Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 118: Cùng một khu chung cư

Cũng may chỉ là cùng một khu chung cư chứ không phải đối diện, nếu không cô thật sự sẽ quay đầu rời đi.

Lương Hạnh nghe nói đội chuyển nhà thuộc công ty Nghiêm Minh nên sau khi dọn dẹp xong, cô kéo người sang một bên hỏi: “Tổng, tổng giám đốc Triệu cũng về Tấn Thành rồi, có phải nhiệm vụ ông chủ giao cho các anh đã đến thời hạn rồi không? Hôm nay các anh lại giúp tôi một ngày, hay là tôi mời các anh đi ăn nhé?”

Triệu Mịch Thanh là Triệu Mịch Thanh, cô nhận sự giúp đỡ của người khác, sao có thể cứ vậy mà nhận suông chứ, nhưng đưa tiền thì chắn chắn anh ấy sẽ không nhận.

Mặt Nghiêm Minh không hề có ý cười, nhưng vẫn rất lịch sự lắc đầu: “Không cần, họ chỉ tới đây giúp tôi thôi, lát nữa sẽ đi. Tạm thời tôi vẫn chưa nhận được thông báo từ ông chủ khi nào nhiệm vụ sẽ kết thúc, cho nên… cô Lương không cần mời bữa cơm này đâu.”

Lương Hạnh: “…”

Cái quái gì thế?

“Không, không phải, sao có thể chưa kết thúc được? Ba tôi phẫu thuật xong rồi, các thủ tục khác cứ để luật sư Nhạc làm là được, nếu việc thi hành án ngoài tù tiếp tục thì ba tôi sẽ ở nhà, có mẹ tôi chăm sóc rồi, không cần có người bảo vệ nữa.” Sau đó cô sẽ về đi làm.

Vậy anh ấy sẽ đi đâu? Cũng không thể đứng ở cửa nhà cô mãi chứ!

“Xin lỗi cô Lương, tôi cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh thôi, nhưng khi nào kết thúc tôi sẽ không làm phiền mọi người nữa, chắc chắn ông chủ sẽ có thông báo.” Nghiêm Minh áy náy nhìn cô, sau đó tiếp tục chỉ huy người khác dọn dẹp.

Lương Hạnh ngẩn người hai giây sau đó nhìn mọi người, tức giận chống nạnh.

Đúng là đầu gỗ.

Thôi, để khi nào cô gọi cho Triệu Mịch Thanh vậy.

“Đội trưởng, chúng tôi về trước đây.”

Dọn dẹp xong những người khác vẫy tay với Nghiêm Minh.

“Ừ, mọi người vất vả rồi.”

Lương Hạnh: “…”

Không ngờ anh ấy lại là đội trưởng đội bảo vệ?

Ở lại đây trông nhà cho cô, sao cô lại có cảm giác dùng dao mổ trâu gϊếŧ gà thế?!

Căn nhà là một căn hộ chung cư bình thường, có ba phòng ngủ và một phòng khách, tiền thuê không ít nhưng bây giờ cũng hết cách, nhỏ hơn nữa thì không ở được.

Bây giờ cô không chỉ chưa trả được tiền mà còn mắc thêm một khoản nợ khác, còn có 600 triệu của Châu La La nữa, cô ấy cũng đi mượn nên cô cần phải trả trước.

Cô ghi lại từng khoản vào điện thoại, nhìn con số rất lớn phía dưới, cô nghĩ mình phải nhanh chóng quay lại đi làm.

“Cô Lương, cửa và hành lang đều đã lắp camera rồi, cô có cần kết nối với điện thoại di động không?” Nghiêm Minh cầm công cụ từ ngoài bước vào.

“Ồ, có.” Lương Hạnh đưa điện thoại rồi đi ra ngoài kiểm tra.

“Camera này bao nhiêu tiền vậy? Tôi chuyển lại cho anh.”

Nghiêm Minh cúi đầu cài đặt cho cô, nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn một cách kỳ lạ: “Những thứ này đều là của công ty chúng tôi, giống như tôi đây, đều không cần cô phải gửi tiền. Nếu cô muốn cảm ơn thì sau này giúp chúng tôi tuyên truyền quảng cáo cũng được.”

Lương Hạnh im lặng thật lâu, cuối cùng “ồ” một tiếng.

Vì cô thật sự không biết nói gì, là cô nợ công ty họ hay là nợ Triệu Mịch Thanh? Hơn nữa, công ty Doanh Tín nghiên cứu cả những thứ này, nếu tuyên truyền cũng rất xấu hổ.

Trong bệnh viện, ba Lương đã tỉnh lại sau ca mổ, mặc dù miệng vẫn không nói được lưu loát nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều, có thể nhận ra cô và mẹ.

“Bác sĩ, ba tôi phải mất bao lâu mới có thể hồi phục lại được như người bình thường?” Lương Hạnh và luật sư Nhạc ngồi trong phòng khám bác sĩ hỏi.

“Như người bình thường thì e là không được.” Bác sĩ nghiêm nghị lắc đầu: “Có thể xuống giường đi lại đã là tốt rồi, nhưng cũng còn tuỳ xem mọi người làm giai đoạn phục hồi thế nào. Cứ để ông ấy ở bệnh viện trước vài ngày, sau đó có thể đưa về nhà, nhớ phải mát xa cơ cho ông ấy nhiều nhé.”

Lương Hạnh hỏi thêm vài câu nữa rồi mới đưa luật sư Nhạc ra với vẻ mặt nặng nề.

Cô còn chưa kịp nghĩ xem nên hỏi thế nào thì đối phương đã gật đầu: “Không cần nói đâu, tôi hiểu tình hình rồi, sau khi thu thập xong tư liệu tôi sẽ trình lên trên, tóm lại trước khi ông Lương khỏi bệnh thì không thể quay lại ngục giam được, những chuyện sau này tôi sẽ từ từ giải quyết cho cô.”

“Vâng, vâng… cảm ơn ông rất nhiều, luật sư Nhạc.” Lương Hạnh không biết phải cảm ơn thế nào, cô đưa cho ông chiếc ví với số lấy từ trước trong túi giấy, mỉm cười nói: “Thời gian này thật sự vất vả cho ông rồi, đây là những gì ông xứng đáng nhận được.”

Người đàn ông trung niên sửng sốt, sau đó mỉm cười lắc đầu từ chối: “Cô Lương hiểu nhầm rồi, phí luật sư cậu Triệu đã trả trước rồi, chẳng qua là động tác của mọi người bên này quá nhanh, đã có phán quyết rồi, tôi cũng không thể can thiệp.”

Lương Hạnh cũng nhớ ra gì đó, nhưng vẫn nhét tiền cho ông ta: “Anh ấy là anh ấy, đây là tâm ý của tôi, ông đừng từ chối nữa, nếu không tôi cũng sẽ áy náy.”

Luật sư Nhạc thở dài, nhất quyết không nhận, còn đùa: “Chúng tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp, xin cô Lương đừng khách sáo.”

“Vậy được rồi, khi nào rảnh tôi mời ông ăn cơm.”

“Được, hẹn hôm khác nhé, tôi đi đây.”



Cuối cùng Lương Hạnh cũng có thể tạm thời yên tâm về chuyện của ba Lương.

Để mẹ Lương ở lại bệnh viện chăm sóc, cô thu dọn một chút rồi ngày hôm sau đến công ty làm việc.

Hơn một tuần cô không đi làm, từ lúc vào công ty đến bộ phận, mọi người đều nhìn cô chằm chằm như nhìn quái vật.

Còn có nữ cấp dưới kích động chạy tới ôm cô: “Chị Hạnh, cuối cùng chị cũng về rồi, em nhớ chị lắm.”

“Chị Hạnh, em cũng nhớ chị, nhớ chị đến mức không ăn được gì, gầy đi nhiều lắm đây này.”

“Còn em nữa… dạo này không nghe thấy giọng của chị cả, cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt.”. TruyenHD

Lương Hạnh bị mấy con gấu ôm, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Có lẽ Mục Điệp biết cô đang mang thai sợ bị bóp nghẹt nên tới kéo mấy người ra, cười khẽ: “Mọi người không thấy chị Hạnh gầy đi rồi đấy à? Chỉ biết đến mình sao không quan tâm chị ấy đi.”

Lương Hạnh cảm kích nhìn anh ta, sau đó vẫy tay với đám người bên ngoài, kéo mấy người cấp dưới dở khóc dở cười về bộ phận của mình.

“Chị Hạnh, chị gầy đi nhiều đó, bệnh của dì đã đỡ chưa?”

Lương Hạnh sờ mặt mình, trong lòng ấm áp, cô trả lời: “Đỡ rồi, đang ở nhà nghỉ ngơi đó, nhưng chị gầy đi thật à?”

Cô cố ý cầm gương lên soi, cố gắng thay đổi chủ đề.

Nếu không chắc chắn mấy người này sẽ còn hỏi mẹ cô mắc bệnh gì sau đó lập nhóm đến thăm.

“Gầy rồi, gầy rồi, chị Hạnh đẹp nhất!” Mọi người cùng nhau lớn tiếng khen.

Lương Hạnh đắc ý nâng cằm lên, sau đó cong môi: “Ngoan, công việc xong chưa?”

“Đương nhiên rồi.”

Tiểu Trương cũng cười: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, không mất tiền thưởng cuối năm.”

Mục Điệp cười xấu xa, chớp mắt: “Còn em nữa, chị Hạnh đã đồng ý sẽ cho em thêm điểm bài đánh giá cuối năm.”

Lương Hạnh vỗ vai anh ta, cười bất đắc dĩ: “Nhớ rồi, nhớ rồi, ném nhân tài như cậu ra ngoài tôi cũng không yên tâm.”