Boss Ẩn Độc Sủng Vợ Yêu

Chương 53: Thật sự là nàng dâu tốt

Trong sảnh tiệc.

Đồng Vân Thường tửu lương không tệ đối mặt với các bên kính rượu thì vẫn thoải mái ứng đáp, người thân bạn bè của nhà Thượng Quan đều khen nhà Thượng Quan lấy được một nàng dâu tốt.

Nhân viên phục vụ đi tới ghé sát bên tai Đồng Vân Thường nói hai câu, Đồng Vân Thường vô thức nhìn thời gian.

Ba mẹ của Thượng Quan Đằng - Thượng Quan Thụy và Lâm Thanh Phượng hôm nay kiếm đủ mặt mũi.

Con trai tuổi trẻ tài cao, con dâu tương lai là một đại mỹ tiêu chuẩn, có học thức, hiểu quy tắc.

Thượng Quan Thụy hôm nay mặc bộ vest màu đen mang theo sự uy nghiêm, mà Lâm Thanh Phượng mặc chiếc váy hoa lam màu trắng, cực kỳ cao quỹ nhã nhặn.

Lúc này, hai người đang tiếp khách khứa, bởi vì Đổng Vân Thường thoải mái, tiếp đãi khách khứa cũng rất chu đáo, hoàn toàn không cần bọn họ phí sức nhọc lòng.

Điểm này, khiến bọn họ càng hài lòng.

Đồng Vân Thường cầm ly rượu, bước đi ưu nhã đến trước mặt Thượng Quan Thụy và Lâm Thanh Phượng.

“Bác trai, bác gái, Đằng hình như không được thoải mái lắm, cháu muốn đi xem thử.” Đồng Vân Thường mặt mày tràn ngập hai chữ “lo lắng”.

Vừa nghe thấy con trai bảo bối của mình không được khỏe, Lâm Thanh Phượng mặt mày bỗng thay đổi.

“Đằng làm sao rồi?”

“Đằng anh ấy uống hơi nhiều, cháu vừa gọi người dìu anh ấy lên phòng trên tầng, Đằng hai ngày nay dạ dày có hơi không ổn, cháu luôn giúp anh ấy đỡ rượu, nhưng hôm nay khách khứa nhiều như vậy, anh ấy không uống cũng không được...”

Đông Vân Thường thầm thở dài: “Cháu muốn đi xem anh ấy, anh ấy vốn dĩ dạ dày không được dễ chịu.”

Lâm Thanh Phượng sinh cho Thượng Quan thuỵ một trai một gái, Thượng Quan Đằng còn có một em gái, Lâm Thanh Phượng có xuất thân tầm thường, lúc sinh được đứa con trai Thượng Quan Đằng mới tính là đứng vững ở nhà Thượng Quan, cho nên, bà ta từ nhỏ đã coi Thượng Quan Đằng như mạng sống của mình.

Bây giờ vừa nghe thấy Thượng Quan Đằng không thoải mái thì đâu còn dám ở lại đây nữa.

“Thường Thường, cháu mau dẫn hai bác đi tìm Đằng, Đằng từ nhỏ cơ thể đã không tốt, mau, mau đi!”

“Bác gái, bác dừng khẩn trương, tự cháu đi là được rồi, chỗ này còn nhiều khách khứa như thế, chúng ta đi hết cũng không hay lắm?”

Lâm Thanh Phượng bỗng quay sang nhìn Thượng Quan Thụy: “Anh ở lại đi, em với Thường Thường đi xem Đằng.”

Thượng Quan Thụy cực kỳ coi trọng con trai nhưng cũng chỉ đành gật đầu.

Đồng Vân Thường và Lâm Thanh Phượng lập tức đi về phía thanh máy, vừa hay đụng phải Đồng Thái, Đỗ Gia Bội, Đồng Vân Mộ, vừa nghe nói thân thể của con rể nhà mình không thoải mái thì lập tức Đỗ Gia Bội cùng chồng, con trai cũng nối đuôi nhà Thượng Quan đi theo Đồng Vân Thường vào trong thang máy.

Trên đường, Đồng Vân Thường luôn an ủi Lâm Thanh Phượng, bảo bà ta không cần lo lắng.

Trong lúc một đám người nói chuyện thì đã đến cửa phòng.

Đẩy cửa ra, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì, kết quả trong phòng ngủ truyền đến một vài âm thanh.

“Đằng trong phòng ngủ.” Lâm Thanh Phượng nhanh chóng đi đến phòng ngủ, trực tiếp đẩy cửa ra: “Đằng, con không sao chứ?”

Trong phòng ngủ---

Thượng Quan Đằng đang đè Đồng Tuệ Lâm dưới thân, quần áo của Đồng Tuệ Lâm đã bị kéo xuống một nửa!

Âm thanh bất ngờ truyền đến đã dọa Thượng Quan Đằng giật mình, anh ta ngẩng phắt đầu thì nhìn thấy gương mặt đang đơ ra của mẹ mình.

Tất cả mọi người lúc này đều đã đi đến cửa phòng ngủ, toàn bộ đều bị cảnh tượng trong phòng ngủ dọa cho không nói lên lời.

Thượng Quan Đằng vội đứng dậy, mặc lại quần áo của mình, Đồng Tuệ Lâm yếu ớt vô lực, lập tức túm chặt bộ lễ phục.

“Mẹ, mọi người...” Thượng Quan Đằng lập tức bước xuống giường.

Lâm Thanh Phượng cũng không ngờ sẽ phát hiện chuyện này, bà ta ngay cả một câu chỉ trích Thượng Quan Đằng cũng không nói ra được.

“Con---”

Ngược lại tiếng khóc của Đồng Vân Thường đã phá vỡ mọi sự yên tĩnh.

“Chị, em đã nói rồi, nếu như chị còn không buông được, em trả anh Đằng cho chị, nhưng chị tại sao muốn làm như thế này chứ?”

Tiếng khóc nghẹn ngào của Đồng Vân Thường, hai hàng nước mắt nhìn Đồng Tuệ lâm trên giường.

Đồng Tuệ Lâm ngồi trên giường, ánh mắt quét qua gương mặt của mỗi người ở đây, sau đó chú mục vào sắc mặt của Đồng Vân Thường---

Cô cuối cùng đã hiểu mọi chuyện rồi!

Nghe thấy tiếng khóc của Đồng Vân Thường, sắc mặt của Lâm Thanh Phượng mới hơi khẽ lay chuyển, nghe ý tứ của Đồng Vân Thường, không có trách Thượng Quan Đằng.

Đỗ Gia Bội giống như con gà chọi bạo phát lực chiến đấu, lập tức xông về phía Đồng Tuệ Lâm đang ở trên giường, kéo lấy tóc của cô, hung hăng kéo cô từ trên giường xuống.

“Con tiện nhân! Có mẹ sinh mà không có mẹ dưỡng! Vậy mà câu dẫn cả em rể của mày! Xem tạo thu thập mày thế nào!”

Vừa nói, Đỗ Gia Bội vừa dùng sức tát trái tát phải vào mặt của Đồng Tuệ Lâm.

Âm thanh “bốp bốp bốp” vang lên trong căn phòng tổng thống, cực kỳ chói tai.

Thượng Quan Đằng bốn muốn đến ngăn cản những bị Lâm Thanh Phượng kéo lại.

“Đằng, con còn muốn giúp cô ta? Con có biết hôm nay là ngày con đính hôn với Thường Thường không, người phụ nữ này lại cứ chọn ngày hôm nay đến câu dẫn con, chính là muốn khiến con thân bại danh liệt! Con còn muốn giúp cô ta?”

Lâm Thanh Phượng tức giận quát.

“Mẹ---”

“Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, là con ban đầu có lỗi với chị, con không nên không kiềm chế mà yêu anh Đằng, đều là con không tốt, là con không tốt, con trả lại anh Đằng cho chị!”

Đồng Vân Thường đi tới ôm lấy chân của Đỗ Gia Bội, khóc lóc cầu xin.

Đồng Tuệ Lâm một chút sức lực cũng không có, cô cảm thấy mình giống như bị người ta rút gân, cơ thể hoàn toàn không nghe theo sự không chế của mình.

Cô biết Đồng Vân Thường lại muốn diễn một vở kịch hay rồi.

“Thường Thường, cháu đang nói cái gì thế?” Lâm Thanh Phượng đi tới kéo Đồng Vân Thường đứng dậy: “Cái gì mà trả hay không trả chứ? Cháu yêu Đằng, Đằng cũng yêu cháu, hai đứa là một đôi, loại chuyện như tình cảm không có gì mà trước sau cả! Huống chi, nhà Thượng Quan chúng ta cũng chỉ nhận người con dâu là cháu!”

Đồng Tuệ Lâm lướt qua gương mặt của mọi người, nhìn sang Đồng Thái đứng ở cửa không nói một lời.

Biểu cảm trên mặt của ông ta, cô có hơi không hiểu.

Đó là ba ruột của cô, nhưng vào lúc này, cô từ trong mắt của ông ta nhìn thấy chỉ trầm mặc.

Lâm Thanh Phượng một tay kéo Đồng Vân Thường, một tay kéo Thượng Quan Đằng đi đến phòng khách bên ngày.

“Bây giờ khách khứa bên ngoài còn rất nhiều, nếu như bị bất kỳ ai bên ngoài biết được, vậy mặt mũi của nhà Thượng Quan chúng ta đều sẽ mất hết, hai đứa vẫn là ngoan ngoãn đi tiếp khách khứa đi.”

Lâm Thanh Phượng nhìn sang Đồng Vân Thường, khẽ vỗ vỗ tay của cô ta: “Thường Thường, cháu chịu ấm ức rồi.”

Đồng Vân Thường vừa khóc vừa lắc đầu: “Bác gái, cháu không sai, trước tiên hoàn toàn buổi lễ đính hôn hôm nay đã, bác yên tâm, cháu sẽ không để người khác chê cười đâu, cho dù phải trả anh Đằng cho chị, cháu cũng sẽ không để bác trai bác gái khó xử đâu.”

Nói rồi, cô ra lại cúi đầu khóc.

Lâm Thanh Phượng đau lòng sờ đầu của cô ta, thật sự là đứa con dâu hiểu chuyện.

Bà ta lại kiên định hơn, vị trí con dâu nhà Thượng Quan đổi từ Đồng Tuệ Lâm thành Đồng Vân Thường quả nhiên không sai.

Đồng Vân Thường khịt mũi, từ trong chiếc túi xách mang bên người lấy ra đồ trang điểm dặm lại phấn cho mình: ‘Anh Đằng, anh nếu như cơ thể không thoải mái thì nghỉ ngơi tiếp, em đến sảnh tiệc tiếp khách, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói tiếp.”

Nói rồi, cô ta xoay người đi ra khỏi cửa.

Lâm Thanh Phượng lặng lẽ thở dài.