Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 33: Tôi vốn dĩ không có ý định ly hôn với em

Lương Hạnh cảm thấy nặng nề, đoán chừng anh quả nhiên là đã đi điều tra gì đó.

Cô vùng tay lên tránh thoát cánh tay đang giữ chặt cô của anh, sắc mặt vừa nặng nề lại vừa mệt mỏi: "Triệu Mịch Thanh, hôm nay tôi không có tâm trạng cãi nhau với anh về vấn đề này, anh đi đi."

Triệu Mịch Thanh còn muốn hỏi gì đó nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô lời đã tới miệng lại nuốt ngược xuống.

Anh hiểu rõ tâm trạng của cô, lúc này quả thật không thích hợp, nhưng anh cũng biết nếu bỏ lỡ lần này anh sẽ rất khó gặp lại được cô.

"Lương Hạnh..." Giọng điệu của anh hơi dịu lại, khẽ vuốt ve mặt cô, hồi lâu rồi buông tay ra: "Qua mấy ngày nữa chúng ta nói lại chuyện này sau."

Hàng mi của Lương Hạnh run rẩy, cô không lên tiếng, cũng không đồng ý.

"Em nghỉ ngơi đi, tôi về trước đây." Anh xoa đầu cô một hồi, nhìn cô đăm đăm sau đó xoay người rời đi.

Tuy anh có xúc động muốn ở lại bên cạnh cô, nhưng bên ngoài vẫn còn Hướng Hoành Thừa, anh ở đây rõ ràng là dư thừa.

Ngay lúc anh mới đi hai bước, Lương Hạnh nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng cất tiếng: "Anh muốn biết nó có phải là con anh như vậy để làm gì? Nếu... đúng là con của anh thì anh định chịu trách nhiệm nuôi nấng hay là... muốn tái hôn với tôi?"

Thân thể người đàn ông cứng ngắc, bước chân hơi chậm lại sau đó quay đầu nhìn cô chằm chằm không rời mắt, mấy giây sau mới thấp giọng nặng nề nói: "... Nếu là của anh, thì nghe em sắp xếp."

Nếu nuôi nấng anh chắc chắn sẽ làm được, còn tái hôn anh cũng không phản đối thậm chí còn hơi vui mừng khi nghĩ tới chuyện này.

Lương Hạnh bỗng nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt không cảm xúc nói: "Anh đồng ý tái hôn?"

"Anh vốn dĩ không có ý định muốn ly hôn."

Lương Hạnh cười mỉa mai: "Anh vốn dĩ dự định một năm sau sẽ ly hôn với tôi, anh vốn dĩ không muốn sống với tôi, bây giờ vì đứa con lại muốn phí hoài thời gian với tôi? Triệu Mịch Thanh, tại sao anh không thể đàn ông hơn một chút chứ, anh thử nghĩ xem rốt cuộc anh muốn cái gì?"

Người đàn ông mím chặt môi, chỉ nhìn cô nhưng không nói gì.

Lương Hạnh lại cong khóe môi nói: "Lúc trước là ba anh ép anh cưới tôi, bây giờ ba anh đã qua đời rồi, ba tôi cũng ngồi tù, còn anh thì lại là tổng giám đốc của Long Đằng rồi, sẽ không có ai ép anh nữa, anh có thể đi giành lấy mọi thứ anh muốn, bao gồm cả người phụ nữ mà anh muốn sống chung, cần gì phải quay lại dây dưa với tôi chứ?"

Triệu Mịch Thanh nhìn người phụ nữ trước mắt, ánh mắt hơi hoảng hốt.

Thứ anh muốn?

Anh muốn cái gì?

Đương nhiên Lương Hạnh không có kiên nhẫn chờ anh hiểu rõ đã nhấc bước đi về phía anh, vừa đi vừa hờ hững nói: "Đứa bé không phải con của anh, tôi cũng sẽ không tái hôn với anh đâu, tôi đã đồng ý với Hướng Hoành Thừa là sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện kết hôn với anh ấy."

Lúc rời khỏi bờ vai của anh, cô cười hờ hững nói ra một câu cuối cùng: "Anh Triệu, tạm biệt!"

Người đàn ông lặng lẽ siết chặt nắm đấm.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, Lương Hạnh vẫn đi làm bình thường, nhưng có thai đúng là không dễ chịu, nhất là thời gian đầu. Vì sợ bị đồng nghiệp phát hiện nên mỗi ngày cô không chỉ cố gắng nhịn lại cơn buồn nôn mà còn phải cố gắng chịu đựng đôi chân đau nhức vì đi tới đi lui trong công ty.

Cô rất hối hận tại sao lúc đó cô không làm lập trình viên, mỗi ngày chỉ cần ngồi gõ số liệu không cần quan tâm gì hết.

Sau khi dặn dò xong chuyện cuối cùng, Lương Hạnh trở lại phòng làm việc ngồi xụi lơ xuống ghế, vừa thở hổn hển vừa không ngừng xoa mắt cá chân.

"Cốc! Cốc! Cốc!"

Nghe được tiếng gõ cửa, cô cả kinh vội vàng ngồi ngay ngắn lại, nói: "Vào đi."

"Giám đốc Lương, đây là phương án cô, cần tôi đã sửa xong rồi."

"Ừm, để xuống đi, buổi tối tôi sẽ xem."

Cấp dưới mỉm cười "Vậy... tôi tan làm trước nhé?"

Lương Hạnh nhìn vẻ mặt dè dặt của cô ta, bỗng phì cười: "Lẽ nào cô còn muốn tăng ca?"

"Không không không, vậy tôi về trước đây." Cô gái vội vàng lắc đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ sợ chậm chút nữa Lương Hạnh bỗng nhiên đổi ý, chỉ là lúc đi tới cửa bỗng cô ta lại dừng bước, quay đầu mập mờ nháy mắt với cô: "Dưới lầu có anh chàng đẹp trai hình như đang đợi cô đấy!"

Cô ta nói xong thì biến mất nhanh như làn khói.

Lương Hạnh ngẩn ra,

Anh chàng đẹp trai?

Cô đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, còn chưa thấy rõ là ai thì điện thoại sau lưng đã vang lên.

Trời hơi tối, Lương Hạnh chớp mắt một hồi cũng không nhìn thấy gì lúc này cô mới đi nghe điện thoại.

"A lô, đàn anh à."

"Hạnh, tối nay em phải tăng ca à?"

"Em không tăng ca, thu dọn xong em về."

"Vậy được, em xuống đi, anh đang đợi em ở dưới lầu." Giọng nói của người đàn ông cực kỳ êm tai.

Lương Hạnh sững sờ: "Hóa ra là anh à. Sao hôm nay anh tới đây?"

"Xuyến Chi muốn gặp em, anh cũng cảm thấy lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hôm nay tan làm sớm nên dẫn nó đến đây." Người đàn ông nói xong lại khẽ ngập ngừng hỏi: "Buổi tối em... không có hẹn với ai chứ?"

"Tối em có rảnh, em cũng nhớ Xuyến Chi, hai người đợi em một lát em dọn dẹp xong sẽ xuống liền." Cô mỉm cười, vừa nói vừa dọn dẹp hồ sơ.

"Được, anh chờ em."

Mấy phút sau, Lương Hạnh đã xuống dưới lầu. Xuyến Chi ngồi trong xe nở nụ cười, sau đó xuống xe, lon ton chạy về phía cô.

"Xuyến Chi, dì rất nhớ con." Lương Hạnh ôm chặt cô bé, nhịn không được còn hôn lên gương mặt mềm mại của bé một cái.

Cô nhóc không nói lời nào, chỉ ngoan dụi dụi vào lòng cô.

Hướng Hoành Thừa nhìn hình ảnh này, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười ấm áp: "Chúng ta đi ăn cơm thôi."

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào!" Lương Hạnh mỉm cười ôm lấy Xuyến Chi lên xe.

Vừa lúc đồng nghiệp trong công ty bước ra, nhìn thấy ba người bọn họ, siêu xe, anh chàng đẹp trai, con gái nhỏ, nhất thời mắt sáng rỡ, vẻ hâm mộ: "Giám đốc Lương, con gái của cô đã lớn thế này rồi ừ? Chồng cô cũng rất đẹp trai, cô thật hạnh phúc!"

Gần như mọi người trong công ty cũng đều biết cô đã kết hôn rồi, nhưng tất cả đều chưa gặp Triệu Mịch Thanh, hơn nữa bây giờ cũng không có mấy người biết cô đã ly hôn.

Lương Hạnh nhất thời lúng túng, vội giải thích: "Cô hiểu lầm rồi, đây là bạn của tôi và con gái của anh ấy."

Đồng nghiệp cũng ngẩn ra, nhìn Hướng Hoành Thừa lập tức ngượng ngùng, cười vẻ áy náy: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Hướng Hoành Thừa ôn hòa lắc đầu nói: "Không sao."

Sau đó anh nhìn Lương Hạnh, mở cửa xe cho cô: "Chúng ta đi thôi."

"Ừm." Lương Hạnh vốn định gật đầu với đồng nghiệp kia nhưng vừa vặn bắt gặp ánh mắt không đúng lắm của cô ta, trong lòng hơi trầm xuống, cô không nói gì liền ngồi vào trong xe.

Phỏng chừng ngày mai công ty sẽ có người bàn tán đề tài cô nɠɵạı ŧìиɧ hoặc dây dưa không rõ với người đàn ông đã có gia đình đấy.