Edit & Beta: 🍀Ella🍀
~~~~~~~~~~~~
Tô Hoài Cẩm có lý chẳng sợ: "Từ nhỏ đã được tôi nuôi nấng, chẳng lẽ không phải con gái của tôi?"
Hệ thống ngẫm lại rồi nói: "Cậu vui là được."
Tô Hoài Cẩm: "Sao mi không cãi lại tôi."
Hệ thống cười híp mắt nói: "Tôi nghĩ, sống hòa bình hữu nghị với nhau chẳng phải tốt hơn à."
Tô Hoài Cẩm thầm nghĩ, chẳng nhẽ không phải vì bây giờ tôi không thể làm gay sao?
Mặc dù Tô Linh Nhi nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tô Hoài Cẩm, thế nhưng đôi mắt trầm tĩnh đầy hờ hững lại có dịu dàng, chút sợ hãi kia đã không cánh mà bay từ lâu.
Tô Linh Nhi kéo nhẹ ống tay áo của Tô Hoài Cẩm, chủ động nhận lỗi nói: "Sư bá, con biết lỗi rồi mà."
Trong lòng Tô Hoài Cẩm nói, nếu con không gọi ta là sư bá, ta vẫn sẽ yêu con, nhưng ngoài miệng lại nói: "Biết lỗi rồi?"
Tô Linh Nhi nhanh chóng gật đầu, mặc dù từ nhỏ đến lớn Tô Hoài Cẩm rất cưng chiều nàng, nhưng không phải nuông chiều nàng vô điều kiện, mỗi lần làm sai một chuyện, cũng sẽ vô cùng nghiêm khắc phê bình, trừ chuyện đó ra, tính kiểm soát của Tô Hoài Cẩm có hơi mạnh, ví dụ như không cho phép nàng qua lại quá nhiều với nam giới trong môn phái, đặc biệt nghiêm trọng nhất là không cho phép nàng được một mình xuống núi chơi.
Nàng nhìn lại vẻ mặt của Tô Hoài Cẩm, run rẩy nhận lỗi: "Con không nên chuồn xuống núi chơi."
Tô Hoài Cẩm nhìn biểu cảm lo lắng bất an của Tô Linh Nhi, vốn định nghiêm khắc răn dạy quở mắng một phen, nhưng lại bị dáng vẻ dễ thương của nàng làm cho tan chảy.
"Được rồi, lần sau muốn xuống núi, phải nói trước cho sư bá biết, nếu không sư bá sẽ lo lắng." Giọng của Tô Hoài Cẩm dịu đi.
Tô Linh Nhi tựa như vừa tránh được đại nạn, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nàng vẫn lưu luyến nhìn đường phố náo nhiệt, hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải trở về sao?"
Tô Hoài Cẩm cười nhạt: "Còn muốn chơi tiếp."
Tô Linh Nhi gật đầu như giã tỏi.
Tô Hoài Cẩm nói: "Vậy ở lại chơi một ngày với con."
Đôi mắt mèo tròn vo của Tô Linh Nhi lập tức trừng lớn, nàng không ngờ sư bá không thích nàng xuống núi chơi, cho dù có người đi cùng cũng không cho phép nàng chơi quá lâu, bây giờ lại đồng ý cho nàng chơi cả một ngày.
Tô Linh Nhi cao hứng nói: "Sư bá, người thật tốt."
Tô Hoài Cẩm nhìn hai lúm đồng tiền trên mặt của Tô Linh Nhi, thầm nghĩ, đáng yêu quá.
Trên đường phố náo nhiệt, Tô Linh Nhi mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, dung mạo xinh đẹp ngọt ngào, hơn nữa da như ngưng chi(1), khiến cho ngoại hình của nàng vốn đã xinh đẹp lại càng đẹp hơn.
(1) Dầu mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng. ◇Thi Kinh 詩經: "Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi" 手如柔荑, 膚如凝脂 (Vệ phong 衛風, Thạc nhân 碩人) Tay nàng trắng và mềm như mầm cỏ non, Da nàng trắng mịn màng (như mỡ đông).
Người tới lui trên đường và các người bán đồ hai bên đường dùng ánh mắt kinh ngạc đổ dồn vào người Tô Linh Nhi.
Mặc dù Tô Linh Nhi rất xinh đẹp, nhưng người thanh niên mặc quần áo trắng đi phía sau lưng nàng mới càng hấp dẫn ánh mắt mọi người hơn. Mi mục như họa(2), tướng mạo tuấn nhã, tuy ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhưng ưu nhã tựa như vầng trăng sáng.
(2) Mi mục như họa: ánh mắt lông mày như trong tranh ( Vân Nhã Các - 云 雅 閣)
Mái tóc dài đen nhánh như thác nước của hắn được buộc để sau đầu bằng dây cột tóc, khí chất lạnh lùng tựa như cao lãnh chi hoa(3), làm người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám lại gần.
(3) Cao lãnh chi hoa: một đóa hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở, thu hút mọi ánh nhìn từ con vật tới con người, nhưng họ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể hái. ( ღTrại khỉ số 2811ღ - Dịch Dương Thiên Tỉ)
Ánh mắt của những cô gái qua đường đều nhìn chằm chằm vào thanh niên, nếu chúng có thể ngưng tụ thành thực chất, sợ rằng đã nuốt Tô Hoài Cẩm vào trong bụng từ sớm.
Tô Linh Nhi nhận ra ánh mắt hâm mộ của những cô nương kia, quay đầu đắc ý kiêu ngạo nắm lấy cánh tay của Tô Hoài Cẩm, ngọt ngào nói: "Sư bá, người xem có rất nhiều cô nương đang nhìn người, người còn được hoan nghênh hơn con nữa đó."
Giọng nói của thiếu nữ ngây thơ, ngọt ngào như kẹo, con ngươi lãnh đạm của Tô Hoài Cẩm hơi nhu hòa, mang theo chút ý cười và dịu dàng, mặc dù đang trách cứ, nhưng giọng nói lại ôn hòa: "Không được nói bậy."
Dừng một lát, Tô Hoài Cẩm khen ngợi: "Ở trong lòng sư bá, Linh Nhi mới là người đẹp nhất thế gian."
Khuôn mặt Tô Linh Nhi đỏ bừng vì lời khen, đương nhiên nàng biết dung mạo của mình không đẹp bằng Tô Hoài Cẩm, nhưng bị một mỹ nhân khen xinh đẹp, lại còn nhìn nàng với ánh mắt ôn nhu như vậy, cho dù trong lòng không thích, cũng vẫn thấy ngượng ngùng.
Tô Linh Nhi đỏ mặt chợt buông cánh tay của Tô Hoài Cẩm ra, nhanh chóng chỉ vào kẹo hồ lô bên đường nói: "Lâu rồi con chưa ăn kẹo hồ lô, sư bá, con muốn ăn nó."
Tô Hoài Cẩm chọc chọc vầng trán của Tô Linh Nhi: "Đợi ở đây, sư bá đi mua cho con."
Tô Hoài Cẩm đi tới trước mặt người bán kẹo hồ lô: "Lấy một cây kẹo hồ lô."
Người bán si mê nhìn Tô Hoài Cẩm, ngây người một lúc lâu không trả lời.
Tô Hoài Cẩm hơi cau mày: "Cho ta một cây kẹo hồ lô."
Người bán chợt hoàn hồn, tay chân luống cuống đưa kẹo hồ lô cho hắn, lắp bắp nói: "Công... Công... Công tử, kẹo của... Của... Của ngài đây."
Tô Linh Nhi bật cười, cười đùa: "Sư bá, không ngờ mị lực của người lại cao như vậy, ngay cả nam nhân cũng bị người mê hoặc."
Người bán bị Tô Linh Nhi trêu đến đỏ mặt, không dám nhìn Tô Hoài Cẩm nữa.
Tô Hoài Cẩm nhàn nhạt nhìn Tô Linh Nhi, đang muốn trách nàng vài câu thì bỗng nghe thấy tiếng quát mắng từ phía trước.
"Mau, đừng để cho người chạy!"
Trên đường phố đông đúc, cách phía trước không xa, có năm ba tên nam nhân cao to lực lưỡng đang đuổi theo một thiếu niên gầy yếu tay trói gà không chặt(4).
(4) Chỉ người quá yếu ớt, không làm được việc gì. Thư sinh thời xưa trói gà không chặt.
Thiếu niên còn mặc một bộ y phục mỏng bằng vải bó, ống tay áo bị xé rách, lộ ra làn da chằng chịt vết bầm. Thiếu niên chạy loạng choạng, nhiều lần xém té xuống đất, nhưng vẫn liều mạng chạy, cố gắng chạy thậ nhanh về phía trước.
Tiếc rằng trên đường phố có quá nhiều người qua lại, dù nghe thấy tiếng la của tráng hán, cũng không kịp tránh đường, khiến thiếu niên đang chạy kia càng thêm gian nan, mấy tên tráng hán đuổi đằng sau cũng càng ngày càng đuổi gần hơn.
Nhìn thấy còn cách một khoảng cách, thiếu niên vô tình vấp ngã xuống dưới đất, khuôn mặt gầy yếu hiện lên nỗi đau đớn, chiếc quần ngắn vì té cũng để lộ ra mắt cá chân sưng to như bánh bao.
Nhưng dù vậy, thiếu niên không hề từ bỏ, cánh tay gầy yếu chống trên mặt đất cố sức đứng dậy, cắn chặt răng làm lơ mắt cá chân bị trẹo, tiếp tục chạy về phía trước.
Y biết, không thể bỏ cuộc, nhất định phải chạy nhanh hơn, chạy nhanh hơn nữa.
Nếu bị bắt lại, đời này của y cũng xong rồi.
Nhưng trời cao không đoái hoài gì đến thiếu niên tội nghiệp này, dù y cố gắng làm lơ mắt cá chân đang sưng đau, tốc độ chạy vẫn chậm lại, công thêm khoảng thời gian té xuống đất làm trì hoãn, mấy tráng hán sau lưng đã đuổi kịp y.
"Đồ ranh con, còn dám chạy nữa không!" Rốt cuộc đuổi theo sau, một người trong tráng hán hung hăng kéo cánh tay của thiếu niên từ phía sau: "Đến lúc trở về chủ tử chúng ta không đánh chết ngươi mới là lạ."
Thiếu niên điên cuồng vũng vẫy, nhiều lần suýt chút nữa thoát khỏi tráng hán, tên tráng hán khác thấy vậy, giơ tay tát thật mạnh vào trên mặt thiếu niên.
Dùng sức rất lớn, thiếu niên bị tát đến mức bay ra và đập thẳng vào trên phiến đá xanh, tạo ra tiếng vang lớn.
Thiếu niên đau đớn rêи ɾỉ, cố nén chóng mặt và cảm giác đau gần chết lặng trên mặt, đấu tranh muốn bò dậy chạy trốn.
Không chờ y đứng dậy, tráng hán bắt y đã đi tới phía trước, nhấc chân đạp mạnh vào bụng y, thiếu niên trượt tới phía trước, đυ.ng vào mấy gian hàng bên cạnh, rồi mới dừng lại.
Thân thể thiêu niên co quắp lại, khuôn mặt vốn đã tái nhợt không còn chút máu nào, thân thể run rẩy vì đau đớn.
"Ranh con, còn dám chạy nữa, con mẹ nó ta đánh gãy chân ngươi." Tráng hán bước tới, ánh mắt hung tợn, ác độc giẫm lên bàn tay đen thui của thiếu niên trên mặt đất.
"A ——" Thiếu niên la lên với giọng khàn khàn, nhưng y nhanh chóng cắn chặt hàm răng nhịn đau.
Thiếu niên đau đến khuôn mặt nhỏ vặn vẹo, nhưng vẫn trợn mắt nhìn tráng hán, con ngươi đen tràn đầy sự căm thù, rõ ràng tuổi còn nhỏ như vậy có thể hơi dùng chút sức lực là có thể gϊếŧ chết, nhưng tráng hán vẫn cảm thấy ớn lạnh.
Nhận ra phản ứng của mình, tráng hán thẹn quá thành giận, dưới chân càng dùng sức đạp, dưới sự cọ xát da thịt rách ra, thiếu niên gần như cảm thấy xương tay của mình sắp bị đạp gãy.
Đồng bọn bên cạnh nhìn tráng hán rồi vỗ vai hắn ta, hời hợt nhắc nhở: "Được rồi, vừa phải thôi, đây chính là món hàng tốt nhất mà chủ tử muốn, nếu có vết thương nào, ngươi coi chừng bị lột da đó."
"Hừ, ranh con, coi như ngươi may mắn, nếu không hôm nay lão tử đạp gãy hết toàn bộ xương của ngươi!" Tráng hán đạp tay thiếu niên hung tợn buông chân, cúi người nắm tóc thiếu niên, chuẩn bị kéo thiếu niên đi.
Không ngờ ngay khi tay hắn tay vừa chạm vào tóc, thiếu niên chợt trợn to mắt tựa như xác chết, há miệng cắn mạnh vào ngón tay tráng hán.
"A ——" Tráng hán đau đến kêu la thảm thiết, buông thiếu niên ra theo bản năng, thiếu niên thuận thế lăn xuống đất, lập tức kéo dài khoảng cách, sau đó khó khăn chống người, thừa cơ tiếp tục chạy về phía trước.
"Haiz, thật tội nghiệp." Người bán kẹo hồ lô lắc đầu, vẻ mặt thương xót.
Gian hàng bên cạnh tiếp miệng: "Ừ, nếu thật sự bị bắt vào tiểu quan quán, đời này coi như xong."
"Bây giờ bị bắt về, cũng không khá hơn chút nào."
Dưới những lời đồng tình và thương hại của những người lái buôn, rốt cuộc Tô Hoài Cẩm cũng nhận ra, vị này chính là vận mệnh chi tử.
Tô Hoài Cẩm kiềm chế cảm xúc muốn ra tay cứu người, nghiêng đầu nhìn Tô Linh Nhi.
Nguyên chủ là người không thích xen vào chuyện của người khác, nên sẽ không cảm thấy đồng tình muốn tiến lên giúp đỡ thiếu niên vừa gặp mặt, bây giờ chỉ có thể dựa vào Tô Linh Nhi, hy vọng bên chỗ Tô Linh Nhi sẽ không xảy ra sai lầm gì.
Khuôn mặt Tô Linh Nhi đầy vẻ đồng tình, cau mày hỏi người bán kẹo hồ lô: "Tiểu quan là gì vậy?"
Người bán kẹo hồ lô vui vẻ giải đáp thắc mắc của Tô Linh Nhi: "Tiểu quan cũng không phải thứ tốt đẹp gì, là nam nhân cái kia với nam nhân, ngươi nói xem nếu thiên niên này bị bắt vào, sẽ sống tốt sao."
Tô Linh Nhi nghe thấy là nam nhân làm chuyện bậy bạ với nam nhân, gương mặt lập tức đỏ bừng, nhưng câu nói tiếp theo làm nàng nổi giận đùng đùng.
Tô Linh Nhi tức giận nói: "Sư bá, con..."
Nàng còn chưa nói hết lời, thiếu niên cắn tráng hán kia đã nhân cơ hội chạy xuống đã té lăn xuống đất, va thẳng vào chân của Tô Hoài Cẩm, cú va làm y lại té xuống đất lần nữa, một lúc lâu cũng không có động tĩnh.
Cố Ngôn Phong thực sự rất mệt, đã lâu không ăn uống gì, cùng với việc chạy trốn, chút sức lực cuối cùng trên người y đã cạn kiệt, thân thể y cuộn tròn, ý thức dần mơ hồ.
Nhưng nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, y biết mình không thể cứ ngã xuống như vậy, y mở mắt, bò dậy, phải nhanh chóng chạy.