Bạch Nhược Hy ngẩn người, nhìn Lam nụ cười rạng rỡ của Lam Tuyết, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ. Người phụ nữ này rút cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ, kiên cường khi vừa chăm sóc người mẹ bị liệt bảy năm trời, vừa phải nuôi một cặp song sinh. Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ vậy sao. Lam Tuyết bình tĩnh giống như không có chuyện gì. Bạch Nhược Hy tò mò về việc cô kiếm tiền nuôi gia đình như thế nào, “Lam Tuyết, cô làm gì để nuôi gia đình?” Lam Tuyết mỉm cười, chậm rãi nói: “Làm gì cũng được, miễn là có thể kiếm tiền mà không cần bán linh hồn.”Hãy vào đọc tại truyen.one Bạch Nhược Hy gật đầu đồng ý. Xem như mình đã tìm đúng người phù hợp, cùng Lam Tuyết hợp tác là phù hợp nhất.
Hãy vào đọc tại truyen.one. “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Bạch Nhược Hy sợ hai đứa bé tỉnh dậy.
“Ra ngoài sẽ khiến mẹ ồn ào, chuyện này cứ nói ở đây đi, hai đứa nhỏ của tôi đều giống ba nó, đều là con sâu ngủ.” Lan Tuyết cười, nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt hai đứa nhỏ trên giường, tràn đầy hạnh phúc. Trong góc phòng có một cái ban công, Lam Tuyết đưa Bạch Nhược Hy ra ban công, mang theo hai cái ghế đẩu ngộ nghĩnh, hai người ngồi đối diện nhau, đóng cửa ban công lại, bắt đầu bàn bạc. Bạch Nhược Hy nói với Lam Tuyết về những ý tưởng ngông cuồng của mình, Lam Tuyết bán tín bán nghi, nhưng vì không làm tổn hại đến lợi ích của mình nên cô ấy lập tức đồng ý hợp tác. Cô luôn tin rằng chỉ những người có dũng khí mới làm được việc lớn, cả đời lo sợ sẽ không có tương lai. Đêm đó. Bên ngoài lối vào biệt thự của Doãn gia, hai bóng người đang ẩn lấp trong bụi cây gần đó, lén lút chờ đợi. Bên trong biệt thự. Doãn Nhụy đang nằm trên giường lớn trong phòng, đắp mặt nạ, nghe nhạc, tâm trạng đẹp đẽ vui vẻ xem tạp chí. Hãy vào đọc tại truyen.one Chuông điện thoại reo, cô ta liếc nhìn màn hình, đó là một số máy lạ, và cô ta trầm tư một lát ấn nhận cuộc gọi. “Alo?” Doãn Nhụy phát ra âm thanh từ cổ họng vì sợ mặt nạ bị nhăn. Giọng nói lạnh lùng của Bạch Nhược Hy truyền đến: “Doãn Nhụy, tôi đang ở trước cửa nhà cô, ra ngoài này một lát.” Doãn Nhụy nhấp nhổm ngồi thẳng lưng, nhanh chóng kéo mặt nạ trên má cô ra, giọng kinh ngạc: “Bạch Nhược Hy? “Là tôi, cô tưởng tôi đã chết đúng không?” “Không… không.” Doãn Nhụy nhất thời không phản ứng được. “Đi ra ngoài này một chút.” “Cô tìm tôi có việc gì?” vì đã làm chuyện tổn thương Bạch Nhược Hy, lại sợ bị trả thù nên Doãn Nhụy không thể không đề cao cảnh giác. Bạch Nhược Hy yếu ớt nói: “Hiện tại tôi không nghĩ gặp lại Huyền Thạc. Cô có thể giúp tôi đưa anh ấy bản thỏa thuận ly hôn.” Doãn Nhụy cảm thấy vui vẻ, nhảy ra khỏi giường, sau khi đi giày vào cô ta lại do dự. “Cô đưa luật sư không phải tốt hơn sao? Tại sao cô lại muốn tôi giúp cô? “ Bạch Nhược Hy cười lạnh nói:” Luật sư là người chính trực vô tư. Không ai lợi hại giống như Doãn nhụy cô có thể bóp méo sự thật chân lý. Tôi hiện tại chỉ muốn ly hôn với Huyền Thạc, chỉ có cô mới có thể giúp tôi.” Mặc dù là lời khen nhưng bóng gió lại là mắng chửi, nghe tới đó Doãn Nhụy rất khó chịu, nhưng nó hoàn toàn là sự thật, cô cảm thấy chính mình rất lợi hại. Điều quan trọng là Bạch Nhược Hy muốn ly hôn với Huyền Thạc. Mà giờ phút này vẫn còn ngây thơ như vậy đến nhờ cô ta giúp đỡ? Cô ta lấy làm vui trong lòng, nghĩ ngợi rồi đồng ý ra ngoài. Để an toàn, cô ta đã ra ngoài cùng một vệ sĩ. Cũng là đêm, cùng một địa điểm. Doãn Nhụy cũng đưa vệ sĩ ra khỏi cổng sắt, Bạch Nhược Hy chậm rãi đi về phía cô từ trong góc. Doãn Nhụy nở một nụ cười nhàn nhạt, chào hỏi, niềm nở nói: “Nhược Hy, từ khi ở cùng với anh trai tôi một đêm, cậu đã mất tích mấy ngày rồi, Huyền Thạc đang tìm cậu khắp nơi, cậu …” Trước khi cô nói xong, Bạch Nhược Hy đã tiến lại gần cô, lấy cây bấm từ trong túi ra mà không nói gì, và dùng đầu chích vào bụng của Doãn Nhụy. Bị tấn công bất ngờ, Doãn Nhụy co giật và ngã xuống đất ngay lập tức. Người vệ sĩ phía sau thấy vậy cũng mất cảnh giác và nhanh chóng chạy đến bảo vệ Doãn Nhụy. Nhưng ngay khi tên vệ sĩ chạy được hai bước, không ngờ tới Lam Tuyết đã nhảy ra khỏi bụi cây bên cạnh trực tiếp tấn công hắn từ phía sau, lại là một cái dụng cụ chích điện, gã vệ sĩ ngã xuống đất. Bạch Nhược Hy bình tĩnh nhìn hai người bất tỉnh trên mặt đất, gương mặt xinh đẹp bình tĩnh trở nên âm trầm. Lam Tuyết hơi thở hổn hển, lo lắng liếc nhìn camera ở cửa, “Nhược Hy, có camera ở đây, nếu họ gọi cảnh sát thì sao?” Bạch Nhược Hy vắt vẻo mỉm cười bước đến gần Doãn Nhụy đá mạnh vào người cô ta, thấp giọng giận mắng một câu: “thách cô ta cũng không dám báo.” “Vậy thì nhanh lên đi.” Lam Tuyết vẫn còn băn khoăn trong lòng, dù sao cô ấy cũng còn có con nhỏ và có mẹ già đang chờ cô chăm sóc, không giống như Bạch Nhược Hy đang chuẩn bị ly hôn. .. cũng không có gì vướng bận. Bạch Nhược Hy quỳ xuống, kéo thẳng người của Doãn Nhụy ra, mạnh mẽ tháo sợi dây chuyền trên cổ cô ra, lạnh lùng lẩm bẩm: “Tôi nên sớm nhận ra rằng, đối với loại người như cô, tuyệt đối không bao giờ được nhân từ nương tay.” Kéo lấy sợi dây chuyền Vĩnh Hằng, cầm lấy và rời đi. Bỏ nó vào ba lô, quay lưng về phía camera và lấy ống tiêm từ bên trong ra. Lam Tuyết lo lắng đi tới, giúp Nhươc Hy ngăn trở và cảnh giác nhìn xung quanh, “Nhược Hy, cái này có ổn không?” “Không sao đâu.” Bạch Nhược Hy giúp Doãn Nhụy tiêm cho Doãn Nhụy. Lam Tuyết không hiểu tại sao cô lại lấy sợi dây chuyền còn muốn chích thuốc cho Doãn Nhụy. Cô ấy chỉ muốn làm Doãn Nhụy cũng phải nếm thử mùi xấu hổ vì bị ô uế giống như bản thân mình phải chịu đựng. Ngay khi kim tiêm đi xuống, Lam Tuyết nuốt nước bọt, hỏi: “Cô ta có bạn trai chưa?” “Quỷ biết.” Bạch Nhược Hy đứng dậy, cất ống tiêm vào túi, xoay người rời đi. Lam Tuyết đi theo, hỏi: “cô cho cô ta thuốc kí©ɧ ɖụ©, cô ta sẽ đi tìm ai giải quyết?” Bạch Nhược Hy nhẹ nói: “Cô ta có gọi ai, anh trai, vệ sĩ, hay là chó của cô ta cũng đều đối với tôi đều không quan hệ gì.” Lam Tuyết cười cười, nhịn không được khỏi suy nghĩ xem con chó nhà Doãn Nhụy đực hay cái, liền lẩm bẩm: “Liệu có diễn ra cảnh cưỡиɠ ɧϊếp vệ sĩ ở cửa này không? Tốt quá, vậy thì cô ta thực sự không dám gọi cảnh sát.” Bạch Nhược Hy không quan tâm đến điều đó, chặn một chiếc taxi, hai người lên xe. Trên đường đi, cả hai đều giữ im lặng không ai nói lời nào để tránh nói ra những lời nói không nên để người khác nghe thấy. Bạch Nhược Hy tạm thời ở tại nhà Lam Tuyết. Cô nằm trên sàn trong phòng của Lam Tuyết,cơ bản đó là một căn phòng hẹp, cô dễ gì để đi lại được, muốn đi vệ sinh đều phải bước qua Bạch Nhược Hy để đi. Sau khi hai đứa bé ngủ say, Lam Tuyết ra khỏi giường hỏi dò, Bạch Nhược Hy đang tra cứu tư liệu bằng điện thoại di động. “Nhược Hy.” Lam Tuyết nhỏ giọng gọi cô. Bạch Nhược Hy nằm nghiêng, cầm điện thoại di động rất chăm chú, nhàn nhạt đáp: “Hả?” “Sợi dây chuyền trong tay cô có giá trị thật sao?” “Chà, ước tính ít nhất cũng phải vài tỷ. …… ” Lan Tuyết sợ hãi, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi. Lam Tuyết kích động, một lúc sau mới hỏi: “Đó là sợi dây chuyền mà chồng cô tặng cho cô. Cô thực sự muốn bán đấu giá nó sao?” Bạch Nhược Hy giật mình, bị đầu ngón tay bấm điện thoại đột nhiên dừng lại, toàn thân trở nên cứng đờ, nhìn chằm chằm lên màn hình điện thoại, ánh mắt trở nên thâm trầm, không có tiêu cự, trái tim ẩn nhẫn một nỗi đau. Mặc dù đã nghĩ thông suốt, nhưng nói đến việc này, vẫn là khó tránh khỏi bi thương. Bạch Nhược Hy im lặng, Lam Tuyết nghi ngờ hỏi: “Thật ra, chồng cô khá tốt, gương mặt anh tuấn, vẫn chiều chuộng cô như mạng sống, tại sao cô lại muốn ly hôn?” Bạch Nhược Hy cố nén một nụ cười cứng nhắc, xúc động nói: “Ở đời ai chẳng phải mỗi người chỉ là khách qua đường giữa trời đất, ở được với nhau đến đầu bạc chính là duyên số. Tôi cùng anh ấy đời này đã định vô duyên.”