Mấy người đàn ông mặc cảnh phục đi vào, người dẫn đầu lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát: “Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, có người tố cáo nơi này tiến hành hoạt động kinh doanh vi phạm pháp luật."
Thẩm Tử Dục dừng bước chân, quay đầu, một ánh mắt lạnh lùng không mang theo nhiệt độ nhìn Dương Quốc Bang, chỉ thấy những người phía sau đứng lại không nghĩ tới sẽ có cảnh sát tới hội sở, toàn bộ sắc mặt đều trắng bệch.
Thẩm Tử Dục từ từ thu hồi tầm mắt, môi mỏng hiện lên nụ cười nhạt mang theo ý đùa cợt, tối hôm nay Thiên Thượng nhân gian sẽ xóa sổ khỏi Bắc Ninh.
Cảnh sát tiến vào phòng bao mỗi một xó xỉnh đều lục soát, mà Thẩm Tử Dục và Dương Quốc Bang bị đưa xuống lầu dưới.
Vốn là quán bar ồn ào náo nhiệt giờ phút này rất an tĩnh, chỉ có ánh đèn đủ mọi màu sắc vẫn đang lóe lên.
Mười mấy cảnh sát tập trung một nhóm người lại, những người bị tập trung có người thần sắc kinh hoàng, có người mặt đầy tàn bạo trợn mắt nhìn cảnh sát.
"Tử Dục."
Vừa thấy Thẩm Tử Dục đi tới, có cảnh sát nghênh đón.
Thấy người tới, Thẩm Tử Dục rốt cuộc lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên trong tối nay: “Hình Sơn."
Hình Sơn cười đập vai anh ta: “Tên nhóc cậusao cũng ở nơi đây?"
"Có hẹn với người khác." Thẩm Tử Dục hời hợt đáp.
"Có hẹn?" Hình Sơn cau mày: “Có hẹn cũng không nên hẹn ở nơi bất cập thế này."
Trong lời nói, có thể nghe ra Hình Sơn có bao nhiêu xem thường cái hội sở này.
Thẩm Tử Dục cười, giọng mang thâm ý nói: "Chỉ một lần này."
"Tốt nhất chỉ một lần này." Hình Sơn tức giận liếc anh ta một cái: “Nếu có lần sau lại đυ.ng phải người không phải tôi, vậy anh gặp phiền toái rồi."
"Cây ngay không sợ chết đứng." Thẩm Tử Dục nghiêm trang nói.
Hình Sơn không nhịn được cười: “Đúng, cậu cây ngay không sợ chết đứng."
Tiếp đó, Hình Sơn dặn người phía dưới lục soát toàn bộ toàn bộ hội sở đều phải một lần, sau đó anh ta giơ tay lên khoác vai Thẩm Tử Dục đi ra ngoài.
Vừa thấy Thẩm Tử Dục và cảnh sát quen thuộc như vậy, Dương Quốc Bang làm sao có thể bỏ qua cơ hội béo bở này, mau chóng xông về phía Thẩm Tử Dục đang muốn rời đi la ầm lên: "Tổng Giám đốc Thẩm, anh đừng đi, anh giúp tôi nói với bạn của anh mấy câu, trong hội sở của tôi căn bản không có hoạt động kinh doanh gì phạm pháp."
Nghe tiếng, Thẩm Tử Dục dừng chân lại, Hình Sơn bên cạnh quay đầu nhìn anh ta, mi tâm nhíu lên: “ Này, Thẩm Tử Dục, cậu sẽ không nói hộ cho Dương Quốc Bang đấy chứ?"
Thẩm Tử Dục không trả lời, Hình Sơn nóng nảy: “Cậu cũng đừng làm cho tôi xem thường cậu, cậu biết Dương Quốc Bang đó là loại người gì không?"
"Tôi biết." Thẩm Tử Dục nhìn anh ta một cái, sau đó xoay người, nhìn về phía Dương Quốc Bang cách đó không xa.
Vừa thấy anh ta xoay người, trong mắt Dương Quốc Bang dấy lên ánh sáng hy vọng.
Ngay sau đó nghe được thanh âm Thẩm Tử Dục bình tĩnh vang lên: “Tổng Giám đốc Dương, nếu đã không có hoạt động kinh doanh phạm pháp, vậy hãy để cho bọn họ lục soát đi. Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng anh nói xem phải không?"
Nói xong, anh ta xoay người, cũng không quay đầu lại nghênh ngang mà đi.
Hình Sơn còn ngây tại chỗ, chờ anh ta phản ứng lại, sớm đã không còn bóng dáng của Thẩm Tử Dục, anh ta liếc nhìn Dương Quốc Bang, sau đó vội vàng đuổi theo.
Dương Quốc Bang mặt xám như tro tàn, biết mình đại cục đã xong, không còn đường sống để quay lại.
Ra khỏi hội sở, Hình Sơn tìm kiếm khắp nơi bóng người của Thẩm Tử Dục, cuối cùng thấy anh ta ở cạnh một chiếc SUV màu đen.
Đi nhanh tới, dùng sức vỗ vai anh ta, cười trêu nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu không có giới hạn như vậy muốn nói hộ Dương Quốc Bang."
Thẩm Tử Dục lành lạnh nhìn anh một cái: “Tôi giống người không có giới hạn như vậy sao?"
Hình Sơn nhướng nhướng mày, không trả lời, mà là chuyển chủ đề: “Sao lại để cho Trần Khôn gọi điện thoại cho tôi chứ?"
Thẩm Tử Dục quay đầu liếc nhìn bảng hiệu của Thiên Thượng nhân gian vẫn sáng, ngoắc ngoắc môi: “Thành phố Bắc Ninh không nên có hội sở bất cập như vậy tồn tại, tôi là vì dân trừ hại thôi."
Nghe vậy, Hình Sơn tức giận liếc anh ta một cái: “Bớt đi. Người khác không hiểu cậu, tôi còn không hiểu nữa sao. Cậu luôn luôn không thích xen vào chuyện của người khác, có thể ít một chuyện thì ít một chuyện, làm sao có thể lại đột nhiên dâng trào nhã hứng muốn vì dân trừ hại chứ? Nhất định là có ẩn tình khác."
Thẩm Tử Dục không khỏi cười: “Hình Sơn, không ngờ anh hiểu rõ tôi như vậy."
"Dĩ nhiên, cũng không suy nghĩ một chút tôi ở giường dưới của cậu ngủ mấy năm." Vừa nói, Hình Sơn giơ tay lên khoác lên vai anh, mặt đầy tò mò nói: "Nói đi, rốt cuộc là vì cái gì mới làm như vậy."
Thẩm Tử Dục nhìn anh ta một cái, sau đó ngửa đầu, ánh mắt rơi vào bầu trời đen thui như mực, không nói.
Hình Sơn nhướn mày, tốt lắm, không trả lời. Nhưng anh ta cũng không phải không hỏi được.
Vì vậy, Hình Sơn thử dò xét hỏi: "Là vì phụ nữ sao?"
Vẫn là trầm mặc.
Nhưng Hình Sơn đã hiểu rồi: “Hóa ra thật sự là vì phụ nữ. Nói một chút đi, lão Dương Quốc Bang kia làm gì người phụ nữ của cậu?"
Thẩm Tử Dục nghiêng đầu nhìn anh: “Hình Sơn, nhiều năm như vậy cậu vẫn không thay đổi. Vẫn nhiều chuyện như trước."
Hình Sơn không phục: “Tôi đây không phải là nhiều chuyện, tôi là quan tâm cậu."
Thẩm Tử Dục cười một tiếng, sau đó thay bằng khuôn mặt nghiêm túc: “Hình Sơn, lần này cho dù như thế nào cũng phải làm cho thiên thượng nhân gian biến mất khỏi thành phố Bắc Ninh."
"Biến mất?" Hình Sơn cau mày: “Cái này sợ rằng hơi khó. Dẫu sao bên phía cảnh sát cũng có người nhà họ Nhà họ Dương có thể chuyện cứ như vậy không giải quyết được gì."
"Chuyện này không thể nào xảy ra." Thẩm Tử Dục cười nhạt, tròng mắt đen thâm thúy thấm ra một tia tàn nhẫn: “Những người đó nếu như giám giúp Nhà họ Dương, bọn họ chờ rớt đài đi."
Hình Sơn nhìn anh ta, trầm mặc một hồi, mới mở miệng hỏi: "Cậu định dùng thế lực của nhà họ Thẩm sao?"
"Vì sao không?" Thẩm Tử Dục không đáp hỏi ngược lại.
"Xem ra cậu rất yêu người phụ nữ kia." Nếu không anh ta không thể nào dùng tới thế lực của nhà họ Thẩm.
Anh ta rất yêu Tống An Kỳ sao? Anh ta không xác định, nhưng trước mắt mà nói, anh ta không muốn cô chịu một chút xíu ủy khuất nào, chỉ muốn cô vui vẻ.
"Sau này có cơ hội dẫn ra ngoài cùng mấy người bọn tôi làm quen một chút." Hình Sơn vỗ vai anh một cái, sau đó nhìn về phía hội sở: “Xem ra tối nay lại phải bề bộn nhiều việc rồi, tôi cũng không trò chuyện nhiều cùng cậu nữa, bữa khác lại gặp."
"Được." Thẩm Tử Dục gật đầu.
"Vậy tôi đi vào đây." Hình Sơn xoay người sải bước về phía hội sở.
" Này ….." Thẩm Tử Dục đột nhiên hô một tiếng.
Hình Sơn dừng lại chân, quay đầu nhìn hắn, chỉ nghe hắn nói: "Cám ơn, người anh em."
Hình Sơn cười khoát tay một cái, sau đó tiếp theo đó đi về phía hội sở.
Thẩm Tử Dục nhìn anh đi vào hội sở, lúc này mới ngồi lên xe, liếc nhìn Thiên Thượng nhân gian, khởi động xe, lái xe rời khỏi cái nơi định sẵn sẽ là quá khứ này.
Đường Ngọc Sở cùng Ứng Tiêu Tiêu cùng Tống An Kỳ ăn cơm tối xong mới tự trở về nhà.
Vừa về tới nhà, thấy Lục Triều Dương ngồi ở phòng khách.
Cô sững sốt một chút, sau đó đi tới.
Lục Triều Dương đang xem tin tức nghe được tiếng bước chân, quay đầu, thấy là cô, môi tràn ra tia cười nhàn nhạt: “Trở về rồi?"
Đường Ngọc Sở cười một tiếng: “ Ừ, em về rồi."
Cô ngồi xuống bên người anh: “Sao không lên lầu nghỉ ngơi chứ?"
"Chờ em."
Tim Đường Ngọc Sở run nhẹ, giận trợn mắt nhìn anh một cái: “Em cũng không phải là trẻ con, không cần anh cố ý chờ em."
Rõ ràng nhìn qua mệt mỏi như vậy, nhưng còn đang chờ cô.
Trong lòng cô không khỏi hơi áy náy. Sớm biết anh đang đợi, sẽ về nhà sớm chút.
Lục Triều Dương khẽ mỉm cười: “Không có vợ ở bên cạnh, phòng cũng lạnh lẽo, chồng ở một mình sẽ sợ."
Đường Ngọc Sở bị lời của anh chọc cười: “Anh một người đàn ông còn sợ ở trong phòng một mình."
"Sợ!" Lục Triều Dương đứng dậy, đột nhiên bế ngang cô lên.
Đường Ngọc Sở nhỏ giọng ngạc nhiên, chỉ nghe anh nói: "Vợ đã về, vậy chúng ta lên phòng đi."
Vừa nói, ôm cô đi lên lầu.