Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 180: Tôi không có quấn lấy con trai của dì

“Nhanh đó à?” Tốc độ bình thường của cô chính là như vậy, nếu như đột nhiên đi giống như là con rùa đen đang bò vậy thì người khác không nhìn ra chỗ mờ ám mới là đồ đần đó.

Hiệu suất và tốc độ cao là cô đã luyện trong nhiều năm, cũng không phải là nhất thời có thể thay đổi được, cũng coi như là cô có lương tâm nên đã thay đổi thành đôi giày đế bằng.

Mẹ Triệu bị nghẹn họng, một hơi kẹt ở yết hầu, nhíu mày không nói, sắc mặt rất khó coi.

Thang máy đi xuống lầu, hai người đến quán cà phê ở bên cạnh.

Lương Hạnh đợi bà ta ngồi xuống mới kéo ghế ra ngồi xuống ở phía đối diện, hai tay đặt trên bàn, biểu cảm thờ ơ: “Dì muốn nói cái gì, thời gian của tôi không nhiều đâu, còn có rất nhiều công việc cần phải làm.”

Trong lúc nhất thời trong lòng của mẹ Triệu hơi nổi nóng.

Cho dù bây giờ bà ta không còn làm mẹ chồng, là một người lớn, vậy mà cô lại không có lễ phép như thế.

Quả nhiên vẫn là một con nhỏ không có giáo dục.

Nhưng mà bà ta đến đây để hỏi chuyện chính, bây giờ cũng không có tâm trạng phân cao thấp với cô ở đây, cho dù là trong lòng bất mãn nhưng cũng không biểu lộ ra bên ngoài.

Trong ánh mắt xuất hiện một biểu cảm ghét bỏ, bà ta nhẹ giọng nói: “Cô là người thông minh, chắc cũng biết mục đích tôi đến tìm cô.”

“Xin chào, quý khách muốn dùng gì?”

Nhân viên phục vụ đi tới, vẫn còn chưa nói xong thì đã bị mẹ Triệu khoát tay từ chối, nhưng mà hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lương Hạnh, tâm trạng bây giờ của bà ta rất gấp, không muốn bị bất cứ chuyện gì đánh gãy.

Lương Hạnh quay đầu lại nhìn về phía nhân viên phục vụ, lịch sự cười một tiếng: “Một ly latte có đường, một ly nước trắng, cảm ơn.”

“Được, hai người chờ một lát.”

Lúc này Lương Hạnh mới không nhanh không chậm di chuyển tầm mắt nhìn về phía bác gái, lạnh nhạt cong môi: “Lúc anh ta còn ở Nam Thành thì tại sao dì lại không đến tìm tôi?”

Mẹ Triệu cau mày, rõ ràng là đã không kiên nhẫn: “Tôi không muốn phải nhiều lời về những chuyện khác, Lương Hạnh, bây giờ tôi chỉ quan tâm đứa nhỏ ở trong bụng của cô rốt cuộc có phải là của Thanh không, nó với ba nó là người giống như nhau, là một người có tinh thần trách nhiệm vô cùng nặng, đối với chuyện của phụ nữ thì lại càng dữ dội hơn nữa. Nó bị cô lừa gạt, nhưng mà tôi không phải là người dễ dàng bị gạt như vậy, đứa bé có phải là của nó không?”

Lương Hạnh cứ như là không thèm để ý đến bà ta mà tự mình trần thuật: “Chắc có lẽ là anh ta cũng đã nói với dì là đừng có đến đây tìm tôi, dì như thế này không sợ anh ta tức giận à? Chắc là anh ta cũng đã nói đứa nhỏ này là của anh ta, dì không tin, chạy đến đây thì có thể chứng minh cái gì?”

Mẹ Triệu cười nhạo: “Tôi là mẹ ruột của nó, nó có tức giận đi nữa chẳng lẽ là đoạn tuyệt quan hệ với tôi, ngược lại là cô đó, tôi quyết không cho phép hai đứa nhỏ không rõ ràng mang họ Triệu. Tôi đến đây là muốn cô đi với tôi đến bệnh viện làm kiểm tra, nếu như tôi xác định được thân phận của hai đứa nhỏ, ngoại trừ kết hôn lại, tôi có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.”

“...”

Đáp ứng mọi yêu cầu của cô à?

Trong lòng của Lương Hạnh bỗng nhiên muốn cười, hào môn như thế này, sao mà giống như với phim thần tượng như thế, mặc dù là cô hoàn toàn không hề nghi ngờ gì với lời nói của bà ta.

Cô kéo môi nở nụ cười, từ đầu đến cuối thái độ đều rất khách khí: “Bây giờ đi làm kiểm tra thì là chuyện không thể nào, tôi không có thời gian đến bệnh viện đâu, về phần thân phận của đứa bé, nếu như dì tin tưởng vào con trai của dì vậy thì bọn nó chính là của nhà họ Triệu, nếu như không tin tưởng thì tôi cũng không còn có gì để nói, hơn nữa tôi cũng không cần bất cứ vật gì của dì.”

“Cô!”

Cô từ chối nhanh gọn mà linh hoạt làm cho sắc mặt của mẹ Triệu trở nên rất khó coi, lửa giận cũng bắt đầu xông lên đầu, cắn răng nói chuyện khó nghe hơn nữa: “Lương Hạnh, cô đừng có không biết tốt xấu, cô vừa quấn lấy Thanh vừa giả bộ thanh cao với tôi, cô tưởng rằng người mẹ như tôi để trang trí à?”

Trước kia sao bà ta lại không phát hiện ra người phụ nữ này lại dối trá như vậy.

Nhân viên phục vụ mang cà phê ra, Lương Hạnh nhìn ly nước lắc lư ở trước mặt của mình, liếʍ liếʍ môi, nụ cười trên mặt dần dần trở nên lạnh lùng: “Bà Triệu, có phải là dì lại muốn tôi nhấn mạnh với dì một chút, tôi không có muốn lấy con trai của dì, sau khi ly hôn là do chính anh ta cứ đến đòi nhất định phải làm ba, dì không quản được anh ta cho nên liền ra tay từ phía tôi có đúng không?”

“Còn nữa, hiện tại nhà của chúng tôi không có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Triệu, nếu như dì muốn đến làm phiền tôi, vậy thì ngại quá, tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát thôi.”

“Cô... cô cô!” Mẹ Triệu bị lời cảnh cáo của cô làm cho kinh ngạc, trừng lớn đôi mắt chỉ về phía cô, tức giận nói không nên lời.

Báo cảnh sát?

Cô ta còn dám báo cảnh sát.

Lương Hạnh biết là bà ta bị bệnh hen suyễn, cũng không muốn nói quá đáng, chạm đến rồi lại thôi, sau đó đứng dậy thở hắt ra một hơi, mím môi cười một tiếng: “Dì Triệu, cả công ty đều không biết chuyện tôi mang thai, hi vọng là dì đừng rêu rao, nếu như tôi bởi vì vậy mà mất công việc thì con trai của dì thật sự phải nuôi tôi đó.”

“Được rồi, những gì cần biểu đạt thì cũng đã biểu đạt, tôi còn có việc cần phải làm, dì cứ tự nhiên, tạm biệt.”

Nói dứt lời, cô gật gật đầu, biểu cảm bình tĩnh không gợn sóng cất bước đi ra bên ngoài.

Mẹ Triệu ngồi ở đó tức giận thở nặng, biểu cảm cực kỳ âm trầm, ngón tay nắm chặt cái vòng ngọc ở trên cổ tay.

Con nhóc chết tiệt này!

Bà ta thật sự không ngờ đến là mình sẽ gặp phải khó khăn, một chút mặt mũi mà con nhóc này cũng không cho bà ta, xem ra là bộ dạng ngoan ngoãn hiếu thuận trước đó toàn là giả vờ cả thôi.

Nhận định này càng làm cho bà ta chắc chắn đứa bé trong bụng của cô không phải là của Triệu Mịch Thanh.

Rời khỏi quán cà phê, Lương Hạnh buông ra ngón tay trở nên căng cứng bởi vì nắm chặt lại, trên khuôn mặt trắng nõn không có bất cứ biểu cảm nào đi về phía công ty, nhưng mà nhìn kỹ có thể cảm nhận được cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nếu như lúc nãy mẹ Triệu thật sự cho người cưỡng ép kéo cô đến bệnh viện làm kiểm tra, vậy thì cô thật sự không biết phải làm sao bây giờ, hơn nữa còn có thể sẽ làm ầm ĩ đến nỗi tất cả mọi người ở công ty đều biết.

Nhưng mà cô còn chưa đi được mấy bước thì đã nhìn thấy trước mặc có một bóng dáng quen thuộc thoáng qua, cô kinh ngạc gọi một tiếng theo bản năng: “Anh Nghiêm.”

Người đàn ông giống như là không có ý định đối mặt với cô, chỉ là không ngờ đến cô đã phát ra âm thanh, vẫn dừng bước chân lại đi qua gật đầu: “Cô Lương.”

“Anh ở đây làm gì vậy?”

Nghiêm Minh ngẩng đầu lên nhìn quán cà phê ở phía xa xa, ý là gì không cần nói cũng biết.

Lương Hạnh lập tức hiểu ngay, không phải là anh ta cho rằng mẹ Triệu sẽ làm gì với cô, cho nên đi xem xem cô có việc gì không mới yên tâm được?

Kéo khóe môi nở nụ cười, cô nhẹ giọng nói: “Tôi không sao đâu, chuyện này đừng nói cho anh ta biết.”

Mấy năm nay chưa từng thấy người nào làm vệ sĩ đủ trọng trách như vậy, rốt cuộc là người đàn ông đã cho anh ta tiền lương bao nhiêu vậy chứ?

Nghiêm Minh do dự một lúc: “Tôi..."

Lương Hạnh lập tức hung dữ đe dọa: “Nếu như anh còn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh tôi lấy tiền lương, vậy thì phải nghe lời của tôi, nếu không thì ngày mai tôi sẽ nói với Triệu Mịch Thanh đuổi anh đó.”

Nghiêm Minh nhìn cô một cái: “Triệu tổng thuê tôi một năm, tiền thuê đã trả hết trong một lần rồi.”

“...”

Lương Hạnh lạnh lùng nhìn anh ta, có một loại cảm giác nhức hết cả đầu, sau đó không thèm nói câu nào trực tiếp đi luôn.

...

Lại trôi qua mấy ngày nữa, Triệu Mịch Thanh bởi vì tạm thời phải ra nước ngoài đi công tác nên không thể trở về Nam Thành, đặc biệt gọi điện thoại dặn dò Lương Hạnh.

Mặc dù là người phụ nữ giả vờ như không để ở trong lòng, nhưng mà cuối cùng lúc đến đăng ký lớp rèn luyện dành cho phụ nữ mang thai, cô nhìn thấy tất cả mọi người đều có chồng đi cùng, trong lòng cũng cảm thấy hơi mất mát.

Châu La La tò mò xem tất cả các chương trình học giúp cho cô, cười trêu chọc: “Rốt cuộc là cậu có tính tự giác của một người mẹ đang mang thai không vậy hả, cậu nên sớm đến lớp rèn luyện dành cho thai phụ này đó.”

Lương Hạnh trừng mắt nhìn cô, không có chút hào hứng nào bĩu môi nói: “Tớ làm gì có thời gian đâu chứ.”