"Bùi Hằng Phúc, anh làm gì vậy?"
Đường Ngọc Sở bị bộ dạng của anh ta dọa cho sợ vỡ mật vì thế cô liều mạng giãy giụa.
Bùi Hằng Phúc sừng sộ, trừng mắt nhìn cô, thoạt trông cực kỳ đáng sợ: "Đường Ngọc Sở, anh không cho phép em ở cùng với người đàn ông khác."
Đường Ngọc Sở cũng bị chọc giận nên dùng hết sức lực toàn thân, vùng thoát khỏi sự khống chế của Bùi Hằng Phúc đồng thời bộp anh ta một bạt tai: "Bùi Hằng Phúc, anh nghĩ anh là ai? Cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
Dấu bàn tay in rõ mồn một trên mặt Bùi Hằng Phúc, sự đau rát rốt cục cũng khiến anh ta tỉnh tảo hơn.
Anh ta há miệng định nói gì đó nhưng chưa kịp cất lời đã nghe thấy Đường Ngọc Sở nói với mình: "Bùi Hằng Phúc, khoảng thời gian mà tôi từng yêu anh trong quá khứ là do tôi bị mù, tình cảm của anh còn không đáng một xu, anh thật sự khiến tôi muốn buồn nôn.”
Nói xong, Đường Ngọc Sở đẩy anh ta ra rồi chạy thẳng ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại, toàn thân Đường Ngọc Sở rốt cuộc không thể kềm chế được nữa, bắt đầu run lẩy bẩy, đáy mắt xuất hiện sự sợ hãi không cách nào xóa tan.
Nếu như không phải vừa rồi cô đã dùng hết sức bình sinh tát Bùi Hằng Phúc một cái thật mạnh thì chỉ lo là gã đàn ông đó đã làm ra chuyện đáng sợ rồi.
Đường Ngọc Sở thầm nghĩ lại mà sợ, vào giờ khắc này, cô rất muốn gặp Lục Triều Dương.
Đường Ngọc Sở lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi cho Lục Triều Dương và nói vớ anh rằng: "Triều Dương, em muốn gặp anh."
Trong điện thoại, lục Triều Dương im lặng trong giây lát rồi dịu dàng nói: "Anh sẽ tới đó nhanh thôi, ngoan ngoãn đợi anh."
Vừa nghe được giọng nói của anh thì cơ thể vốn đang run rẩy của cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại một cách kỳ tích.
"Vâng, em đợi anh."
Sau khi cúp điện thoại, Đường Ngọc Sở quả nhiên rất nghe lời, đi xuống lầu chờ anh.
Trên đường, cô tình cờ bắt gặp Cố Ngọc Lam đang tìm Bùi Hằng Phúc, người phụ nữ ấy vừa thấy cô liền mặt lạnh chất vấn: "Đường Ngọc Sở, có phải cô đã gọi Hằng Phúc đến chỗ nào đó rồi không?"
"Cô bị bệnh à?"
Đường Ngọc Sở căm tức mắng, không muốn để ý tới cô ta nữa, cô trực tiếp đi tới trước mặt Đường Tùng nói: "Ba, con phải đi rồi."
Đường Tùng ngây ra một lúc rồi nhíu nhíu mày: "Con vừa mới quay về chưa được bao lâu đã lại muốn đi nữa sao?"
"Con không muốn thấy một vài bộ mặt đáng ghét nên hiển nhiên là nhắm mắt làm ngơ rồi, dù sao con cũng đã về đây, tiệc mừng thọ của ba con cũng đã tham dự nên con không cần phải ở lại làm gì. Cái này tặng cho ba…" Nói xong, Đường Ngọc Sở nhét quà mừng thọ mà cô đã chuẩn bị từ trước vào tay Đường Tùng.
Đường Tùng giật mình, ông ta dường như rất kinh ngạc khi nhìn vào mắt của cô nhưng Đường Ngọc Sở không để ý đến ánh mắt của ông mà chỉ quay lưng bước ra khỏi cửa.
"Cô Đường muốn về sao, có cần tôi đưa cô về không?" Ngay khi Đường Ngọc Sở bước ra tới cửa thì Lâm Nghị đột nhiên từ đằng sau cửa đuổi tới, chặn đường Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở lập tức nhíu mày: "Không phiền anh nữa, cậu Lâm, tôi có người đón rồi."
"Ồ? Vậy sao, nhưng tôi thấy cô Đường chỉ có một mình mà!”
Lâm Nghị chưa từ bỏ ý định, cặp mắt gian tà nhìn chằm chằm Đường Ngọc Sở, dòm ngó cơ thể cô một cách trắng trợn.
Đường Ngọc Sở hơi tức giận vì bị nhìn như vậy, gương mặt tươi cười như được phủ một tầng băng lạnh: "Lâm Nghị, nói gì đi nữa thì đây cũng là nhà họ Đường chúng tôi, tôi nghĩ tốt hơn hết anh hãy tem tém lại một chút.”
"Cô Đường nói gì vậy? Tôi được chị cô nhờ nên muốn tạm thời đảm nhiệm vai trò hộ hoa sứ giả cho cô Đường thôi. Mời cô Đường!”
Đường Ngọc Sở tức giận siết chặt nắm đấm khi thấy Lâm Nghị vô lại như vậy.
Lại là con tiện nhân Cố Ngọc Lam!
"Lâm Nghị, anh muốn cưỡng ép tôi tới cùng đúng không?" Sắc mặt Đường Ngọc Sở lạnh như băng ngay cả giọng nói của cô khi hỏi cũng lạnh lẽo như cục nước đá.
"Ai mà chả yêu cái đẹp chứ, nếu như cô Đường muốn thì tôi cũng có thể đối xử dịu dàng mà, nhưng nếu cô phản kháng thì tôi cũng không ngại dùng chút thủ đoạn, người phụ nữ đã lọt vào mắt xanh của tôi thì sẽ không có cơ hội thoát khỏi tay tôi đâu."
Lâm Nghị rốt cục cũng lộ bộ mặt thật của mình, tỏ rõ là anh ta muốn cưỡng ép Đường Ngọc Sở thỏa hiệp.
"Anh…”
Đường Ngọc Sở đang muốn nổi xung thì đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ màng, toàn thân nóng hổi, bức bối một cách bất thường khiến cho cảnh tượng trước mắt cô cũng mơ hồ theo.
Đường Ngọc Sở lảo đảo hai bước rồi đứng không vững, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vì sao cô cứ có cảm mình là lạ?
"Ha ha, cô Đường say rồi, cô xem đứng mà cô còn đứng không vững nữa là, hay là để tôi dìu cô nhé.”
Lâm Nghị thấy sắc mặt của Đường Ngọc Sở ửng hồng, cả người lung lay sắp đổ liền nhếch mép lộ ra nét cười sau đó lập tức bước tới dìu Đường Ngọc Sở.
"Cút ngay, đừng đυ.ng vào tôi."
Đường Ngọc Sở vội vàng lui về sau hai bước và mắng nhưng vì quá nôn nóng nên suýt chút nữa cô đã té ngã.
Lúc này, hai gò má cô đã bị nhuộm đỏ, ngọn lửa như thiêu như đốt toàn thân không những không tiêu tán mà thậm chí càng bùng cháy hơn, đồng thời trong cơ thể cô cũng nảy sinh cảm giác trống rỗng.
Ý thức của Đường Ngọc Sở đang dần dần mất hẳn, cảm giác ấy khiến cho cô hết sức hoảng hốt.
Lúc này, Cố Ngọc Lam đang đứng nhìn từ đằng xa cũng đã đi tới, cười khẩy và nói với Đường Ngọc Sở: "Đường Ngọc Sở, cô đừng chống cự nữa, ha ha, đêm nay, cô đừng mơ chạy thoát.”
Tim của Đường Ngọc Sở đánh rơi cái bộm, rốt cục cô cũng ý thức được chuyện gì đang diễn ra: "Là cô! Cố Ngọc Lam, rốt cuộc cô muốn làm gì tôi?"