Bạch Nhược Hy nhìn đôi mắt lạnh sâu của người đàn ông, chột dạ hoảng hốt, và nhanh chóng ngưng tụ cảm xúc của mình, cúi đầu và lẩm bẩm: “Em không có.”
Sau khi nói xong, cô đã quay sang Kiều Huyền Thạc lo lắng và nói: “Xin lỗi, cho em xin lỗi.”
Giữa hai lông mày hùng hổ nghi hoặc, anh quay đầu nhìn bóng lưng Bạch Nhược Hy đang rời đi.
Cô vội vàng vào nhà vệ sinh.
Cô ấy đang nói dối?
Lúc này, Kiều Huyền Thạc rất chắc chắn rằng cô đang nói dối, và nếu cô không ghen tị tại sao cảm xúc của mình lại mãnh liệt như vậy.
Khi Kiều Huyền Thạc đang đứng một mình, khách đã đổ xô đến chỗ anh.
“Xin chào, anh Kiều, tôi là…”
“Thật vinh dự khi được gặp tướng Kiều ở đây.”
“Xin chào, ông Kiều.”
Những người quý tộc dần đi về phía Kiều Huyền Thạc, mọi người đổ xô làm quen với anh.
Kiều Huyền Thạc đã quá quen với kiểu này, quen với những doanh nhân bám vào quyền lực và chỉ vì lợi nhuận. Có quá nhiều người muốn lợi ích và sự nhờ vả từ anh.
Anh lịch sự chào những người này, nhưng ánh mắt liếc về phương hướng Bạch Nhược Hy đã biến mất, khắp nơi tìm kiếm vị trí của cô.
Bạch Nhược Hy vào nhà vệ sinh, hai tay chống trên bồn rửa mặt, cúi đầu để giảm bớt lo lắng.
Trái tim đang đập loạn nhịp, cảm thấy ánh mắt của anh ba càng ngày càng nhìn thấu.
Tại sao Kiều Huyền Thạc đột nhiên nói rằng cô ấy đang ghen?
Anh ta có nhìn thấy gì không?
Có lẽ cô đã quá lộ liễu? Bạch Nhược Hy nhìn lên gương, gương mặt cô ửng hồng và đôi mắt mờ sương vì rượu, trông cô rất tệ.
Cô hít sâu một hơi, trên mặt đang trang điểm, nên cô phải duỗi tay ra rửa tay mới có thể sảng khoái.
Sau khi rửa tay, Bạch Nhược Hy bước vào phòng toilet.
Mười phút sau, cô ra khỏi phòng tắm và chậm rãi đi về.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Bạch Nhược Hy.
Thính giác của cô luôn luôn tuyệt vời, cô có thể mơ hồ nghe thấy một chút giọng nói mà người khác không thể nghe thấy. Ngay cả khi âm nhạc ở những nơi ồn ào có du dương, cô vẫn nhận ra giọng của Doãn Nhụy.
“Đồ khốn nạn.”
Người đàn ông cười nói: “Cô Doãn, đừng tức giận, chúng ta giải quyết đi.”
Bạch Nhược Hy nhìn quanh và tìm thấy một căn phòng ở bên trái hành lang.
Cô cau mày, chậm rãi lùi lại, đến cửa phòng, cô dựa lưng vào tường, tai áp vào tiếng khe cửa.
Âm thanh bên trong rõ ràng hơn.
Giọng nói tức giận của Doãn Nhụy vang lên: “Anh muốn gì? Thỏa thuận gì?”
“Thực ra, tôi không nghĩ về điều gì, nhưng tôi thật may mắn khi đi ngang qua cửa nhà cô, và thật may mắn khi cô Doãn ở cùng vệ sĩ của cô ấy vào lúc nửa đêm. Đó chỉ là một trận chiến ở bãi cỏ trước cửa. Nếu cô Doãn có thể mua lại video này thì đó là điều tuyệt vời nhất.” Người đàn ông thuyết minh một hơi dài.
Doãn Nhụy nói một cách mỉa mai:” Tội nghiệp! Cả đời này anh chưa nhìn thấy tiền sao? Đồ khốn nạn.”
” Đừng tức giận, đừng tức giận mà, một cô nương nổi tiếng như cô Doãn đây, video này đối với cô không phải là thứ tốt, cô cho kẻ nghèo này ít phí để bịt miệng đi.”
“Bao nhiêu?”
“50 triệu.”
Dõan Nhụy không khỏi chế nhạo: “Haha, một đoạn video không nhìn thấy mặt cũng có giá 50 triệu, ngươi cứ giữ lấy mà xài, tôi có dư tiền cũng không đưa cho cái loại nghèo mạt hạng như anh đâu.”
“Cô không sợ tôi đưa đoạn phim này lên mạng sao?”
Giọng nói kiêu ngạo của Doãn Nhụy sắc bén khác thường:”Trước khi anh tới uy hϊếp tôi anh có tìm hiểu Doãn Nhụy tôi là ai không? Chỉ là một đoạn video muốn uy hϊếp tôi sao? Trước khi vào đây, tôi đã ghi âm cuộc trò chuyện của chúng ta, anh mà đặt nó trên Internet, tôi thực sự sẽ không phải sợ anh đâu. tôi sẽ xem ai là người không may mắn nhất tại thời điểm đó. ”
“Cô thực sự không sợ?’
” Hehe, một người phụ nữ không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô khi đang ân ái với một người đàn ông ở cửa nhà tôi, vậy tại sao tôi phải sợ? Sợ à? Nhưng anh có thể phải sống trốn tránh, phát tán video xấu, dọa tống tiền tôi và bị cảnh sát truy nã, tất nhiên, tôi sẽ dùng sức mạnh của vị hôn phu, tướng Kiều Huyền Thạc, bắt anh phải chết theo pháp luật. Chết mục xương trong tù. Ngay cả khi ai đó nhận ra người mơ hồ là Daoxn Nhụy, thì tôi cũng chỉ là nạn nhân. Tôi tin vào sức mạnh của gia đình họ Doãn và sức mạnh của vị hôn phu. Thật dễ dàng để chặn bất kỳ video nào. Lưu thông, còn dám giở trò với tôi, tôi sẽ chơi với cả nhà anh đến chết, khiến cả nhà anh chết bất đắc kỳ tử. ”
” … ”
Trong phòng im lặng.
Bạch Nhược Hy thân thể cứng đờ, sắc mặt khó có thể nhìn ra cực điểm.
Kiều Huyền Thạc lại trở thành vị hôn phu của Doãn Nhụy?
Doãn Nhụy cố ý nói điều này trước mặt người đàn ông này? Hay nó thực sự được lên kế hoạch?
Đột nhiên, có tiếng bước chân. Bạch Nhược Hy lập tức lao vào toilet.
Sau khi Bạch Nhược Hy vào toilet, Doãn Nhụy bước ra khỏi phòng, rất tự do và dễ dàng, không có một chút lo lắng, trên mặt mang theo vẻ khinh thường và khinh bỉ đối với người đàn ông vừa rồi, còn kiêu ngạo như công chúa, bước nhanh rời đi.
Bạch Nhược Hy bước ra khỏi nhà vệ sinh và nhìn nghiêng về bóng lưng của Doãn Nhụy
Người phụ nữ này thực sự rất tàn nhẫn. Tuy lời nói của cô có phần cường điệu nhưng cũng đủ để dọa người khác.
Vẫn còn video?
Lúc này, người đàn ông thận trọng từ trong phòng đi ra, Bạch Nhược Hy vội vàng đi tới, chạy tới vỗ vai người đàn ông phía sau.
Người đàn ông rùng mình vì căng thẳng và đột ngột quay lại.
“Cô là ai?” Người đàn ông vừa rồi sợ đến toát mồ hôi lạnh, lúc này vẻ mặt cảnh giác.
Bạch Nhược Hy cau mày nhìn người đàn ông, ánh mắt trở nên nóng bỏng, anh ta nhìn lên xuống Bạch Nhược Hy một vòng, đột nhiên trở nên khốn khổ, đôi mắt trần như nhộng, nở nụ cười nham hiểm: “Mỹ nhân, ta có thể giúp gì cho cô?”
“Một trăm triệu, mua video của anh.” Bạch Nhược Hy lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ.
Người đàn ông nhếch mép và nhướng mày: “Người đẹp, cô nghe trộm chúng tôi sao?”
Bạch Nhược Hy không muốn nói nhảm với loại đàn ông này, cô nói thẳng: “Người phụ nữ đó đã biết anh quay video khó coi rồi. Với tính cách của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không bao giờ buông tha cho anh, chứ đừng nói đến chuyện đòi cô ta năm mươi triệu. Nếu tôi không sai, cô ta thà bỏ ra năm mươi triệu để thuê người gϊếŧ bạn còn hơn đưa bạn một xu. Đưa video cho tôi và lấy một trăm nghìn, rời bỏ Tịch thành đến chỗ khác phát triển đi.”
Người đàn ông lo lắng nuốt nước bọt, hai mắt trở nên hoảng loạn, không biết mình phải làm gì.
Thấy anh ta lưỡng lự, Bạch Nhược Hy mặt lạnh đi ngang qua anh ta và nói: “Không đưa cho tôi, thì không có lấy một xu mà đã rước họa vào thân. Hãy giữ video và tự thưởng thức”.
Bạch Nhược Hy mới đi được vài bước, giọng nói vội vàng của một người đàn ông từ phía sau truyền đến: “Được, tôi đưa cho cô.” Bạch Nhược Hy lập tức dừng lại, nhìn ánh mắt trước mặt trở nên dữ tợn, khóe miệng nở một nụ cười ranh mãnh.
Doãn Nhụy, Doãn Đạo, hai người đợi đấy, tôi sẽ cho các người biết Bạch Nhược Hy không phải là kẻ dễ bắt nạt đâu.