Người đàn ông nhanh chóng chiếm lấy cánh môi mỏng manh của cô, không ngừng cướp lấy hương thơm ở trong miệng của cô, hô hấp của hai người quấn quýt vào nhau, ý thức mông lung, thân thể dính sát lại với nhau, một luồng nhiệt cực kỳ nóng từ từ quấn lấy hai người.
Trong mơ hồ, Đường Ngọc Sở chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình càng ngày càng tăng cao, cả người như đang được tắm trong một ngọn lửa rực cháy, một ngọn lửa nóng đang không ngừng va chạm, dường như thiêu hủy đi lý trí của cô.
Mà nụ hôn của anh lại không hề dừng lại một chút nào, một đường hướng xuống, lưu lại dấu vết đậm đậm nhạt nhạt ở cái cổ tinh tế của cô.
Nút áo ở trên người của cô đã được mở ra, gần như có thể nhìn thấy được một mảnh tuyết trắng đầy đặn mê người, chiếc áσ ɭóŧ màu tím gợi cảm bao bọc nó lại, có một loại cảm giác vô cùng sống động.
Đúng vào lúc này, Lục Triều Dương rốt cuộc cũng buông cô ra.
Anh đặt môi của mình dán ở bên tai của cô, dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm mà nói: “Bà xã anh muốn em.”
Đường Ngọc Sở mềm nhũn nằm ở trong ngực của anh, xấu hổ nhưng mà lại gật đầu: “Trở về phòng đi, có được hay không, không muốn ở đây đâu.”
“Được, theo ý em.”
Anh ôm ngang cô lên, nhanh chóng đi lên lầu, bước vào trong phòng.
Cửa phòng từ từ được đóng lại, ngăn cách một mảnh xuân sắc kiều diễm ở bên trong.
...
Sáng ngày hôm sau, Đường Ngọc Sở thức dậy một lần nữa từ trong ngực của Lục Triều Dương, cảm nhận được hơi ấm và sự an tâm từ người ở bên cạnh, cô không khỏi thỏa mãn nở nụ cười.
Hai người bọn họ lần lượt thức dậy tắm rửa, sau đó cùng nhau nắm tay xuống lầu ăn sáng.
Trên bàn ăn, Lục Triều Dương vừa uống sữa vừa giống như lơ đãng mà hỏi: “Bà xã, ngày hôm qua em ở cùng với Tống An Kỳ, có xảy ra chuyện gì hay không vậy?”
“Không có đâu, tại sao anh lại hỏi như vậy?”
Trong miệng của Đường Ngọc Sở đang nhai một miếng trứng gà, nghe anh hỏi như vậy, không khỏi nghi ngờ một chút.
Lục Triều Dương liếc nhìn cô một cái: “Thật sự không có à, em cẩn thận suy nghĩ lại một lát đi.”
“Ờm, nếu như nói thật thì hình như là có, lúc đầu bọn em nói tối hôm nay uống không say không về, nhưng mà nửa đường An Kỳ lại đột nhiên rời đi, sau đó gọi điện thoại đến, lúc đó em cảm thấy hơi không đúng, nhưng mà cũng không suy nghĩ gì nhiều...”
Giọng nói bỗng nhiên dừng lại, mi tâm của Đường Ngọc Sở nhíu lại: “Chẳng lẽ là An Kỳ thật sự xảy ra chuyện gì à?”
“Ừm, theo như anh được biết hình như là ba mẹ của Tống An Kỳ đều là quản lý cấp cao của tập đoàn Dương thị, nhưng mà hình như gần đây đã bị cắt chức, nghe nói là tham ô tài chính, rất có thể sẽ bị điều tra theo pháp luật. Nếu như may mắn thì cả hai sẽ thoát khỏi hiềm nghi, nếu như không may mắn thì có thể bọn họ sẽ phải ngồi tù.”
“Cái gì?”
Sắc mặt của Đường Ngọc Sở thay đổi, dao nĩa ở trong tay rơi xuống leng keng ở trên bàn: “Không thể nào được, chú Tống với dì sao có thể làm ra chuyện này được chứ? Hai vợ chồng bọn họ vẫn luôn rất an phận thủ thường, làm việc của bản thân mình, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện như vậy được.”
“Trước tiên bà xã đừng kích động, nghe anh nói hết đã.”
Kéo Đường Ngọc Sở trở về vị trí rồi an ủi cô, Lục Triều Dương im lặng trong chốc lát rồi mới chậm rãi nói: “Quả thật là ba mẹ của Tống An Kỳ đã bị vu oan, nhưng mà thủ đoạn của người hãm hại bọn họ lại không hề đơn giản tí nào, tình huống hiện tại rất bất lợi đối với ba mẹ của Tống An Kỳ.”
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Trong lúc nhất thời, Đường Ngọc Sở không có suy nghĩ gì cả.
Cô thầm trách mình sơ ý quá, mỗi ngày sớm chiều ở chung, trong nhà của bạn tốt xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà cô lại không nhận ra được.
“Bà xã không cần phải tự trách đâu, chuyện này vốn vẫn có chỗ cứu vãn lại được, chỉ cần thu thập đủ chứng cứ chứng minh ba mẹ của Tống An Kỳ trong sạch, như vậy thì đương nhiên không có cách nào chứng thực được tội danh này. Nhưng mà mấy ngày này em trông chừng Tống An Kỳ nhiều một chút, đề phòng cô ấy suy nghĩ quẩn.”
Giọng nói của Lục Triều Dương nặng nề mấy phần, dường như biểu cảm cũng mang theo mấy phần nghiêm túc.
“Tại sao lại nói như vậy chứ?” Đường Ngọc Sở không hiểu: “An Kỳ cũng không phải là người không có lý trí mà.”
Lục Triều Dương lắc đầu: “Vậy nếu như anh nói người làm hại ba mẹ của Tống An Kỳ lâm vào mức này là bạn trai của cô ấy, Hàn Minh Nhân thì sao đây?”
“Cái... cái gì chứ?”
Sắc mặt của Đường Ngọc Sở liền thay đổi, trong mắt tràn đầy biểu cảm không dám tin: “Anh nói là chú Tống và dì Tống có thể bị như vậy có thể là do Hàn Minh Nhân hại à? Tại sao lại như vậy chứ, tình cảm giữa anh ta với An Kỳ vẫn luôn rất tốt mà...”
“Lúc trước hình như là tình cảm của bà xã với Bùi Hằng Phúc cũng rất tốt đó nhỉ, sau đó hắn ta đã làm cái gì với em?”
Lục Triều Dương ngắt ngang lời của Đường Ngọc Sở, mặc dù chỉ là một câu ngắn gọn, nhưng mà lại thành công để cho Đường Ngọc Sở ngậm miệng lại.
Đúng vậy, tình cảm tốt thì thế nào chứ, kết hôn còn có thể ly hôn mà, giữa nam và nữ chuyện phản bội đã sớm không phải là chuyện mới mẻ gì rồi.
Nghĩ đến cái này, ánh mắt của Đường Ngọc Sở không khỏi chìm xuống, vẫn có chút nghĩ mãi không ra: “Tại sao Hàn Minh Nhân lại muốn làm vậy chứ?”
“Hàn Minh Nhân phản bội Tống An Kỳ cùng cô con gái nhà giàu của tập đoàn Dương thị là Dương Thiên Thiên ở cùng bên nhau, nói một cách nghiêm túc, ba mẹ của Tống An Kỳ phải chịu liên lụy.”
“Thật quá đáng.”
Sắc mặt của Đường Ngọc Sở khó coi, giận không thể kiềm chế được.
Chỉ có tự mình trải qua mới có thể cảm nhận rõ ràng loại cảm giác đau đớn cùng cực khi bị người bên cạnh phản bội.
Lúc trước cô nhận phải sự phản bội gấp hai, thiếu chút nữa kiềm chế không được, nếu như không phải là An Kỳ ở bên cạnh của cô, chỉ sợ là cô sẽ điên mất.
Đường Ngọc Sở thật sự không dám tưởng tượng, biến cố liên tiếp xảy ra, lấy tính tình dễ dàng nóng vội của Tống An Kỳ, có thể hay không thật sự làm ra một vài chuyện xúc động.
“Triều Dương, bây giờ em phải đến công ty, tính tình của An Kỳ không tỉnh táo giống như em, cũng không gian xảo giống như Tiêu Tiêu, em sợ là cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó mất bình tĩnh.”
Đường Ngọc Sở cũng không để ý đến chuyện ăn sáng, vội vã đứng dậy liền muốn rời khỏi.
Lục Triều Dương cũng không ngăn cản lại: “Đi thôi, để anh lái xe đưa em đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.”
...
Đường Ngọc Sở hấp ta hấp tấp đi ra khỏi cửa, trên đường đến công ty cô gọi mấy cuộc điện thoại cho Tống An Kỳ, nhưng mà điện thoại đều thông báo tắt máy.
Bất đắc dĩ, Đường Ngọc Sở chỉ có thể chạy đến công ty, kết quả nghe thấy Lina nói là Tống An Kỳ đã xin nghỉ.
“Đáng chết.”
Đường Ngọc Sở chửi rủa một câu, sau đó cũng xin nghỉ với Lina, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và chăm chú của những người ở phía sau mà rời khỏi công ty.
Ra khỏi cửa công ty, Đường Ngọc Sở gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, thông báo địa chỉ của Tống An Kỳ để cô ấy nhanh chóng chạy tới.
Đoán chừng là hai mươi phút sau, hai người bọn họ rốt cuộc cũng gặp nhau ở bên ngoài cư xá của Tống An Kỳ đang ở.
“Gấp gáp tìm tớ tới như vậy là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Tiêu tùy tiện dừng xe Maserati ở ven đường, lơ ngơ bước xuống xe.
Đường Ngọc Sở cũng không giải thích gì nhiều, trực tiếp nói: “Đợi một lát nữa tớ sẽ nói cẩn thận cho cậu biết, bây giờ trước tiên phải tìm được An Kỳ cái đã.”
Hai người bọn họ đi thang máy lên trên lầu, đi đến tầng lầu mà Tống An Kỳ đang ở.
Đường Ngọc Sở nhấn chuông cửa ở cửa ra vào, liên tục nhấn bảy tám lần nhưng mà ở trong cửa lại thủy chung không có động tĩnh.
“Có chìa khóa dự bị hay không vậy?”
Tiêu Tiêu vừa nhíu mày hỏi, mặc dù không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt lo lắng kia của Đường Ngọc Sở, biểu cảm của cô ấy cũng dần dần trở nên hơi nghiêm túc.
“Đúng vậy, sao tớ lại không nghĩ tới chứ.”
Đường Ngọc Sở bình tĩnh lại, thầm trách sao mình lại rối tung lên vào thời điểm như thế này chứ, vội vàng đi vòng qua Tiêu Tiêu lấy ra một cái chìa khóa từ đống đá cuội trên chậu cây ở bên ngoài cửa.
“Tìm được rồi nè.”
Đường Ngọc Sở mừng rỡ vội vàng mở cửa nhà của Tiêu Tiêu đi vào.