Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 67: Anh ấy là anh tôi

“Đương nhiên rồi, nếu như em không mang theo tiền thì tôi có thể ứng tạm cho em.” Người đàn ông ấy nhét bộ đồ vào lòng cô, ánh mắt anh còn không buồn nhấc lên: “Đi thay đi, tôi sẽ giúp em trông chừng.”

Lương Hạnh vẫn đứng nguyên lại chỗ, nhìn thấy ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng như đang cân nhắc cảm xúc nào đó.

Triệu Mịch Thanh tùy tiện cầm một bộ đồ lên xem rồi nói hờ hững: “Nếu như em còn muốn tiếp tục đi làm thì nghe lời, chắc hẳn Quý tổng sẽ không cần một thai phụ đi theo bên mình đâu nhỉ?”

Ánh mắt Lương Hạnh lập tức tối sầm đi, đến tiếng hít thở cũng thấp xuống.

Uy hϊếp cô à!

Nhưng anh ta nói đúng, mặc dù công ty có trả lương cho kỳ thai sản nhưng chỉ là lương cơ bản, nếu không có thưởng và hoa hồng từ các dự án thì điều kiện kinh tế của nhà cô không thể chống đỡ được bao lâu.

Huống hồ chi, bây giờ nơi làm việc lại cạnh tranh kịch liệt như thế, khó khăn lắm cô mới lên được đến chức giám đốc, cô đi rồi thì sẽ có rất nhiều người chờ đợi thay thế cô.

Bây giờ chắc chắn cô không thể mất việc được, chứ bằng không sẽ có rất nhiều rắc rối sau khi con ra đời, dù gì cô vẫn còn nhớ những lời mẹ mình nói lúc ở trong bệnh viện.

“Triệu Mịch Thanh, nếu như anh làm tôi mất việc thì chắc chắn tôi sẽ dẫn con theo hại đời anh.”

Mặc dù nói thì nói thế, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ôm quần áo đi vào trong phòng thử đồ.

Triệu Mịch Thanh liếc nhìn cô, anh không nói gì, chỉ tiếp tục lựa quần áo.

“Gói hết mấy bộ này đi.”

“Dạ được, xin anh chờ một lúc.” Nữ nhân viên bán hàng nhìn người đàn ông anh tuấn sang trọng trước mặt mà đỏ mặt, cô ta quay người lấy túi gói ra.

Lương Hạnh bước ra ngoài sau khi mặc đồ xong, cô soi mình trong gương, trong lòng không thể không thừa nhận tiền nào của nấy, bộ đồ này đẹp và thoải mái hơn những món rẻ tiền mà cô mua nhiều, trông vừa có vẻ thời trang vừa có cá tính.

Trước khi gia đình gặp chuyện, cô cũng rất coi trọng những thứ này, dựa vào đồng lương của mình, cô cũng thường hay đi dạo trong những tiệm quần áo hàng hiệu, đương nhiên cũng ôm tâm lý con gái thích được người mình thích khen ngợi trong lòng, nhưng sau đó nghĩ đi nghĩ lại mới thấy có lẽ anh chưa từng để ý đến.

Cô nhếch môi cười mỉa mai, nhìn thấy nhân viên bán hàng bỏ đồ vô vài chiếc hộp qua tấm gương, cô biến sắc, vội vàng quay lưng đi về phía ấy: “Mấy thứ này đều cho tôi à?”

Triệu Mịch Thanh nhìn cô đăm đăm rồi hờ hững ừ một tiếng.

“Nhà tôi có nhiều đồ lắm, không cần phải mua nhiều vậy đâu, có bộ đồ đang mặc trên người là được rồi.” Nhân viên bán hàng đang nhìn cô, cô không muốn mất mặt nên chẳng nổi trận lôi đình.

“Tới cũng tới rồi, đương nhiên phải mua nhiều hơn một chút, sau này tôi không có nhiều thời gian.” Người đàn ông ấy tự nhiên lấy ví tiền từ tay của cô, rút ra tấm thẻ tín dụng.

Lương Hạnh sững sờ, cô chìa tay muốn giật lại: “Tự tôi có thời gian.”

Anh ta có thời gian hay không thì liên quan gì đến cô chứ, nhiều quần áo như thế, chắc hẳn thẻ tín dụng của cô sẽ bị dùng sạch mất.

Cánh tay Triệu Mịch Thanh rất dài, vóc dáng của anh lại cao, có thể né tránh một cách dễ dàng. Anh đưa thẻ cho nhân viên bán hàng: “Một mình em ít đến những nơi này thì hơn, cần gì cứ lên mạng đặt cho người ta giao.”

Sắc mặt Lương Hạnh lộ ra vẻ lúng tung, cô còn chưa kịp mở miệng mắng ngược lại anh đã nghe thấy tiếng nói của nhân viên bán hàng: “Cô ơi, chồng của cô không những đẹp trai mà còn chu đáo nữa, cô thật hạnh phúc.”

“Cô hiểu lầm rồi, anh ta là anh trai tôi.” Qụet thẻ của cô mà còn nói là chu đáo à? Cô gái này bị gương mặt điển trai của anh ta làm cho ngớ ngẩn luôn rồi à.

Anh trai?

Câu nói của cô làm cho nhân viên bán hàng lúng túng tột cùng, cô ta cười gượng hai tiếng rồi cúi đầu quẹt thẻ.

Gương mặt Triệu Mịch Thanh lập tức tối đi, nhưng anh không thể hiện một cách quá rõ ràng, dù gì anh trai nghe cũng có vẻ dễ chịu hơn chồng trước một chút.

Sau khi thanh toán xong, Lương Hạnh ôm quần áo đứt ruột mà bước ra ngoài giữa tiếng tạm biệt nhiệt tình của nhân viên bán hàng.

Lương tháng này của cô xong rồi.

Quần áo đã được mang ra bên ngoài trước, không cần phải xách, Triệu Mịch Thanh lôi cô qua hiệu giày như thể không để ý đến nét mặt của cô.

Lương Hạnh nhìn thấy thế bèn giữ chặt ví tiền lại, cô lập tức lùi về sau: “Triệu Mịch Thanh, anh có xong chưa hả? Vừa muốn mua quần áo vừa muốn mua giày, tôi không thiếu mấy thứ này, anh có thể ngừng lại không?”

Ỷ là không xài tiền của anh ta nên anh ta không đau lòng đấy à?

Người đàn ông ấy liếc mắt nhìn mắt cá chân trắng nõn nà của cô, anh ta nhíu mày lại rồi đanh giọng mà nói: “Trời trở lạnh rồi, đừng đeo vớ ngắn thế này nữa.”

“…”

Lương Hạnh biết anh ta không chịu tiếp thu lời nói của mình, trong lúc sốt ruột, cô liếc mắt nhìn khu quần áo trẻ con ở bên dưới lầu rồi kéo anh ta sang đấy: “Không phải anh muốn mua quần áo sao? Chúng ta đi xem quần áo trẻ con đi.”

Dù sao cũng phải mua, cứ mua để sẵn trong nhà cũng được, bỏ ra nhiều tiền cho quần áo cho cô thì lãng phí biết bao nhiêu, bây giờ chuyển sự chú ý của người đàn ông này đi trước rồi tính tiếp.

Triệu Mịch Thanh nhíu mày lại, anh nhìn cô, cũng không định từ chối, vốn dĩ anh còn sợ cô không đồng ý nữa kìa.

Trong khu đồ trẻ em, hai người lựa đến lựa lui, xem đến xem lui giống hệt như một đôi vợ chồng bình thường vậy.

Nhưng đại đa số thời gian đều là Lương Hạnh đi trước lựa đồ, Triệu Mịch Thanh đẩy xe nối gót theo sau, gương mặt anh rất ôn hòa, trông không có mấy cảm xúc nhưng hoàn toàn chẳng có vẻ mất kiên nhẫn.

Bị thế giới dành cho trẻ em lây lan cảm xúc, Lương Hạnh cảm thấy dường như mình thật sự đã trở thành một người mẹ, gương mặt của cô lộ ra nụ cười hiền từ, quên mất cả việc sau lưng mình còn có người chồng cũ khiến cho mình đau lòng.

Triệu Mịch Thanh cúi đầu nhìn góc nghiêng gương mặt của cô, trong lòng hệt như bị thứ gì đó chạm vào, khiến cho nét mặt anh trở nên dịu dàng hơn.

Con, và còn có cả cô ấy nữa…Trước kia anh chưa từng nghĩ đến những chuyện này, một phần vì công việc quá bận rộn, còn phần khác là vì cô ấy ngoan quá, ngoan ngoãn đến mức không có cảm giác tồn tại với anh, ai làm việc nấy, không ai dính líu vào chuyện của ai.

“Triệu Mịch Thanh, anh xem cái này đi…” Lương Hạnh thích món đồ chơi nhồi bông, cô vui vẻ quay lại cười với anh nhưng vừa khéo lại nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông ấy, sự dịu dàng vẫn còn chưa kịp tan biến trong đấy lọt cả vào mắt cô.

Cô giật mình, lập tức sững sờ ngay.

Từ trước đến nay anh chưa từng nhìn cô như thế, trong chốc lát cô cứ ngỡ rằng dường như đây chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Đôi mắt Triệu Mịch Thanh trở nên nóng bỏng, anh chợt khom lưng hôn lên môi cô.

Cảnh tượng này đã được chụp lại rõ ràng từ điện thoại ở đằng xa.

Một cô gái đứng giữa nhóm ba thiếu nữ ăn mặc thời trang và quyến rũ nhìn tấm hình chụp được, rồi lại đảo mắt nhìn ra phía xa xa, sắc mặt xanh mét, vẻ đố kị dâng tràn trong ánh mắt.

“Thảo à, không, không phải bọn họ ly hôn rồi sao? Sao lại còn?”

Người đứng giữa là Phó Tuyết Thảo, chiều nay cô ta đi dạo phố với hai người bạn của mình, vốn dĩ còn đang vui vui vẻ vẻ, nào ngờ lại đυ.ng mặt Triệu Mịch Thanh, còn chưa kịp đến chào hỏi anh đã nhìn thấy Lương Hạnh.

Không ngờ con ả đê tiện ấy vẫn còn bám lấy anh ấy, ly hôn cũng đã ly hôn rồi mà còn không biết liêm sỉ là gì nữa.

“Còn cái gì mà còn? Một con ả vô liêm sỉ, nhìn thấy đàn ông là muốn dụ dỗ!” Phó Tuyết Thảo cắn răng nghiến lợi mà chửi mắng cô.

“Nhưng…Kỳ ghê, bọn họ đang đi dạo khu vực dành cho trẻ con à?” Một cô gái khác chỉ vào tấm bảng hiệu với vẻ mặt nghi ngờ.

Phó Tuyết Thảo hừ lạnh: “Bởi thế mới nói cô ta đĩ thỏa, vừa làm mẹ kế cho con nít vừa chạy đến dụ dỗ chồng trước, đúng là đê tiện.”

“Con nhà người ta hả?” Một cô gái vuốt cằm, híp mắt lại rồi thắc mắc: “Tớ thấy cô ta ăn mặc rộng rãi lắm kìa, lại còn đi giày đế bằng nữa, tớ cứ nghĩ cô ta mang thai đấy chứ.”

Vốn dĩ phụ nữ là người hiểu phụ nữ nhất, huống hồ chi còn là những người phụ nữ tọc mạch như vậy, bọn họ đã quen vạch trần việc ngôi sao nữ mang thai, thế nên vừa nhìn thấy điệu bộ của Lương Hạnh là đoán ra được chân tướng ngay.

Câu nói này đã làm Phó Tuyết Thảo thức tỉnh, cô ta biến sắc, quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn bạn mình: “Cậu nói cái gì? Cô ta mang thai à?”

Hai cô gái ấy cũng sững sờ khi nhìn thấy phản ứng của cô ta, bọn họ chớp chớp mắt rồi thì thầm: “Tớ, tớ đoán bừa đấy.”

Phó Tuyết Thảo nhìn bọn họ, đột nhiên ánh mắt của cô ta trở nên rất đáng sợ, nụ cười lạnh nở trên khóe môi: “Có phải hay không thì nhìn thử là biết ngay.”

Nếu như thật sự mang thai thì cho dù là của ai, cô ta cũng sẽ không để cho cô được yên, chứ đừng nói đến việc là con của Triệu Mịch Thanh.