Kể từ khi không nhìn thấy Đường Ngọc Sở, Lục Thanh Chiêu cảm thấy bất an đủ loại, đứng ngồi không yên, cả người trông cực kỳ nôn nóng.
Ứng Tiêu Tiêu nhìn Lục Thanh Chiêu cứ đi tới đi lui không biết bao nhiêu bận, không thể nhịn được nữa mà quát: “Lục Thanh Chiêu, anh có thể ngồi im được hay không hả? Anh như thế này, đầu của tôi cũng muốn choáng luôn.”
Lục Thanh Chiêu oan ức xẹp môi: “Tôi ngồi không yên mà.” Nếu như anh ta có thể ngồi yên, anh ta cần gì phải đi xung quanh chứ.
Ứng Tiêu Tiêu bất đắc dĩ thở dài: “Tổng giám đốc Lục cũng đã đi đón Ngọc Sở rồi, điều này cho thấy Ngọc Sở bình an vô sự, anh cũng đừng có lo lắng nữa.”
Nói thì nói như vậy cũng không sai, nhưng mà...
“Tôi sợ là anh tôi sẽ trừng phạt tôi tương đối nghiêm trọng.”
Thôi được rồi, đó mới là chuyện mà anh ta lo lắng nhất ở hiện tại.
Hóa ra là bởi vì cái này à! Khóe mắt của Ứng Tiêu Tiêu giật giật, không có ý tốt nói với anh ta: “Bị anh trai trừng phạt thì cũng đáng đời anh!”
“Cậu em trai họ yêu dấu của tôi lại bị lưu đày đến nam phi hoang vắng, tôi nghĩ là số phận của tôi cũng thật đáng lo lắng.”
Lục Thanh Chiêu vừa lắc đầu, lại vừa thở dài, giống như là trời sắp sập vậy.
“Thẩm Tử Dục người ta không phải chỉ là đi công tác hay sao, đừng có nói giống như là anh ta không về được vậy.”
Ứng Tiêu Tiêu lườm anh ta một cái, nói tiếp: “Anh chỉ cần kêu Ngọc Sở cầu xin thay cho anh, tôi tin là tổng giám đốc Lục cũng sẽ không gây khó dễ cho anh đâu.”
Nghe nói như vậy, hai mắt của Lục Thanh Chiêu sáng lên: “Đúng vậy đó, sao tôi lại quên còn có chị dâu ở đây chứ.”
Ứng Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn, sao anh ta lại có thể ngu ngốc như vậy.
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến âm thanh mở cửa, Lục Thanh Chiêu và Ứng Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều chạy về phía cửa.
“Chị dâu!”
“Ngọc Sở!"
Lúc nhìn thấy Đường Ngọc Sở bước vào cửa, hai người bọn họ đều vui mừng lên tiếng.
Đường Ngọc Sở bị giật nảy cả mình, hơi bất đắc dĩ mà cười nói: “Hai người muốn hù chết tôi hay sao vậy?”
“Chị dâu!” Lục Thanh Chiêu kích động giang hai tay ra nhào về phía cô.
Đường Ngọc Sở mang theo vẻ mặt ghét bỏ né qua bên cạnh, anh ta chụp hụt.
“Chị dâu.” Lục Thanh Chiêu ai oán nhìn về phía Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở lém lỉnh cười một tiếng: “Thanh Chiêu, cậu xác định là cậu muốn ôm tôi hả?”
“Em..." Lục Thanh Chiêu cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng đang dừng ở trên người của mình, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt băng sơn của anh cả rơi vào trong tầm mắt. Anh ta nhanh chóng cười trừ giải thích: “Anh cả, em không muốn ôm chị dâu đâu, không muốn ôm một chút nào.”
Đường Ngọc Sở đứng ở bên cạnh cười đến run rẩy, mà Ứng Tiêu Tiêu thì lạnh lùng mắng một câu vô dụng.
Sau đó cô ấy đi lên: “Đường Ngọc Sở, cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng bình an trở về.”
“Thật sự xin lỗi nha, để cho mọi người lo lắng rồi.” Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của cô ấy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy áy náy.
Ứng Tiêu Tiêu buông cô ra, trong đôi mắt xuất hiện một tia tàn nhẫn: “Ngọc Sở, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ báo thù cho cậu, tớ tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn người của Tô Nhã An đâu.”
“Đúng vậy đó, cộng thêm tôi nữa.” Lục Thanh Chiêu ở một bên phụ họa theo: “Mẹ kiếp, bọn họ cho rằng có thể tùy tiện ức hϊếp chị dâu nhà tôi hay sao? Tôi tuyệt đối phải để cho bọn họ trả giá gấp trăm nghìn lần mới được.”
“Thanh Chiêu, Tiêu Tiêu!" Đường Ngọc Sở cảm động nhìn hai người bọn họ.
Có bọn họ, cảm thấy thật là tốt.
Mà trong lúc Đường Ngọc Sở đang cảm động đến nỗi sắp khóc, giọng nói lạnh nhạt của Lục Triều Dương nhẹ nhàng bay tới.
“Lục Thanh Chiêu, trước tiên cậu nên lo lắng cho chính cậu đi.”
Nghe vậy, gương mặt đang căm phẫn của Lục Thanh Chiêu trong nháy mắt liền cứng đờ, sau đó kêu lên lên: “Chị dâu, chị phải cứu em nha!”
“Đừng để ý đến nó.”
Lục Triều Dương kéo Đường Ngọc Sở đi vào.
“Chị dâu!” Lục Thanh Chiêu tiếp tục kêu thảm thiết.
Thấy thế, Ứng Tiêu Tiêu lắc đầu than thở, vỗ vào vai của anh ta: “Tự cầu phúc cho mình đi, Lục Thanh Chiêu."
“Ứng Tiêu Tiêu, cô nhìn tôi như thế này có phải là trong lòng cực kỳ vui vẻ hay không!” Lục Thanh Chiêu nghe thấy trong giọng nói của cô ấy có giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác, bất mãn hỏi.
Ứng Tiêu Tiêu ra vẻ kinh ngạc mà chớp đôi mắt to: “Ai nha, lại bị anh nhìn trúng rồi.”
“Ứng Tiêu Tiêu!" Lục Thanh Chiêu cắn răng nghiến lợi gọi tên của cô ấy.
“Haiz, nghe nói là muỗi ở nam phi nhiều lắm đó, bệnh khuẩn của nhiều nữa, anh phải giữ gìn sức khỏe nha.”
Ứng Tiêu Tiêu cười cười với anh ta, cười thật ngọt ngào, cũng rất đắc ý.
Sau đó, không để ý đến tiếng kêu gào của anh ta, duyên dáng bước vào trong.
...
Đường Ngọc Sở bị Lục Triều Dương kéo đi vào, nghe thấy tiếng kêu "chị dâu" gần như bất lực của Lục Thanh Chiêu, mặc dù biết là anh ta đang giả vờ, nhưng mà cô vẫn cảm thấy hơi không đành lòng.
“Triều Dương, thật ra sự việc lần này cũng không phải là do Thanh Chiêu sai, anh cũng đừng đối xử với cậu ấy giống như Tử Dục."
Đường Ngọc Sở cầu tình thay cho Lục Thanh Chiêu, có điều chuyện lần này đúng là do tự cô gây ra, cô không muốn có người nào bởi vì mình mà lại bị liên lụy.
Lục Triều Dương cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của cô, môi mỏng hơi câu lên: “Cho nên em và nó đều phải bị phạt.”
“Hả?” Đường Ngọc Sở kinh ngạc trừng to mắt: “Tại sao em cũng phải bị?”
“Bởi vì em không nghe lời.”
Lý do vô cùng đơn giản khiến cho Đường Ngọc Sở không có lời nào để nói, quả thật là cô không nghe lời. Lúc đầu anh đã không cho cô tham gia buổi tiệc, là do cô Cố chấp muốn đi tham gia, còn nói là mình có thể bảo vệ tốt cho bản thân.
Bây giờ suy nghĩ lại cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Vậy được rồi, em sẽ nhận sự trừng phạt.” Cô thản nhiên nhận lấy: “Nhưng mà Thanh Chiêu cũng không cần đâu, cậu ấy cũng bị em làm liên lụy.”
“Sao vậy? Em muốn chịu phạt thay cho nó hả?” Lục Triều Dương nhướng mày.
“Ừm.” Cứ xem ở việc anh ta đã gọi mình một tiếng chị dâu, vậy thì cô cũng chịu phạt thay cho anh ta.
Anh nở một nụ cười thâm ý: “Vậy thì anh sẽ thỏa mãn em.”
Nghe thấy anh đã đồng ý với yêu cầu của mình, Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng thở ra, cũng cười cực kỳ vui vẻ.
Lúc này, cô còn không biết trừng phạt đối với mình sẽ là cái gì, với lại nó sẽ mang đến hậu quả gì cho cô.
...
Đường Ngọc Sở muốn ăn món ăn do Lục Triều Dương tự tay làm, cho nên Lục Triều Dương kêu cô ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với bọn người Tiêu Tiêu và Thanh Chiêu.
Còn mình thì trực tiếp đi vào trong phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.
Ứng Tiêu Tiêu thăm dò nhìn về phía phòng bếp, lúc ánh mắt chạm phải bóng dáng đang bận rộn, chậc chậc lắc đầu: “Đường đường là cậu cả nhà họ Lục, là tổng giám đốc của công ty giải trí Hoàng Đình, vậy mà lại xuống bếp, nói ra thì cũng không có ai tin đâu.”
“Có phải là cảm thấy rất kỳ diệu không?” Đường Ngọc Sở truy hỏi.
“Đâu chỉ là kỳ diệu chứ, quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ tới nữa.” Ứng Tiêu Tiêu cảm khái, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Chiêu: “Lục Thanh Chiêu, anh có biết nấu ăn không?”
“Làm gì?” Lục Thanh Chiêu tức giận nâng mắt lên nhìn cô ấy, vừa vặn nhìn thấy được vẻ chờ mong trong đôi mắt của cô, bên môi chậm rãi hiện ra một nụ cười tà mị: “Đột nhiên hỏi ông đây vấn đề này, có phải nếu như ông đây trả lời biết thì cô sẽ muốn gả cho tôi phải không?”
Trong nháy mắt, Ứng Tiêu Tiêu ngốc lăng, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại, ghét bỏ nhăn khuôn mặt nhỏ lại: “Lục Thanh Chiêu, sao anh có thể tự luyến như vậy chứ? Chẳng lẽ mỗi một cô gái nào hỏi anh câu hỏi này đều muốn gả cho anh hả?”
“Đương nhiên rồi.” Lục Thanh Chiêu trả lời cũng không khách khí.
Ứng Tiêu Tiêu liếc anh ta một cái: “Vậy thật ngại quá, tôi đây không có hứng thú.”
Lục Thanh Chiêu nhướng nhướng mày, không nói gì nữa.