Lục Thanh Chiêu cũng nhìn thấy, lập tức nói: “Không phải là tôi kéo.”
Ứng Tiêu Tiêu ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự không tin, không phải là anh kéo, vậy thì ai kéo?
Thấy cô không tin, Lục Thanh Chiêu giơ tay phải lên: “Tôi thề, tuyệt đối không phải là tôi làm.”
Ứng Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào anh, vẫn còn nghi ngờ với lời thề của anh.
“Tôi có thể làm chứng thực sự không phải do Chiêu làm.” Có người nói giúp Lục Thanh Chiêu.
Ứng Tiêu Tiêu quay đầu nhìn, là một chàng trai tướng mạo thanh tú.
“Anh lấy gì để chứng minh không phải là do anh ấy làm?” Ứng Tiêu Tiêu nheo mắt nhìn, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.
Chàng trai trẻ ngước mắt lên nhìn Lục Thanh Chiêu, muốn nói nhưng lại không nói gì.
Ứng Tiêu Tiêu nhìn Lục Thanh Chiêu, nói với chàng trai kia: “Cậu nói, có gì thì cứ nói.”
Chàng trai trẻ do dự một lúc, sau đó mới từ từ nói: “Thực ra….là cô gái mà Chiêu dẫn theo đi ăn cùng với chúng tôi làm.”
Lục Thanh Chiêu cũng không biết là ai làm, cũng rất tò mò rốt cuộc là ai, vì vậy cũng không ngăn cản bản mình.
Nhưng người bạn kia vừa nói ra câu đó, vẻ mặt của anh đột nhiên thay đổi.
Mẹ nó! Sao lại như vậy chứ?
Xong rồi!
Cô gái đưa theo đi ăn cùng bọn họ?!
Ánh mắt sắc bén của Ứng Tiêu Tiêu nhìn thẳng vào Lục Thanh Chiêu, khẽ cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: “Lục Thanh Chiêu, anh đừng nói với tôi là Từ Nhã Lạc nhá.”
Nhìn thấy cô cười một cách nham hiểm, Lục Thanh Chiêu cười gượng, mặt dày nói: “Đúng là Từ Nhã Lạc.”
“Lục Thanh Chiêu!” Ứng Tiêu Tiêu hét lên.
Cũng may là đang ở trong quán bar, âm thanh vốn rất ồn, nên không có ai chú ý đến.
Chỉ có những người ở gần đó gặp họa, bọn họ lần lượt bịt tai lại, cẩn thận nhìn Ứng Tiêu Tiêu đang đứng dậy.
L*иg ngực Ứng Tiêu Tiêu phập phồng một cách dữ dỗi, tức giận trừng mắt với Lục Thanh Chiêu: “Lục Thanh Chiêu, anh thật giỏi.”
“Tiêu Tiêu, cô đừng tức giận, nghe tôi giải thích trước đã.”
Thấy Lục Thanh Chiêu đè thấp giọng như vậy, mấy người bạn của anh có chút không tin anh chính là Lục Thanh Chiêu.
Lục Thanh Chiêu mà bọn họ quen lại đối xử với một người phụ nữ như vậy?
Vẻ ngoài chất lượng của anh luôn có thể thu hút một đống phụ nữ vây xung quanh anh, lâu nay, anh không hề thật lòng với phụ nữ, coi tình cảm như trò chơi.
Giống như bản thân anh đã từng nói, có người phụ nào không vì thân thể anh mới tiếp cận anh chứ, những người phụ nữ như vậy quá nông cạn, không đáng để anh yêu.
Vậy thì, người phụ nữ đang đứng ở đây, chính là người đáng để anh yêu sao?
Ứng Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ khổ sở van xin của anh, nhếch môi, miễn cưỡng ngồi xuống.
“Nói đi, tôi rửa tai lắng nghe.” Ứng Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn anh.
Lục Thanh Chiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Hôm nay lúc tôi ra ngoài đúng lúc gặp Từ Nhã Lạc, cô ta nhất định muốn đi cùng, tôi bị cô ta quấn lấy không có cách nào khác chỉ có thể đưa cô ta đi ăn cùng.”
“Chỉ có như vậy?” Ứng Tiêu Tiêu nhướng mày.
Lục Thanh Chiêu gật đầu: “Ừ, chỉ có như vậy.”
“Vậy điện thoại là sao?” Ứng Tiêu Tiêu hỏi.
“Cái này….” Thực ra anh cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, anh nhìn mấy người bạn của mình với ánh mắt cầu cứu.
Chàng trai thanh tú kia nhận được, vội vàng nói: “Lúc đó Chiêu vào nhà vệ sinh, sau đó cô ấy lấy điện thoại của Chiêu nghịch, chúng tôi đều nghĩ là cô ấy là bạn gái của Chiêu nên cũng không nói gì. Tôi ngồi khá gần, không cẩn thận nhìn thấy cô ấy kéo một số điện thoại vào danh sách đen.”
Nghe thấy lời nói của bạn mình, Lục Thanh Chiêu không nhịn được mà chửi thề: “Mẹ nó!”
Ứng Tiêu Tiêu nheo mắt, cô gái Từ Nhã Lạc kia đang muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của cô sao?
Còn có, Ứng Tiêu Tiêu ấn vào bức ảnh ở trong tin nhắn Zalo, hướng màn hình điện thoại về phía Lục Thanh Chiêu, hỏi: “Vậy đây là cái gì?”
Lục Thanh Chiêu nhìn một cách cẩn thận, sau khi nhìn rõ bức ảnh, khẽ cười một tiếng: “Đây là một sự hiểu nhầm.”
“Hiểu nhầm?” Ứng Tiêu Tiêu lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy anh nói xem đây là hiểu nhầm gì?”
“Chính là lúc mấy người chúng tôi nói chuyện, một cô gái đi đến, cô ta nói cô đang cùng bạn mình chơi đại mạo hiểm, nhờ tôi ôm cô ấy một cái.”
“Nên, anh đã ôm cô ta?” Ứng Tiêu Tiêu nhướng mày.
“Đúng vậy, giúp đỡ người khác là một chuyện tốt.” Lục Thanh Chiêu trả lời một cách rất đương nhiên.
“Đúng vậy, giúp đỡ người khác là một chuyện tốt.” Ứng Tiêu Tiêu lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy có phải tôi nên biểu dương lòng tốt của anh?”
Lục Thanh Chiêu cười gượng: “Cái này thì không cần.”
Anh thấy mấy người bạn của mình đều nhìn mình với vẻ mặt xem trò vui, ngượng cùng nhếch khóe miệng, sau đó cầm ly rượu trên bàn lên để uống.
Nói thật, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện thấp giọng với một người phụ nữ như vậy.
Nhưng đây cũng là phản ứng có điều kiện của anh, không phải là cố ý.
Có lẽ đây chính là yêu.
Anh cong khóe miệng, sau đó quay đầu muốn nói gì đó với Ứng Tiêu Tiêu, nhưng lại thấy cô đứng dậy.
“Cô muốn làm gì?” Anh hỏi.
Ứng Tiêu Tiêu quay đầu lại, cười rạng rỡ với anh: “Tôi muốn đi giúp đỡ người khác.”
“Giúp đỡ người khác?” Lục Thanh Chiêu cau mày, nhất thời không hiểu ý của cô.
Nụ cười trên khuôn mặt Ứng Tiêu Tiêu ngày càng rạng rỡ, cô giơ tay lên chỉ vào quầy bar cách đó không xa: “Có nhìn thấy bên đó có một bóng người đang cô đơn không? Tôi định đi giúp anh ta, giải thoát anh ta khỏi sự cô đơn.”
“Cô điên sao?” Lục Thanh Chiêu lập tức thay đổi sắc mặt.
Ứng Tiêu Tiêu nheo mắt, cười: “Là anh nói giúp đỡ người khác là một chuyện tốt.”
Nói xong, cô đột nhiên lạnh mặt, bỏ qua sự tức giận của anh, đi về phía quầy bar.
Lục Thanh Chiêu nhìn chằm chằm vào hình bóng cô, trong mắt tràn đầy tức giận.
Người phụ nữ này thật sự có ý định khiến anh cảm thấy ấm ức sao?
“Chiêu, mau đuổi theo đi. Đây không phải là nói đùa đâu.”
“Đúng vậy, vốn là cậu sai trước, người ta làm như vậy cũng chỉ muốn ăn miếng trả miếng thôi.”
“Còn ngồi thừ ra đấy làm gì, mau đi đi.”
Mấy người bạn của Lục Thanh Chiêu đều khuyên anh, anh nhìn bọn họ, sau đó đứng dậy, đi nhanh về phía Ứng Tiêu Tiêu.
Ứng Tiêu Tiêu đi về phía quầy bar, nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh phía sau mình.
Khóe mắt nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đuổi theo, đôi môi đỏ mọng không khỏi cong lên.
Chính là muốn anh cảm thấy lo lắng mới nhớ lâu.
Vì vậy, cô không chút do dự đi tới phía sau người đàn ông đang ngồi một mình kia, đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai người kia: “Soái ca, một mình sao?”
Người đàn ông đang uống rượu, nghe thấy giọng nói của cô, lưng cứng đờ, sau đó chậm rãi quay đầu lại, lúc nhìn thấy cô, đáy mắt lóe lên, khóe miệng cong lên: “Tiêu Tiêu.”
Trong khi đó Ứng Tiêu Tiêu nhìn thấy người đàn ông quay người lại, vốn lo lắng có phải người này trông rất xấu không, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
“Sao lại là anh?” Cô ngạc nhiên thốt lên.
Không sai, cô quen người đàn ông này, hơn nữa còn là người cô ghét.
Anh ta chính là Tống Mạc.
“Xin lỗi, làm phiền rồi, bạn gái tôi đang giận tôi, nên….”
Lục Thanh Chiêu đi nhanh đến bên cạnh Ứng Tiêu Tiêu, đang giải thích thì lập tức sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia.
Mẹ nó, vậy mà lại là Tống Mạc.
Vốn dĩ tình cờ gặp Ứng Tiêu Tiêu ở đây đã là một chuyện rất ngạc nhiên và vui mừng, nhưng nhìn thấy Lục Thanh Chiêu sự ngạc nhiên và vui mừng kia lập tức không cánh mà bay.