“Cái đó thì chưa chắc, Cố Ngọc Lam là ai, không lẽ cậu không biết rõ sao? Dựa theo tính tình của con nhỏ đó, ai biết có âm thầm chơi sau lưng cậu không chứ? Đối với loại người như cô ta, có thể đề phòng thì nhất định phải phòng, lần này cô ta thiệt lớn như thế, chắc chắn sẽ không để yên đâu.”
Nhắc đến Cố Ngọc Lam, tuy rằng Tống An Kỳ vừa khinh thường, vừa phỉ nhổ, nhưng trong lòng vẫn luôn đề phòng.
Cô làm bạn với Đường Ngọc Sở đã rất lâu rồi, đã sớm nhìn thấy những thủ đoạn ùn ùn không dứt của Cố Ngọc Lam dùng để đối phó Đường Ngọc Sở, cho nên mới lo lắng như thế.
“Cậu nói không sai. Chuyện lần này đã phá hư hình tượng của Cố Ngọc Lam, cũng phá hủy con đường phát triển của cô ta ở giới giải trí. Bây giờ chỉ sợ cô ta đã hận tớ chết rồi, chắc chắn đang nghĩ cách đối phó tớ.”
Đường Ngọc Sở cực kỳ đồng ý với cách nói của Tống An Kỳ.
Cô và Cố Ngọc Lam đã sống cùng một mái nhà suốt mười mấy năm, sẽ càng hiểu cô ta hơn Tống An Kỳ.
“Nếu cậu cũng nghĩ như thế thì tớ yên tâm rồi.”
Tống An Kỳ cười, vui vẻ nhét một miếng thịt vào miệng, liều mạng nhai nhai: “Đúng rồi, chuyện lần này quậy lớn như thế, bà mẹ kế lợi hai của cậu đâu rồi, bà ta cưng con gái của mình nhất, không lẽ không nói gì à?”
“Không có, bà ta không có gan đó. Lúc trước tớ còn nhỏ, bà ta còn có thể tùy ý giở trò ở sau lưng, bây giờ thì không thể.”
Nhắc đến Triệu Uyển Nhan, sắc mặt của Đường Ngọc Sở lập tức lạnh lùng lên.
Cô nhớ đến hôm đó khi ở tiệc đính hôn, người phụ nữ kia không ngờ dám tự ý đυ.ng vào di vật mẹ cô để lại cho cô, trong lòng nhịn không được dâng lên một luồng khí lạnh.
Tu hú chiếm tổ còn chưa đủ, còn nằm mơ giữa ba ngày muốn bá chiếm tất cả đồ vật của nhà họ Đường sao?
Ha ha, nếu như vậy, vậy đến lúc đó, nói không chừng cô còn phải tự mình ra mặt dạy cho bà ta biết, thứ gì nên lấy, thứ gì không nên lấy!
“Sao đột nhiên lại làm cái mặt thế này? Tớ sợ...”
Thấy Đường Ngọc Sở đang ngẩng người, Tống An Kỳ đột nhiên khoa trương vỗ ngực, vẻ mặt tớ rất là sợ.
Đường Ngọc Sở tức giận liếc mắt nhìn cô, nói đùa: “Đang nghĩ xem nên bán cậu thế nào.”
“Vậy cũng phải nghĩ xem tớ có đáng giá không chứ, tớ sợ đến lúc đó cậu còn phải bù thêm tiền vào đấy.”
Tống An Kỳ toét miệng, tự mình trêu mình.
Đường Ngọc Sở lập tức bật cười, chút khó chịu trong lòng cũng hoàn toàn bị đuổi đi mất.
“Cảm ơn cậu, An Di. Cũng nhờ có các cậu, nếu không tớ cũng không biết mình có thể chịu đựng đến lúc này không nữa.”
“Hửm?”
Tai Tống An Kỳ nghe được từ gì đó, lập tức nheo mắt lại: “Các cậu? Cái từ ‘các cậu’ này, trừ tớ ra, con có ai nữa? Không lẽ chính là ‘ai kia’ cậu từng nhắc đến nhưng tạm thời không thể nói cho tớ biết đó hả?”
“Ừ!” Đường Ngọc Sở cười gật đầu.
Tống An Kỳ lập tức phát điên: “Đường Ngọc Sở, cậu chơi vậy là không được, nếu cậu không thể nói cho tớ biết thì lúc trước đừng có nhắc đến, cậu khơi gợi máu nhiều chuyện của tớ. Bây giờ tớ thật sự tò mò cái ‘ai kia’ trong miệng của cậu chết đi được.”
“Tò mò sẽ hại chết mèo, tớ sợ tớ nói ra rồi, sẽ dọa cậu chết mất.”
Đường Ngọc Sở thong thả ung dung uống nước trái cây, vô cùng bình tĩnh.
“Sao có thể? Trên đời này hoàn toàn không có thứ gì có thể dọa tớ sợ cả. Cậu mau nói cho tớ biết đi, năn nỉ đó!”
Tống An Kỳ vốn có tính tình nóng nảy, Đường Ngọc Sở lại cố ý kéo dài như thế, cô khó chịu sắp chết rồi.
“Cậu phải hứa sau khi tớ nói rồi cậu không được kích động, không được đập bàn, không được la hét ầm lên không?”
“Được, tớ thề!!!” Tống An Kỳ dựng thẳng ba ngón tay bảo đảm.
“Ừm, vậy tớ nói. Tới kết hôn cùng ‘ai kia’.”
“Ồ ồ, cậu kết hôn...”
Tống An Kỳ gật đầu, lúc đầu còn đang cười tủm tỉm, đột nhiên cứng đờ: “Cậu... mới nói gì đó, lặp lại lần nữa?”
“Tớ kết hôn rồi.” Đường Ngọc Sở bình tĩnh lặp lại lần nữa.
“Cái gì!”
Tống An Kỳ đột nhiên lớn giọng, kích động vỗ bàn đứng dậy, mặt mày kinh ngạc: “Cậu kết hôn? Cậu kết hôn rồi hả?”
Đường Ngọc Sở đã sớm đoán được phản ứng của cô, như cười như không nói: “Nói nhỏ thôi, đã nói là không kích động không la hét, không vỗ bàn đâu rồi?”
“Không phải, sao cậu lại kết hôn rồi? Chuyện lúc nào chứ?”
Mặt Tống An Kỳ không giấu được vẻ khϊếp sợ, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại.
“Sau hôm phát hiện ra Bùi Hằng Phúc nɠɵạı ŧìиɧ.”
“!!!”
Tống An Kỳ không thể tin nổi trợn trừng hai mắt, sau đó nói: “Đường Ngọc Sở, cậu đừng có nói với tớ là vì cậu muốn trả thù Bùi Hằng Phúc cho nên mới tùy tiện chọn đại một người trên đường đi kết hôn đó nha?”
“Đoán đúng rồi, không có khen thưởng đâu.” Đường Ngọc Sở cười nói.
“Đường Ngọc Sở, cậu điên rồi à?”
Lúc này Tống An Kỳ đã không còn kích động la hét nữa, mà là tức giận vì cô bạn không biết suy nghĩ: “Cậu có cần thiết phải đánh đổi cả đời mình chỉ vì cái tên Bùi Hằng Phúc kia không? Kết hôn là chuyện lớn cả đời của một người phụ nữa, là hạnh phúc cả đời, cậu cậu cậu cậu... cậu lại dám kéo đại một người xa lạ ở trên đường đi kết hôn??? Đáng chết, người đàn ông đó là ai? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Trông như thế nào? Có xứng đôi với cậu không hả?”