hàm đi với cậu, hai người làm quen một chút."

Người đàn ông nhướng mày nhìn Tề Hàm: "Cô có thể?"

Tề Hàm thả túi xuống, cười nhìn Triệu Mịch Thanh: "Cũng đừng xem thường tôi, ở nước ngoài mấy năm tôi cũng luyện không ít."

Người đàn ông quay đầu nhìn Lương Hạnh: "Chờ anh một lúc."

Lương Hạnh gật đần, nhìn người đàn ông lên máy bay trước, sau đó đưa tay cho Tề Hàm, dìu cô ta lên.

Bị đưa đến nơi xa một chút, có thể nhìn thấy hai người đang mang dụng cụ bảo vệ trong buồng lái, Tề Hàm quay lưng lại, người đàn ông giúp cô ta lấy cái gì đó, nhìn từ góc độ của cô, hai người đúng lúc chồng lên nhau, giống như là Triệu Mịch Thanh ôm chặt cô ta.

Qua một phút đồng hồ mới chuẩn bị xong, hai người ngồi song song, mang theo mũ giáp chuyên nghiệp, nói với nhau mấy câu.

Lương Hạnh híp híp mắt, giống như tài mạo song toàn, nếu như không biết bọn họ, đúng là cảm thấy vô cùng xứng.

Lúc này thật sự hy vọng mình chưa từng đến đây, không nhìn thấy hình ảnh này.

Muốn nói ở cùng Triệu Mịch Thanh lâu như vậy, thất vọng và thương tâm đều đã trải qua, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình không xứng với anh, sự kiêu ngạo được ba mẹ nuông chiều ra từ nhỏ lập tức vỡ vụn trong khoảnh khắc này.

Máy bay trực thăng khởi động, vận tốc quay cánh quạt nhanh hơn, thổi tóc cô rối bời, tay cũng không giữ được, nhìn từ đằng xa khẳng định vô cùng lôi thôi.

Máy bay dần dần cách mặt đất, càng ngày càng xa.

Khoảng hai mươi phút sẽ quay về, chú Tề thấy cô đứng vất vả, cho người tìm một cái ghế đến cho cô ngồi.

"Thì ra bọn họ là cùng nhau lái như vậy?" Vẻ mặt Lương Hạnh nhàn nhạt, như là vô ý hỏi.

Chú Tề cười khoát tay: "Đứa nhỏ Hàm này từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như công chúa, búp bê chất cả phòng, nhưng sau khi quen biết với Mịch Thanh, thấy cậu ấy mỗi ngày đều chơi những thứ này, dần dần bị đồng hóa, mỗi lần đến Kinh Đô đều tìm tôi dẫn bọn họ bay lên trời, về sau lớn rồi, tôi mới để chuyên gia dạy bọn họ lái."

"Vậy những búp bê kia chẳng phải sẽ rất đáng tiếc." Lương Hạnh cười nói.

Trong lòng lại chua xót.

...

"Mịch Thanh, anh xem, chúng ta đáp lên ngọn núi kia!" Tề Hàm chỉ vào ngọn núi xa xa, gương mặt kích động: "Chúng ta qua đó xem một chút đi."

Người đàn ông ấn ấn mấy phím, quét mắt qua ngọn núi kia, nhíu mày nói: "Lúc ấy chỉ là bị ép đáp, bây giờ không rõ tình huống bên dưới lắm, tùy tiện xuống đó sẽ gặp nguy hiểm."

"Anh vẫn còn nhớ tình huống lúc đó?"

"Đương nhiên."

Tề Hàm im lặng.

Triệu Mịch Thanh chuẩn bị quay đầu về điểm xuất phát, muốn cô ta điều chỉnh phương hướng, nhìn sang lại phát hiện ánh mắt cô ta thâm trầm.

"Vậy anh còn nhớ chiếc nhẫn này không? Lúc sinh nhật năm mười tám tuổi em quấn lấy anh nhất định phải mua nhẫn, cuối cùng anh bất đắc dĩ, mua chiếc nhẫn này." Bao tay bị lấy xuống, lộ ra ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn, cười khổ: "Lúc ấy em đã nghĩ, sau này..."

"Tề Hàm," Bị âm thanh trầm thấp của đàn ông cắt ngang, ánh mắt cũng trở nên u ám, thậm chí lạnh như băng: "Bây giờ nói chuyện này thích hợp sao?"

Tay Tề Hàm duỗi ra run lên, nhíu mày, như bị đâm một cái.

"Quay đầu, trở về."

Chậm rãi thu tay lại, lần nữa đeo bao tay lên.

"Hôm qua cô nói dối, tôi không biết là xuất phát từ mục đích gì, nếu như có ý khác hoặc là muốn nhằm vào Lương Hạnh, sau này cũng đừng làm nữa." Người đàn ông nhìn về phía trước, lời nói lạnh như băng, giống như đang nói chuyện với người xa lạ.

Sắc mặt Tề Hàm trắng nhợt, cho rằng chuyện hôm qua lừa gạt anh không gặp Lương Hạnh dưới lầu đã qua, không ngờ anh lại nhắc đến, còn chỉ là vì cảnh cáo.

"Anh có bao nhiêu nghiêm túc với cô ấy? Hay là chỉ vì đứa bé?" Nhịn không được hỏi ra, nhưng lại sợ nghe được đáp án, ngừng thở nhìn anh.

Triệu Mịch Thanh không kiên nhẫn tự mình đưa tay đến vị trí của cô ta, điều chỉnh góc độ và tốc độ.

Máy bay quay đầu.

Chống lại tầm mắt của cô ta: "Nghiêm túc thế nào cô ko nhìn ra sao? Đứa bé quan trọng, là vì người mẹ là cô ấy."

"Anh..." Vẻ mặt thay đổi: "Thật sự muốn tái hôn?"

Triệu Mịch Thanh nhíu mày, thản nhiên nói: "Muốn, chỉ cần cô ấy đồng ý."

Tề Hàm hận không thể lao xuống khỏi máy bay lúc này, đè tâm trạng xuống, khó khăn giật giật khóe miệng: "Cô ấy đúng là hạnh phúc."

Người đàn ông không nói gì thêm nữa, gia tốc, quay về nơi ban đầu.

Máy bay dừng lại thì Tề Hàm nhìn Lương Hạnh đang nằm bên dưới, đang nhìn về bên nay, ánh mắt lóe lên, sự cam lòng trong lòng không nhịn được nữa, trượt chân, ngã về phía người đàn ông bên cạnh.

Triệu Mịch Thanh đưa tay đỡ cô ta, từ góc độ của Lương Hạnh, là ôm nhau.

Chú Tề ngồi bên cạnh cô cũng nhìn thấy một màn này, vẻ mặt xấu hổ, ho khan hai tiếng, cười ha ha nói: "Hai người này đã lâu không lái máy bay với nhau, có chút kích động."

Khóe miệng Lương Hạnh nở nụ cười lạnh: "Ngài nói rất đúng."