Lục Thanh Chiêu và Ứng Tiêu Tiêu ăn cơm xong còn chưa kịp nghỉ xả hơi thì đã bị người ta ra lệnh đuổi khách.
“Ăn uống xong rồi nên đi đi.” Giọng nói của Lục Triều Dương lạnh nhạt, nghe không ra một tia cảm xúc nào.
Nên ăn thì cũng đã ăn, nên uống thì cũng đã uống, mà Ngọc Sở cũng đã bình an về nhà, vậy thì cô ấy cũng không có lý do gì mà mặt dày tiếp tục chờ đợi ở đây, quấy rầy không gian riêng tư của hai vợ chồng bọn họ.
Thế là Ứng Tiêu Tiêu rất thức thời mà nói: “Đương nhiên đương nhiên, tôi đi ngay đây.”
Nói xong, cô ấy phất phất tay với Đường Ngọc Sở rồi cầm lấy túi xách của mình rời đi, không hề lưu luyến chút nào.
“Triều Dương...” Nhìn thấy người bạn tốt của mình bị đuổi đi, Đường Ngọc Sở hơi bất mãn mà trừng mắt nhìn Lục Triều Dương.
Nhưng mà Lục Triều Dương lại không thấy chột dạ, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Lục Thanh Chiêu vẫn còn chưa đi: “Cậu thì sao?”
“Em muốn nghỉ ngơi một chút, no quá đi, ực.” Lục Thanh Chiêu ợ lên một cái, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt không vui của anh cả nhà mình.
“Vậy thì đi rửa bát đi rồi hẵng về.”
Dứt lời cũng không để anh ta kịp phản ứng, Lục Triều Dương lôi kéo tay của Đường Ngọc Sở trực tiếp đi lên lầu.
“Anh, tại sao em lại phải rửa chén chứ?” Lục Thanh Chiêu vừa nghe thấy mình phải rửa bát thì liền uất ức, quay người nằm ở trên ghế sofa hét lên với hai người đang đi lên trên lầu.
“Cậu cũng có thể không rửa, nhưng mà lần sau cậu cũng đừng hòng ăn món ăn do tôi làm nữa.” Lục Triều Dương cũng không thèm quay đầu lại mà trả lời.
Cùng với việc không thể ăn món ăn do anh cả mình làm, anh ta vẫn thích rửa chén hơn.
Lục Thanh Chiêu cụp đầu xuống nhận mệnh đi vào trong phòng bếp.
“Anh làm như vậy có quá đáng hay không?” Đường Ngọc Sở không nghĩ đến anh lại mở miệng kêu Tiêu Tiêu và Thanh Chiêu đi về.
Lục Triều Dương nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi môi mỏng câu lên: “Anh không cảm thấy quá đáng.”
“Bởi vì anh muốn ở riêng với em, vậy thì bọn họ nên phải đi rồi.”
Đường Ngọc Sở mấp máy môi khẽ thở dài, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
...
Ngày hôm sau, Đường Ngọc Sở đến Thời Thụy làm việc, cô biết Lâm Thành xảy ra chuyện.
Nghe nói là phát hiện anh ta ở khách sạn, lúc bị phát hiện thì đã hôn mê, ở thân dưới không ngừng chảy máu, nói là người đã bị phế đi, cả một đời này cũng không thể nào nối dõi được.
Đây chính là ác quả ác báo đúng không, Đường Ngọc Sở thở dài.
Khách sạn đó chính là nơi tổ chức buổi tiệc và buổi họp báo cho việc khởi quay “Thanh Phi Truyền”.
Nếu như cô đoán không sai, tối ngày hôm đó cô bị bỏ thuốc chắc là cũng có liên quan đến Lâm Thành, vậy anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy sẽ có liên quan gì với Ngôn Húc hay không?
Nghĩ đến người đàn ông dịu dàng đó, cô bị suy nghĩ này của mình chọc cười. Mặc dù là nhìn Ngôn Húc lạnh nhạt, nhưng chắc lòng cũng sẽ không trở nên độc ác như vậy đâu.
Tiếng tăm của Lâm Thành ở trong giới giải trí vốn đã không tốt, không biết đã nhúng chàm bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ, đồng thời cũng gây thù oán với không ít người, vậy cho nên có người bởi vì hận thù mà ra tay với anh ta cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Cho nên chắc chắn là không có liên quan đến Ngôn Húc.
Thật ra thì càng làm cho Đường Ngọc Sở cảm thấy buồn cười chính là kể từ buổi tiệc ngày hôm đó, Tô Nhã An vẫn luôn xin phép nghỉ, nói là thân thể không thoải mái.
Nhưng mà cô biết chuyện lại không hề đơn giản như vậy.
Nhìn thấy Lâm Thành xảy ra chuyện, trong lòng của Tô Nhã An và Bùi Hằng Phúc, còn có Cố Ngọc Lam chắc chắn sợ muốn chết đi được, sợ là mình cũng sẽ có một kết quả giống như Lâm Thành.
Đường Ngọc Sở không khỏi chờ mong nếu như Tô Nhã An nhìn thấy mình thì sẽ có biểu cảm như thế nào đây.
Sợ hay là không sợ đây?
...
Biệt thự nhà họ Bùi, trong một phòng khách to như vậy lại được bao trùm bởi nỗi lo lắng, ngột ngạt khiến cho người ta không thở nổi.
“Hằng Phúc, trước đó nhà họ Bùi đã xuất hiện nguy cơ lớn như vậy là do chị đã thuyết phục các vị giám đốc của AR, bọn họ mới đồng ý hỗ trợ. Mà lúc chị vào Thời Thụy cũng đã giúp cậu đối phó với Đường Ngọc Sở, có điều là bây giờ xem ra chị không thể tiếp tục kéo dài nữa.”
Lúc Tô Nhã An nhắc đến Đường Ngọc Sở, trên mặt rõ ràng hiện lên một nét hoảng sợ.
“Chị họ, chuyện lần này chị cũng có phần, chị lại đi thẳng một mạch như vậy, để tôi và người nhà họ Bùi biết làm sao bây giờ?” Bùi Hằng Phúc không ngờ đến cô ta sẽ vì bảo vệ cho mình mà bỏ mặc nhà họ Bùi, lập tức sinh lòng oán giận, bất mãn trừng mắt nhìn cô ta.
“Đúng vậy đó chị họ, làm người không nên như vậy, bây giờ chúng ta là người trên cùng một con thuyền, nếu như chị muốn xuống thì sớm hơn vậy thì chị cũng đừng trách bọn em sẽ làm cho thuyền lật.” Cố Ngọc Lam ở một bên phụ họa, trong giọng nói đe dọa uy hϊếp.
“Các người..." Tô Nhã An tức giận nhìn bọn họ chằm chằm.
Rõ ràng là người một nhà, vào thời điểm này lại có mâu thuẫn với nhau.
Làm người không vì mình trời tru đất diệt! Cho nên cách làm này của Tô Nhã An cũng không sai, nhưng mà bây giờ xem ra quả thật là cô ta đi không được rồi.
“Trước đó có Tần Mạn Ny, bây giờ có Lâm Thành, các người còn muốn tiếp tục đối phó với Đường Ngọc Sở sao?” Nghĩ đến kết cục thê thảm của Lâm Thành, sau lưng của Tô Nhã An lạnh toát, cả người không tự chủ được mà phát run.
Đúng vậy, cô ta đang sợ, cô ta sợ hãi mình sẽ cũng giống như Lâm Thành rơi vào một kết cục thê thảm.
Sao Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam không sợ cho được, nhưng sau khi bọn họ sợ hãi thì cũng hiểu rõ được một chuyện, đó chính là Đường Ngọc Sở chưa được tiêu diệt thì bọn họ cũng chỉ có thể sống trong cảm giác hoảng sợ cả một đời.
“Chị họ, Đường Ngọc Sở giống như là một quả bom hẹn giờ, không chừng sẽ nổ bất cứ lúc nào, cả chị và tôi đều không thể tránh khỏi. Bây giờ cách tốt nhất đó chính là để cô ta trở thành một viên đạn lép, để cho cô ta có muốn nổ cũng không nổ được.” Trong mắt lóe ra ánh xán lạnh lùng, Bùi Hằng Phúc âm trầm nói.
“Vậy các người muốn làm gì?” Tô Nhã An hỏi.
Cố Ngọc Lam nghiêng người qua lấy một phần tài liệu từ trong túi xách của mình đưa cho Tô Nhã An: “Chị họ, chị xem cái này một chút đi.”
Tô Nhã An nhìn cô ta một cái, sau đó nhận lấy phần tài liệu lật ra xem, lúc nhìn thấy nội dung ở bên trong thì giương mắt kinh ngạc nhìn về phía Cố Ngọc Lam: “Giấy chuyển nhượng cổ phần?”
“Ừm.” Bên môi của Cố Ngọc Lam lộ ra một nụ cười đắc ý: “Đây là 41% cổ phần của Đường Tùng ở Đường thị, bây giờ tất cả đều là của em, tuần sau hội đồng quản trị sẽ tổ chức một cuộc họp, em sẽ là chủ tịch của Đường thị.”
“Cho nên?” Tô Nhã An vẫn không hiểu trọng điểm mà cô ta nói ở đâu.
“Thứ mà Đường Ngọc Sở quan tâm nhất đó chính là Đường thị, chỉ cần Đường thị trở thành của em, vậy thì cô ta chắc chắn sẽ cảm thấy hỗn loạn trong lòng. Cộng với việc Đường Tùng đã rời khỏi thế giới này, đến lúc đó cô ta sẽ không chịu nổi một kích.”
Nghĩ đến việc cô ta có thể hung hăng giẫm Đường Ngọc Sở dưới chân, Cố Ngọc Lam liền thông nén được kích động, ngày mà cô ta chờ đợi đã sắp đến rồi.
Sau khi Tô Nhã An nghe xong thì chỉ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó hỏi: “Hằng Phúc, cậu cảm thấy như thế nào?”
“Tôi cảm thấy là có thể thực hiện được, dù sao thì chúng ta cũng chỉ có cơ hội này thôi, cho nên nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, quyết không thể thất bại.”
Chỉ cần loại trừ Đường Ngọc Sở, vậy thì thế giới của bọn họ liền có thể khôi phục lại hòa bình và hạnh phúc.
Bùi Hằng Phúc suy nghĩ như vậy.
“Vậy được rồi.” Tô Nhã An nhẹ nhàng gật đầu, xem như đồng ý cách làm của bọn họ.
Đã không thể thoát thân, vậy cũng chỉ có thể càng lún sâu hơn thôi.
Chỉ có thể cầu mong lần này có thể thuận lợi như là Cố Ngọc Lam đã nói như vậy.
Thấy cô ta đã đồng ý, Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam âm thầm nhìn nhau cười một tiếng.
Lần này bọn họ nhất định sẽ giành phần thắng.