Tưởng Trạch: Làm sao thế em?
Lâm Nhạc Nhạc đọc câu trả lời ngơ ngác này của Tưởng Trạch, cảm thấy hành động mình đả kích ma vương dường như không nên.
Lâm Nhạc Nhạc: 【 heo con tìm ra manh mối 】 Không có gì đâu ạ.
Tưởng Trạch thấy lạ, nhưng bởi vì gần đây không phải lần đầu tiên Lâm Nhạc Nhạc vô cớ mắng người, bởi vậy cảm giác kỳ lạ này cũng giây lát biến mất.
Kỳ nghỉ Quốc khánh vào vài ngày sau. Giữa trưa, trong căn tin náo nhiệt chen lấn, Tưởng Trạch và Lâm Nhạc Nhạc bưng khay ăn đứng ở trong đó.
Từ khi vào đại học S, số lần Tưởng Trạch vào căn tin có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn đứng xếp hàng chuẩn bị ở đây ăn cơm lại là lần đầu tiên.
Lâm Nhạc Nhạc đối mặt với Tưởng Trạch, "Lúc trước ba em còn nhắn tin hỏi em mua vé xe chưa, lát nữa em về phải mua vé."
Tưởng Trạch đảo mắt nhìn chỗ chưa rửa trên khay của Lâm Nhạc Nhạc, thật sự không dời nổi mắt, nhưng vẫn đáp lại lời cậu: "Có thể chậm lại mấy ngày không? Mùng một ba anh muốn ăn bữa cơm với em." (Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
!!
Lâm Nhạc Nhạc thiếu chút nữa run lên: "Anh nói cái gì?"
Tưởng Trạch dời mắt, cùng Lâm Nhạc Nhạc bốn mắt nhìn nhau: "Buổi sáng ba gọi điện cho anh nói muốn gặp em."
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy giống như quả báo nhãn tiền, lúc trước cậu vừa mới vô cớ mắng Đại ma vương, hiện tại ba Đại ma vương lại muốn gặp cậu.
Loại dư chấn tâm lý này liên tục đến khi hai người tìm bàn ngồi xuống, Lâm Nhạc Nhạc vẫn sầu lo. Không phải cậu sợ, mà hình tượng của ba Tưởng Trạch không giống như là một ông già dễ nói chuyện.
"Sao chú ấy biết em?" Lâm Nhạc Nhạc quấy thìa trong bát, sau đó hỏi Tưởng Trạch.
Tưởng Trạch đang dùng đũa nhặt tỏi băm trong giá đỗ, "Ông ấy không biết em, chỉ biết là giờ anh đang yêu đương."
Đến chuyện mình là nam sinh chú ấy cũng không biết.
Lâm Nhạc Nhạc càng cảm thấy lạnh, "Lỡ đâu chú ấy thấy không thích em thì sao đây ạ?"
"Không cần lo, ông ấy chỉ muốn gặp em một lần, sẽ không ảnh hưởng gì đến quan hệ của chúng ta." Tưởng Trạch nói.
"Vậy gặp đi." Lâm Nhạc Nhạc thở dài một hơi, mặt u sầu. Cậu lại nghĩ đến một chuyện, vì thế nhân cơ hội ngẩng đầu thương lượng với Tưởng Trạch, "Vì cho ba anh một ấn tượng tốt, em phải nghỉ ngơi dưỡng sức, mấy ngày nay chúng ta ngủ riêng đi."
Tưởng Trạch ngưng động tác nhặt tỏi băm, nhướng mày nhìn Lâm Nhạc Nhạc.
Cậu tự thêm can đảm cho mình, cũng nhướng mày lại: "Làm sao? Chút yêu cầu nho nhỏ này anh cũng không thể thỏa mãn em à?"
Tưởng Trạch hỏi lại: "Bình thường anh luôn cố gắng thỏa mãn em."
Ha! Xem đồ không biết xấu hổ này kìa.
Lâm Nhạc Nhạc gắp giá đỗ được Tưởng Trạch nhặt tỏi băm ra nhét vào miệng: "Ăn cũng không nhét đủ miệng anh!"
Chia phòng ngủ là không được, nhưng đêm trước khi gặp Tưởng Thành Bình, tốt xấu gì Lâm Nhạc Nhạc vẫn được một đêm nghỉ ngơi, ngủ như heo con.
Trong ấn tượng của cậu, người giống như Tưởng Thành Bình là nhân vật đại diện cho trai thẳng trung niên. Không thì sao lại đưa con riêng về nhà như thể đương nhiên chứ.
Huống chi Tưởng Trạch cũng nói rồi, Tưởng Thành Bình coi trọng người nối dõi. Vậy lúc ông đối diện với người yêu con mình đưa về, hoà nhã kiểu gì được? (Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc ăn sáng xong ngẫm nghĩ chuyện này, càng nghĩ lại càng cảm thấy là như vậy, thế là đang căng thẳng lại càng thêm trịnh trọng.
Tưởng Trạch ngồi đối diện quan sát cậu một hồi lâu, cuối cùng khi cậu cầm lấy cái bánh bao thứ ba không nhịn được hỏi cậu: "Chưa no à?"
Hắn đã thấy cậu ăn hai cái bánh bao, hai cái xíu mại, một bát đậu hũ hoa và một cái bánh quẩy.
"Aiz." Lâm Nhạc Nhạc thở dài một hơi, nói thật, "Bây giờ không ăn no, lát nữa đến nhà anh ba anh không cho em ăn cơm, em đói bụng còn gì?"
Lâm Nhạc Nhạc ra vẻ suy xét kỹ càng kế hoạch chu đáo.
Tưởng Trạch im lặng một lúc, lấy bánh bao bên miệng Lâm Nhạc Nhạc để sang một bên, sau đó cam đoan với cậu: "Ba anh sẽ cho em ăn cơm, em không cần lo, anh sẽ không nhượng bộ."
Lâm Nhạc Nhạc cũng im lặng theo, hỏi tiếp: "Không nhượng bộ với tình cảm của chúng ta, hay là không nhượng bộ cho em ăn no?"
Tưởng Trạch cầm cái móng vuốt nhỏ của Lâm Nhạc Nhạc, chân thành đáp lại: "Đương nhiên là chuyện cho em ăn no, heo con."
Lâm Nhạc Nhạc:...
Đồ tồi, em biết ngay!
Đến lúc xuất phát, Lâm Nhạc Nhạc thắt dây an toàn, sau đó quay đầu hỏi Tưởng Trạch: "Anh nói xem ba anh sẽ nói gì?"
Tưởng Trạch ngẫm nghĩ, nói: "Chắc là ba anh chỉ muốn gặp em thôi."
"Vậy anh gửi ảnh selfie của em cho chú đi." Lâm Nhạc Nhạc vội vàng lấy điện thoại ra lướt lướt, tìm ảnh cậu nghiêng đầu che má ra, đưa điện thoại cho Tưởng Trạch, "Mấy cái này đẹp."
Tưởng Trạch nhìn thoáng qua điện thoại của cậu lúc khởi khởi động xe, lắc đầu nói: "Đống ảnh này xấu."
Lâm Nhạc Nhạc thu hồi điện thoại cẩn thận xem kỹ một lần, xác nhận những bức ảnh này được cậu phân loại trong cực phẩm selfie rồi mới trợn mắt nói: "Xấu chỗ nào? Anh tìm ảnh đẹp hơn cho em."
Tưởng Trạch đưa điện thoại cho Lâm Nhạc Nhạc: "Xem album."
Cậu dùng vân tay của mình mở khóa điện thoại của hắn, sau đó mở album tìm đến cuối xem Tưởng Trạch chụp ảnh đẹp cho mình lúc nào, nhưng không ngờ mở ra là mình mắt đỏ mặt đỏ không thôi.
Về phần ảnh kiểu này là chụp lúc nào dùng chân nghĩ cũng được.
Hai má Lâm Nhạc Nhạc đỏ chót, không ngờ Tưởng Trạch lại chụp loại ảnh này, cậu nói lắp: "Anh, anh này, anh biếи ŧɦái!"
Tưởng Trạch cầm lại điện thoại của mình, lại kề tai Lâm Nhạc Nhạc hôn vành tai cậu một cái, đồng thời nhỏ giọng nói: "Thế biếи ŧɦái hở ra là nói mình sẽ mang thai là ai?"
Lâm Nhạc Nhạc nghe những lời này, tự tắt mic.
Hỏi rằng vì sao lúc tui chém gió ai cũng tin tui, mà lúc tui nói nói thật ai cũng cho rằng tui đang chém gió?
Những lời Tưởng Trạch nói chẳng qua là lời khuyên bảo về hậu quả nguy hiểm của việc không dùng áo mưa mỗi khi Lâm Nhạc Nhạc khóc thút tha thút thít hàng đêm, nhưng thường bị hắn cho là cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nên gây ra hậu quả càng trí mạng hơn. (Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Thời gian là tiêu chuẩn để kiểm nghiệm chân lý." Lâm Nhạc Nhạc nhìn ngoài cửa sổ thâm trầm nói, chỉ thiếu điều châm một điếu thuốc là trang bị đủ bộ.
Từ sau khi họ chuyển ra ngoài ở trọ, đã có một quãng thời gian rất dài không về biệt thự nhà họ Tưởng. Tưởng Trạch thì ngẫu nhiên quay về một chuyến, nhưng cũng không qua đêm, nhiều nhất là ăn một bữa cơm với Tưởng Thành Bình, hôm nay cũng chẳng khác mấy.
Lâm Nhạc Nhạc chưa từng gặp Tưởng Thành Bình, căng thẳng là phải. Huống chi bây giờ ông còn săm soi cậu từ góc độ ba mẹ.
Cảm giác như đi phỏng vấn.
Lâm Nhạc Nhạc nghiêng đầu tựa vào ghế lái phụ, chậm rãi dông dài: "Lát nữa đến nhà anh, ba anh sẽ liếc mắt nhìn em một cái sau đó nói "Cậu là thằng nhóc đang yêu con tôi à?", em nói "Đúng vậy ạ.", chú ấy lại nói "Được rồi, chỗ này là năm triệu(*), cậu đi đi!", em hỏi chú ấy, "Chú ơi, năm triệu là trước thuế hay là sau thuế ạ?""
(Khoảng 15 tỷ VND)
"Sau thuế." Tưởng Trạch ngồi cạnh đáp.
"Đúng." Lâm Nhạc Nhạc gật đầu, tiếp tục nói lời vô nghĩa, "Sau đó em lại nói, "Không được đâu chú, chúng con dùng năm triệu không mua được nhà tốt, cháu không thể đi, cháu ở đây rất tốt". Ba anh giận muốn đánh em, anh lại khuyên em, "Nhạc Nhạc, năm triệu rất tốt, cầm đi, chúng ta duyên mỏng hết cách rồi.""
"Aiz, em cầm năm triệu xám xịt đi luôn." Lâm Nhạc Nhạc thở dài một hơi, nói như thật.
"Có năm triệu đã bán anh?" Tưởng Trạch hỏi Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc há miệng cười vui, "Sao có thể, em muốn thả cần câu dài câu cá lớn, để anh kiếm cho em mấy lần năm triệu!"
Vui đùa đến ngoài biệt thự nhà họ Tưởng, vừa vào cửa Lâm Nhạc Nhạc vẫn đang cười mà thấy Tưởng Thành Bình đang tưới hoa ở vườn hoa mà đứng khắc cứng lại.
"Ba." Tưởng Trạch cầm tay Lâm Nhạc Nhạc dẫn cậu vào, "Chúng con về rồi."
Tay Lâm Nhạc Nhạc đổ mồ hôi, mặt câu nệ, há miệng như vẹt: "Cháu chào chú ạ."
Thật ra nên gọi bác, nhưng Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy gọi chú có vẻ trẻ, gọi chú vẫn làm người ta thích hơn.
Nhưng cái miệng của cậu ngọt đến vó ngựa, Tưởng Thành Bình nghe thấy chữ chú là sửa miệng: "Gọi bác."
Oa huhu!
Nội tâm Lâm Nhạc Nhạc nháy mắt bị mặt lạnh như tiền của Tưởng Thành Bình kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khóc, nhưng mặt ngoài vẫn bình thản gật đầu nói: "Cháu chào bác ạ."
Tưởng Trạch kéo Lâm Nhạc Nhạc vào trong nhà: "Chúng con vào trước."
Lâm Nhạc Nhạc sợ run quay đầu lại lén nhìn Tưởng Thành Bình, phát hiện ông chẳng có phản ứng khác thường gì khi con trai mình cầm tay người con trai khác, lúc nghe Tưởng Trạch nói cũng chỉ ừ một tiếng, sau đó thu dọn đồ vào theo.
Mà đoạn nội dung cẩu huyết Lâm Nhạc Nhạc nghĩ lúc đi đường không hề xuất hiện, ba người ngồi ăn một bữa cơm yên bình với nhau.
Đa số thời gian đều là Tưởng Trạch và Tưởng Thành Bình nói chuyện công ty của Tưởng Trạch phát triển ra sao, giữa lúc đó Tưởng Thành Bình bớt thời gian hỏi tình huống gia đình Lâm Nhạc Nhạc và trạng thái trước mắt, lại còn biết cậu học trung học phổ thông số 16. (Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc lại nhớ đến lúc trước ở trung học phổ thông số 16 lấy học bổng mười nghìn của Tưởng Thành Bình, da đầu run lên.
Có cảm giác tội lỗi khi người ta bồi dưỡng cậu, cậu còn lừa con người ta.
Nhưng Tưởng Thành Bình lại làm cho cảm giác tội lỗi của cậu tan thành mây khói.
Bởi vì ông nói: "Trước khi Tưởng Trạch chưa kết hôn thì các con ở chung cũng chẳng sao, sau này nó kết hôn, các con phải chú ý đúng mực."
Một miếng cá hấp thiếu chút nghẹn ở yết hầu Lâm Nhạc Nhạc.
Tưởng Trạch cũng đã đoán trước lời nói của Tưởng Thành Bình, hắn nói: "Lúc kết hôn đương nhiên chúng con sẽ chú ý đúng mực."
Lời này ba phải cái nào cũng được, tất nhiên là Tưởng Thành Bình nghĩ theo hướng mình hiểu.
Sau khi bữa ăn không tính là vui vẻ kết thúc, Lâm Nhạc Nhạc ngồi trên xe về nhà, vẻ ngưng trọng trên mặt vẫn chưa tan hết.
Tưởng Trạch cầm tay cậu nói: "Không cần để bụng lời nói của ông ấy, muốn kết hôn thì anh cũng chỉ kết hôn với em."
Lâm Nhạc Nhạc nghĩ thầm, anh nói vô nghĩa gì đâu. Cậu nhìn hắn nói: "Em không để bụng lời của ông ấy, em chỉ đang suy ngẫm một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Tưởng Trạch hỏi.
Sau này em mang thai thì đối mặt với ba con hai anh thế nào? Nhưng để giữ lấy thời gian ngủ đêm nay, Lâm Nhạc Nhạc nuốt nửa câu sau xuống, chịu nhục nói: "Về vấn đề tương lai và hy vọng."