*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy anh thì sững sờ, cô duỗi tay ra thật lâu không thấy anh cầm, đành phải chán nản bỏ tay xuống.
Nhưng ngay khi cô thu lại, Doãn Đạo đã phản ứng ngay lập tức, đột nhiên lấy tay từ trong túi quần ra, nhanh chóng rút bàn tay bên người Bạch Nhược Hy ra, cầm lấy.
Động tác của anh khiến Bạch Nhược Hy ngạc nhiên.
Hai người lại bắt tay nhau, Bạch Nhược Hy nặn ra một nụ cười rồi chậm rãi nói: “Tôi đã nhận được hồ sơ hợp tác của công ty anh, cảm thấy khá ổn, tôi đang cân nhắc.”
Nói xong, cô rút tay mình từ lòng bàn tay của Doãn Đạo.
Nhược Hy, sau đó nhìn từ trên xuống dưới người cô: “Tôi biết cô nhất định sẽ hợp tác với tôi.”
Bạch Nhược Hy cười nhẹ, không nói gì.
Không tìm được chủ đề, Doãn Đạo nhìn bộ váy của cô, hỏi: “Cô không kịp thay quần áo sao? Tất cả các quý cô đều mặc váy dạ hội. Cô là người đặc biệt nhất.”
“Tôi không muốn đặc biệt.” Bạch Nhược Hy tỏ vẻ bất lực. Kéo lại cổ áo và nói: “Hôm nay tôi mới nhận được lời mời, quá vội vàng nên không có thời gian chuẩn bị.”
“Hôm nay?” Doãn Đạo khó hiểu, suy tư một lúc rồi chậm rãi hỏi: “Cô có biết ai tổ chức buổi từ thiện này không? ”
“Không Phải là thị trưởng sao? ” Bạch Nhược Hy cau mày, giọng điệu của Doãn Đạo tạo chô cô cảm giác có điều gì đó không ổn.
Doãn Đạo mỉm cười, dường như đã hiểu tại sao hôm nay Bạch Nhược Hy mới nhận được lời mời.
Những lời mời này đã được gửi đi cách đây một tuần, nếu không được gửi đi có nghĩa là sẽ không có tiệc.
Đối với lời mời được gửi hôm nay, có lẽ là một hành động tốt của cô em gái chưa trưởng thành của anh.
Doãn Đạo nâng cốc, nhấp một ngụm rượu mạnh, làm ướt cổ họng, cúi người xuống thì thào nói với Bạch Nhược Hy: ” Huyền Thạc, chồng cũ của cô kìa .”
Tim đập thình thịch, như rơi xuống vực sâu, và tâm nhĩ chìm trong trống rỗng.
Đầu ngón tay căng thẳng của cô khẽ run lên, dưới mắt thoáng qua một tia lo lắng không để lại dấu vết.
Chân cô mềm đến không thể giải thích được, và trong lòng cô lúc này chỉ có một suy nghĩ là trốn khỏi đây.
Đã mấy tháng rồi mình không gặp nhau, và cố gắng đừng gặp để không gây ra ngọn lửa nhớ nhung..
Cô không có thời gian để ý tới Doãn Đạo, chạy tới bên cạnh Trần Âu, đột nhiên giằng lấy dao nĩa của anh ta đặt xuống bàn à nói: “Trần Âu, đi thôi.”
Trần Âu nhìn Bạch Nhược Hy với vẻ mặt sững sờ.
Tuy nhiên, có một vụ náo động ở cửa, và mọi người đổ về một địa điểm.
Bạch Nhược Hy theo ánh mắt cảu mọi người nhìn sang.
Cửa đã đóng vào lúc này, Kiều Huyền Thạc và Doãn Nhụy là những người cuối cùng bước vào.
Ánh mắt của toàn bộ khán đài đều bị thu hút bởi cặp trai tài gái sắc.
Sau nhiều tháng vắng bóng, người anh thứ ba của cô vẫn không hề thay đổi, anh vẫn xuất chúng, cô độc và độc đoán.
Khuôn mặt đẹp trai vô cớ đó đã hành hạ cô không biết bao nhiêu đêm.
Cô đang cầu nguyện cho anh đừng xuất hiện, ngoại trừ lo lắng, cô chỉ có hoảng sợ.
Tuy nhiên, người phụ nữ đi bên cạnh nắm tay anh lại là Doãn Nhụy, cảnh tượng đau buồn này như một nhát dao cứa vào tim cô.
Hóa ra là Dõan Nhụy?
Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt Doãn Nhụy, cô cảm thấy buồn cười.
Bạch Nhược Hy không xứng với Kiều Huyền Thạc, vậy thì Doãn Nhụy lại càng không xứng với anh.
Không phải vì cô ghen tị, mà là vì cô cảm thấy rằng Huyền Thạc nên có một người phụ nữ tốt hơn, và nhất định không phải là Doãn Nhụy.
Nếu tất cả những hy sinh của cô là để cho Doãn Nhụy hưởng, cô sẽ không cam lòng.
Trần Âu lập tức đứng lên, “Cô Bạch, cô muốn rời đi sao?”
Bạch Nhược Hy chậm rãi nheo lại đôi mắt nguy hiểm và tức giận, gằn từng chữ: “Không đi nữa, hôm nay tôi có việc rất quan trọng phải làm.”
“Tôi biết rồi.” Trần Âu lại ngồi xuống, tiếp tục ăn thức ăn của mình, vừa ăn vừa nói, “Cô muốn ở lại làm từ thiện và quyên góp cho những vùng nghèo khó của đất nước à.”
“Ừ.” Bạch Nhược Hy khịt mũi lạnh lùng. Trừng mắt nhìn chằm chằm Doãn Nhụy cách đó không xa, cắn gằn từng chữ nói: “Những việc thiện giao cho mấy người giàu có kia. Bạch Nhược Hy không phải loại như vậy, tôi sẽ làm chuyện xấu.”
“A? Làm chuyện xấu” Trần Âu gần như bị nghẹn vì sợ hãi, anh nhanh chóng nuốt xuống miếng thịt cuối cùng, đứng dậy và cảnh giác nhìn xung quanh.
Khi nhìn thấy Kiều Huyền Thạc đi vào cùng một người phụ nữ thanh lịch và xinh đẹp, Trần Âu rất phấn khích: “Đúng… là tướng Kiều, anh ấy, anh ấy cũng ở đây.”
Bạch Nhược Hy cắn chặt môi dưới và siết chặt nắm tay, động mạch đầu ngón tay đau âm ỉ.
Kiều Huyền Thạc chết tiệt, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều đã chết rồi hay sao?
Bao nhiêu người không chọn lại nhất định phải chọn Doãn Nhụy?
Đột nhiên, đèn sáng chuyển sang màu vàng sẫm, và sân khấu sáng lên.
Người chủ trì sân khấu bước lên, và tất cả ánh sáng tập trung vào sân khấu.
Mọi người lần lượt vào chỗ, ngồi xuống bàn ăn lớn đã được bày sẵn dưới sân khấu.
Bạch Nhược Hy đưa Trần Âu đến chỗ của cô.Trên bàn đó, Doãn Nhụy là công dân bình thường duy nhất.
Lời mời này không phải để cô đến làm từ thiện, mà là Doãn Nhụy khoe khoang với cô, chọc tức cô và cho cô thấy thân phận của cô ta.
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu hoàn cảnh ở những vùng nghèo khó đó, bước tiếp theo là quyên góp.
Bữa tiệc kéo dài hai giờ.
Trong thời gian này, mọi người đã quyên góp được 1,5 tỷ trong hai giờ.
Nhưng Bạch Nhược Hy không có một xu trong con số này.
Khi người dẫn chương trình nhận được danh sách, anh ấy nhìn và mỉm cười: “Chà, chúng tôi đã quyên góp 1,5 tỷ nhân dân tệ trong bữa tiệc từ thiện này.Cảm tạ tấm lòng của tất cả mọi người đã lioon nghĩ tới đât nước và những người nghèo khổ.”
Trong khi người dẫn chương trình đang đọc lời cảm ơn, Bạch Nhược Hy đã mang micro từ hậu trường và bất ngờ bước lên sân khấu.
Tình huống đột ngột khiến chủ nhà choáng váng.
Những người trên khán đài cũng choáng váng, tất cả mọi người đều trở nên tập trung và nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Hách Nguyệt sửng sốt nhìn Bạch Nhược Hy trên sân khấu, rồi quay sang nhìn Kiều Huyền Thạc.
Tuy nhiên, khoảnh khắc Kiều Huyền Thạc nhìn thấy Bạch Nhược Hy trên sân khấu, ánh mắt anh hơi chìm xuống, không có phản ứng gì khác, anh bình tĩnh như nhìn thấy một người xa lạ, không hề có một chút sóng gió.
Doãn Nhụy liếc mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười vòng cung.
Một giây tiếp theo, Doãn Nhụy giả vờ ngạc nhiên, hai tay nằm trên tay Huyền Thạc, nghiêng người và lo lắng nói: “Huyền Thạc, là Nhược Hy, tại sao Nhược Hy cũng có mặt?”
Kiều Huyền Thạc im lặng, lạnh như băng điêu khắc, đôi mắt sắc bén như đại bàng mai phục trong đêm đen, mang theo tia sáng công kích nguy hiểm, đóng băng trên người nữ tử trên sân khấu.