Trảm Nghiệp Kiếm sau lưng Đàn Dương Tử khe khẽ rung động, trong đôi mắt vàng lập loè tia sáng uy nghiêm đáng sợ, “Ngươi tới đây làm gì?”
Tạ Vũ Thành liếc mắt nhìn cánh tay gã, “Đoán được ngươi sẽ trở về địa ngục, đều là đồng liêu một thời, lần này ta lặng lẽ tới, nhắc nhở ngươi chuyện này.”
Đàn Dương Tử không nhịn được tay lại, “Có gì hay để nói? Ngươi biết ta muốn đến tìm ai rồi phải không?”
Tạ Vũ Thành uống một hớp trà, nói, “Vụ án này, ngươi đừng quan tâm tới nữa. Ta sẽ nói với Hàn phán quan một tiếng bảo hắn điều Hồng Vô Thường khác qua. Còn có Độ Ách Tán trong tay đồ đệ ngươi, cũng nên nộp lên đi chứ nhỉ?”
Ngay từ lúc Hắc Bạch Vô Thường bỗng nhiên xuất hiện cản trở bọn họ tiến thêm một bước nhìn xem thân phận của Hồng Vô Thường kia, Đàn Dương Tử đã đoán được chuyện này chỉ e sẽ không đơn giản là chuyện một Hồng Vô Thường phản bội. Đầu tiên là hoa Ưu Bát La, sau đó là hoa Bát Đàm Ma, hơn nữa, ý đồ đều là thu lấy lượng lớn mệnh hồn nhân loại. Pháp bảo Thiên Đình há lại dễ dàng mất trộm như vậy? Tại sao Phong Đô lại che chở cho Khố Mã Ma La?
Đến bây giờ Tạ Vũ Thành xuất hiện ở trước mặt gã, gã lập tức biết mình có lẽ đã không cẩn thận chạm vào thứ gì đó nguy hiểm.
“Nếu không muốn ta quản, tại sao lại muốn điều ta qua đó?” Đàn Dương Tử siết chặt nắm tay, vảy trên người dồn dập mở ra, ngọn lửa phẫn nộ rực cháy trong mắt.
“Bởi vì ngươi là Thanh Vô Thường.” Tạ Vũ Thành ngước cặp mắt lá liễu chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo sâu thẳm.
Đàn Dương Tử đã hiểu được ý của hắn. Một Hồng Vô Thường bị thương, không điều thêm một người khác thì không ổn, thế nên liền điều một Thanh Vô Thường qua, hai Thanh Vô Thường cùng nhau cho dù có đoán được quỷ là người đồng hành của mình, cũng sẽ không đoán ra được thân phận cụ thể của đối phương, càng khỏi nói tới chuyện tróc nã. Thế nhưng, bọn họ không ngờ được rằng, Đàn Dương Tử vậy mà lại để một nhân loại biết vài phép thuật của Hồng Vô Thường đi làm chuyện chỉ Hồng Vô Thường mới có thể làm, còn dựa vào nhân thân, thành công tránh khỏi dấu ấn của hoa Bát Đàm Ma bọn họ bố trí trong đầu những người đó. Cuối cùng không có cách nào khác, Hắc Bạch Vô Thường mới không thể không tự mình xuất hiện.
“Cho nên đóa hoa Ưu Bát La đó…”
“Đừng hỏi chuyện không nên hỏi, Khiên Na, ngươi ta chẳng qua cũng chỉ là hai hạt bụi nho nhỏ bên trong lục đạo luân hồi, làm tốt phận sự của mình, mới có thể sống lâu dài được.” Tạ Vũ Thành chậm rãi đứng lên. Không giống với ác quỷ như Đàn Dương Tử, quanh người Tạ Vũ Thành tràn ngập một tầng linh quang thanh thánh chỉ tiên nhân mới có, mờ ảo như sương, mịt mờ như thơ. Hắn đi tới trước mặt Đàn Dương Tử, nghiêm túc nhìn chăm chú cặp mắt vàng, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt lạnh lùng của Đàn Dương Tử, mang theo một cơn nhoi nhói tê dại, “Chuyện lần này, nếu như ngươi còn tích cực, đến Hàn Tử Thông cũng sẽ không bảo vệ được ngươi. Ta không muốn nhìn ngươi bước theo gót chân của Shiva Ma La.”
Bộp một tiếng, là Đàn Dương Tử gạt tay Tạ Vũ Thành ra, “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có nhắc tới hắn với ta!”
Tạ Vũ Thành thở dài, lắc đầu nói, “Đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn không buông xuống được. Vì một kẻ phản bội ngươi, bỏ mặc ngươi, tội gì chứ?”
“Đi ra ngoài.” Trên người Đàn Dương Tử đã thấp thoáng ngọn lửa xanh mơ hồ cháy, tóc trắng phía sau cũng theo chu thần bay múa.
Trong mắt Tạ Vũ Thành có một thoáng chốc đau thương, nhưng hắn rất nhanh đã phất lông vũ, che giấu đi, “Coi như là suy nghĩ cho đồ đệ kia của ngươi, đừng để y dính líu vào những chuyện tệ hại này nữa. Tốt nhất… hãy nhanh chóng cắt đứt với y đi. Tuổi thọ nhân loại ngắn ngủi, sớm muộn rồi cũng sẽ mất đi.”
“Không tốn sức ngươi bận tâm!”
Bạch Vô Thường cười khẽ một tiếng, tiếng cười còn chưa tiêu tan, bóng người cũng đã đột nhiên biến mất.
Biết rõ hiện giờ đi tìm Khố Mã Ma La cũng chỉ có thể bắt hụt, nhưng Đàn Dương Tử vẫn quyết định đi. Phòng ốc của quỷ sai địa ngục ở đều được kiến tạo dựa trên thưởng thức của các địa tiên, thoạt nhìn tương tự với kiến trúc của con ngươi, mà lại thêm mấy phần linh động phiêu dật chỉ thiên đình mới có, mái cong đè lên ngói, sơn son chuông đồng. Dưới hiên nhà Hồng Vô Thường ở có từng sợi hồng trù rủ xuống, càng thêm ma mị u nhiên giữa thiên quang thê lương đẹp đẽ của Phong Đô. Đàn Dương Tử cũng coi như có tiếng tăm giữa các Hồng Vô Thường, Thanh Vô Thường “lớn tuổi”, “độc thân” ba trăm năm như gã thực sự hiếm thấy, thêm vào rất nhiều lời đồn đại liên quan tới gã và Hồng Vô Thường tiền nhiệm, nhiều Hồng Vô Thường lãng mạn còn tưởng tượng gã thành một hình tượng vừa lạnh lùng lại si tình. Giờ phút này, đi qua dãy hành lang uốn khúc thật dài, gã lập tức cảm nhận được không ít ánh mắt nhòm ngó trong lén lút, ngẫu nhiên đυ.ng phải vài người, cũng đều cười hồn xiêu phách lạc với gã. Đàn Dương Tử liên tục trợn trắng mắt trong lòng, nghĩ thầm nếu như bị Thanh Vô Thường của những Hồng Vô Thường này biết được, chỉ e mình cũng sẽ bị quần đấu, vì vậy liền mắt nhìn thẳng, nhanh chóng rảo bước chân..
Quả nhiên, gian phòng của Khố Mã Ma La không có ai, đã vậy còn tựa như bị để trống rất lâu rồi. Đệm chăn cũng đã cất vào tủ, trên bàn đọng một lớp bụi, trên gương đồng cũng che kín vải. Đi ra ngoài, gã liền gõ lên cửa phòng bên cạnh, hỏi Hồng Vô Thường kia có từng thấy Khố Mã Ma La hay không. Đối phương nói rằng, khoảng chừng một tháng trước có thấy nàng ta trở về dưỡng thương, trên người có vài vết bỏng nghiêm trọng. Sau đó thì không gặp lần nào nữa.
Địa ngục một tháng, nhân gian ba ngày, thời gian cũng hợp lí. Nhưng sau đó nàng ta đã đi đâu?
Đàn Dương Tử suy đoán một phen, quyết định đến Phạt Ác ty tra thử.
Dưới trướng Diêm Ma Vương Phong Đô có bốn ty chính, chia làm Thưởng Thiện ty, Phạt Ác ty, Âm Luật ty và Tra Sát ty, mỗi ty do một vị phán quan chủ trì. Thanh Hồng Vô Thường trực thuộc Phạt Ác ty nằm ở phía nam Phong Đô, một kiến trúc sâm la kỳ bố được dựng lên từ xương, lầu tháp sắc nhọn hiển lộ hết khí tức xơ xác hung hãn, có thể nhìn thấy không ít thao trường võ trường, đều được dùng để huấn luyện Thanh Hồng Vô Thường mới. Đàn Dương Tử trực tiếp đi đến Điều Lệnh ty, Thanh Hồng Vô Thường mỗi một lần ra vào Phong Đô, khoảng cách dài, bắt quỷ quái, mọi nhiệm vụ được phân đều có ghi chép ở đây. Đàn Dương Tử mượn cớ nói muốn đăng ký chuyện mình bắt cức tâm quỷ ở Tướng Quốc Tự, từ tay công văn tiếp nhận cuốn sách điều lệnh dày nặng, lật tới mấy tờ cuối cùng nhanh chóng xem lướt qua.
Thật sự có ghi chép Khố Mã Ma La trở về, nhưng lại không có ghi chép nàng ta đi ra ngoài. Không chỉ có vậy, phía trên còn viết nhiệm vụ phái nàng đi sứ, sai nàng đến đưa tin cho Quỷ Vương địa ngục A Tì. Địa ngục A Tì xa xôi, nếu như gã bám theo tìm kiếm, chỉ e trong vòng mười ngày sẽ không về kịp, ở nhân gian sẽ xảy ra chuyện.
Hơn nữa, nàng ta thật sự đến địa ngục A Tì? Đang yên đang lành lại phải đưa tin gì? Nếu như nàng ta đã trở về để dưỡng thương, tại sao còn phái nàng đi tới nơi xa như vậy?
“Này, ngươi viết xong chưa?” Địa tiên quản công văn đã không nhịn được, dùng cán bút gõ lên mặt bàn thúc giục. Đàn Dương Tử không thể làm gì khác hơn là tùy ý ghi vài chữ, đồng thời lấy hoa Ưu Bát La kia ra nộp lên. Địa tiên kia vừa thấy là pháp bảo thiên đình, lập tức biến sắc, hoang mang hoảng loạn mang pháp bảo đi bẩm báo với phán quan Hàn Tử Thông. Đàn Dương Tử mượn cơ hội này lách vào sau bàn, từ giá sách gỗ cao chót vót không nhìn thấy đỉnh nhanh mắt nhanh mắt tìm được giá để tư liệu Thanh Hồng Vô Thường bọn họ, dựa theo tên của bọn họ viết bằng văn tự thiên đình, theo thứ tự tìm được tư liệu về Khố Mã Ma La, nhét vào trong l*иg ngực rồi nhanh chóng rời đi.
Cũng may giờ này ở Điều Lệnh ty không có ai, dọc đường đi gã đều cẩn thận đúng lúc né tránh, không hề bị phát hiện. Ra ngoài chưa được bao lâu, địa tiên công văn kia đã trở lại, cầm một tấm lệnh bài đưa cho hắn, “Hàn phán quan bảo ta chuyển lời cho ngươi, ngài đã phái Hồng Vô Thường khác đi, bảo ngươi tạm thời ở lại địa ngục đợi lệnh, không được tự tiện trở về nhân gian.”
Tấm lệnh bài này là do ngọc dương chi toàn thân trắng nõn đúc thành, chính là phán quan lệnh. Lệnh này vừa ban ra, Thanh Hồng Vô Thường đều không thể kháng lệnh, bằng không sẽ bị phạt vứt trở về địa ngục. Đàn Dương Tử mặt không cảm xúc tiếp nhận lệnh bài, quay người muốn đi, bỗng nhiên nghe thấy công văn kia nói, “Còn có, trước tiên đổ hết quỷ trong nhϊếp hồn châu của ngươi ra.”
“Được.”
…………………………
Con đường Hoàng Tuyền tựa như một dải lụa màu vàng nhạt, quanh co khúc khuỷu ngàn dặm giữa biển mạn châu sa hoa vô cùng vô tận. Trên đường, Hắc Bạch Vô Thường muôn hình muôn vẻ nắm lấy những mệnh hồn xiêu xiêu vẹo vẹo vội vàng quay về, ngược lại cũng vẫn còn có thể coi như náo nhiệt.
Nằm cách cầu Nại Hà đại khái ba mươi dặm là một toà kiến trúc hình tròn to lớn cao tới trăm trượng, tựa như dùng khung xương của một loài cự thú thượng cổ nào đó chạm khắc thành, từng tầng một chồng lên nhau, tựa hồ có thể chạm tới tầng mây u ám tối tăm buông xuống quanh năm không tiêu tan. Nơi đây có tên là Vọng Hương Đài, Hắc Bạch Vô Thường đến nơi này, chung quy sẽ phải dắt những mệnh hồn đó đi dọc theo hành lang uốn lượn lên phía trên, nghe nói đứng trên đài, nhìn vào tầng sương mịt mù nằm ở trung tâm hình tròn, là có thể nhìn thấy người thân vẫn còn trong lục đạo của những mệnh hồn đó, một lần cuối cùng cáo biệt với bọn họ. Từ đó về sau, sẽ không còn quan hệ gì với lục đạo luân hồi bên cầu Nại Hà nữa.
Vọng Hương Đài này tuy rằng bên dưới náo nhiệt, mà trên đỉnh lại hiếm khi thấy ai. Dù sao cũng quá cao, không có Hắc Bạch Vô Thường nào chịu leo một đoạn đường xa như vậy. Thế nhưng Đàn Dương Tử lại rất thích đến, ngồi một bên lan can vắng lặng, dưới chân chính là vực sâu vạn trượng. Bên tai không nghe thấy một âm thanh nào, chỉ có tiếng gió xa xôi. Dần dần sẽ có thể nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào, hoặc là tiếng lầm bầm lặng lẽ những mệnh hồn đó phát ra.
Đàn Dương Tử không biết bọn họ nhìn thấy gì bên trong màn sương sền sệt kia, lúc đó gã cũng không hiểu có người nhà là cảm giác thế nào, tuy rằng cũng có mơ hồ hướng tới, hâm mộ cảm giác có điều vướng bận đó.
Nếu tương lai, Nhan Phi đi tới con đường này, sẽ thấy gì bên trong đoàn sương mù này đây?
Đàn Dương Tử bỗng nhói đau trong lòng, gã lắc đầu thật mạnh một cái, lấy từ trong l*иg ngực ra công văn của Khố Mã Ma La. Gã và Đạt Tát Ma La mặc dù là bạn tốt, thế nhưng lại hiểu biết rất có hạn về Hồng Vô Thường của hắn, thậm chí cũng không biết nàng được chọn ra từ địa ngục nào, càng không biết nàng bởi vì tội lỗi nào mà luân hồi vào địa ngục.
Thanh Hồng Vô Thường cần phải hiến tế mệnh hồn của mình đúc thành pháp khí, cho nên vào lúc dâng mệnh hồn lên, cũng có quyền biết được túc thế luy kiếp mình đã chế ra tội nghiệt ra sao, phải chịu khổ bao lâu trong địa ngục. Đây cũng là đề tài Thanh Hồng Vô Thường quen thân thích tán gẫu. Thế nhưng Khố Mã Ma La lại không hề nhắc tới một chút nào, nghĩ lại càng thấy khó mà tin nổi.
Mở ra trang đầu tiên, ghi lại rằng nguyên quán của Khố Mã Ma La nằm ở địa ngục A Tì.
Địa ngục A Tì… Vậy tất phải phạm vào tội ác nghiêm trọng tày trời. Đàn Dương Tử cấp tốc lật xem vài tờ, càng xem tâm trạng càng nặng nề.
Khố Mã Ma La kiếp trước cũng không phải là nữ, mà là một vị hoàng tử địa vị cao quý ở nhân gian, từ nhỏ đã thông minh hiếu học, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng bởi vì tướng mạo xấu xí nên vẫn luôn không được phụ hoàng sủng ái, nhận hết lạnh nhạt. Mẫu hậu cũng vì hắn mà bị thất sủng, cũng trở nên ghét hắn như vậy. Tuy thân là hoàng tử cao quý, lại thường xuyên ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tuổi nhỏ bị bệnh lại không có đại phu đến khám cho, nếu như không phải nhũ mẫu của hắn lấy mệnh ra cầu xin, chỉ e hắn đã sớm bệnh chết. Sau đó, mẹ hắn chết bệnh, còn hắn bởi vì lập được vài chiến công trên chiến trường, thoáng nhận được phụ hoàng khen ngợi. Ngay vào lúc hắn cho rằng cuối cùng mình cũng coi như đợi được tình thương của cha nửa đời trước mong mà không được, phụ hoàng của hắn lại chiếm đoạt thê tử hắn yêu thương nhất. Dưới cơn bi phẫn, hắn vác đao nhảy vào cung điện muốn gϊếŧ phụ hoàng, cuối cùng lại vì không nỡ xuống tay để rồi bị bắt, cuối cùng tự vẫn trong ngục.
Thì ra là tội gϊếŧ cha, tuy rằng cuối cùng chưa thành công, nhưng cũng đã biến thành hành động.
Vốn còn có mấy phần do dự, sau khi nhìn thấy phần hồ sơ này, gã đã có thể chắc chắn. Giở tiếp phía sau, chuyện bị cha mẹ ức hϊếp như vậy cũng không ít. Chẳng trách nàng ta sẽ ôm oán hận sâu như vậy.
Nhưng oán hận này dẫu sao cũng đến từ kiếp trước, tại sao lại bỗng nhiên tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy tới nàng? Đóa hoa Bát Đàm Ma kia rơi vào tay nàng ta như thế nào? Vì sao Hắc Bạch Vô Thường và cả Hàn Tử Thông dường như đều đang bao che cho nàng ta sát hại tính mạng con người? Liệu có thể nào… là có người nào đó bày mưu đặt kế để nàng làm?
Chuyện này… gã có nên để ý tiếp không? Nếu như không để ý, sẽ còn có thể chết bao nhiêu người nữa?
Đàn Dương Tử chậm rãi siết chặt tay thành quả đấm, gã biết mình chỉ là một quỷ sai địa ngục nho nhỏ, muốn bóp chết gã quá dễ dàng. Một hạt bụi nhỏ như gã, thật sự có thể chống lại sức mạnh bí ẩn, to lớn, thống trị tất thảy đó?
Còn cả Nhan Phi…
Gã nhớ tới bóng người biến mất bên trong thánh quang, cơn đau nhàn nhạt lan ra giữa hàng lông mày kiên nghị.
Gã chung quy vẫn đã già rồi, sẽ biết lo sợ.