Đô Thị Quỷ Ký

Chương 22: 22: Bướm Thủy Tinh

Nguyệt Nhi chuyển qua ngồi kế bên cửa sổ, tỏ ra vô cùng thích thú, cô nhìn ngắm say sưa cảnh vật bên ngoài, thấy mọi thứ cứ thi nhau chạy qua mặt mình mà cảm giác bản thân mình ngồi yên, những thứ bên ngoài mới là đang chuyển động.

“Phải rồi, kể cho tôi nghe công việc của cô đi.” Lữ Hàn lên tiếng, muốn tìm hiểu rõ hơn về Nguyệt Nhi.

Cô quay đầu lại: “Anh muốn nghe về việc gì?”

“À, đại khái là công việc của cô… làm trợ lý… là làm những việc gì ấy?” Hắn ngắc ngứ, cố gắng giải thích, mong cô không nhớ về câu chuyện tưởng tượng và sự thông cảm của hắn vào đêm hai người đi đến cái miếu hoang.

“Công ty tôi đang làm là một công ty đa quốc gia, đầu tư vào nhiều ngành khác nhau, tùy vào vị trí địa lý và quốc gia mà chi nhánh công ty đó phát triển.

Mỗi chi nhánh như vậy là một công ty con độc lập.

Công ty con mà tôi đang làm chuyên về mảng bất động sản và cho vay tài chính, tuy gọi là công ty con nhưng ý là so với công ty mẹ mới gọi là công ty con, chứ nếu xét về phương diện độc lập thì cấu trúc của nó khá đồ sộ, có ba giám đốc phụ trách ba lĩnh vực, trên đó có một vị tổng giám đốc nữa, và tôi là trợ lý cho ông tổng giám đốc này.

Công việc hằng ngày của tôi toàn là những thứ không có tên, nhưng kể ra thì rất nhiều, chẳng hạn như: sắp xếp các cuộc hẹn, họp hành, lịch trình di chuyển, đặt vé máy bay, chuẩn bị tài liệu,… và hằng trăm việc lặt vặt khác.”

Lữ Hàn nghĩ ra điều gì: “Vậy là ông ta có hai trợ lý à?”

“Không, chỉ có một mình tôi thôi, sao anh lại hỏi vậy?” Nguyệt Nhi ngạc nhiên nhìn hắn.

“Cô vừa nói hằng ngày có cả trăm việc lặt vặt như vậy, nhưng mấy bữa nay cô ở với tôi…” Đang nói, hắn chợt nhận ra câu từ mình dùng có gì đó hơi đen tối, nên nuốt nước miếng một cái, sửa lại: “Nhưng mấy bữa nay, cô không đi làm thì ông ta xử lý công việc kiểu gì?”

“Đó là việc của ông ấy, tôi không quan tâm.” Cô vừa nói vừa quay ra nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính, nét mặt không vui.

Hắn im lặng một chút, cảm thấy rõ ràng rằng câu chuyện này có gì đó mập mờ, khẽ khàng hỏi tiếp: “Cô và ông ấy có hiểu lầm gì à?”

Nguyệt Nhi ngồi im, vài giây sau mới đáp: “Không phải hiểu lầm.”

“Hay là có mâu thuẫn gì?” Hắn vẫn chưa từ bỏ làm thầy bói.

“Cũng không phải mâu thuẫn.”

“Không phải mâu thuẫn, không phải hiểu lầm, vậy thì… vấn đề là gì? Ông ta làm việc gì khiến cô không vui à?” Hắn bắt đầu thử sờ qua một cái chân voi khác.

Cô quay sang nhìn hắn, ánh mắt nghiêm nghị, mím môi, nói chậm rãi: “Người hôm bữa ở trong khách sạn với tôi là… ông ta.”

Hắn như bị giáng một búa vào đầu, cảm thấy trong lòng có chút ghen tị, Nguyệt Nhi vào khách sạn với sếp của mình, xem ra mối quan hệ của hai người sâu đậm quá rồi, mình là kẻ đến sau rồi.

“Cô và ông ấy, hai người là đang… hẹn hò?” Hắn ngập ngừng, giọng nói toát ra vẻ ủ rũ.

“Không phải, nhưng chuyện này tôi không muốn nhắc tới.”

“Thôi vậy, chuyện riêng tư của hai người…” Hắn cảm giác trong lòng có cái gì đó vừa bay đi mất, buồn rầu gạt đi.

Nhưng bỗng giật mình, hắn nhận ra trong câu nói vừa rồi của cô có hai chữ “Không phải”, liền lắp bắp: “Cô… cô nói… hai người không phải hẹn hò?”

Nguyệt Nhi nhìn hắn, lòng thầm nghĩ, nếu sau này cô và hắn mà theo lời hẹn ước của cha mẹ sánh duyên cùng nhau, chuyện này e rằng để càng lâu sẽ càng khó giải thích, nên thờ dài một cái, hạ giọng: “Chuyện này nói ra thì cũng chẳng hay ho gì, nhưng…là…”

Cô nhìn vẻ mặt đang chờ đợi của hắn, đành nói tiếp: “Đêm đó, chúng tôi gặp gỡ đối tác ở khách sạn Cung Vàng, ông ấy uống hơi nhiều rượu nên lúc đối tác đã ra về, phục vụ có đem ra hai bát canh giã rượu, tôi vẫn thường uống rượu cùng nên cũng vẫn dùng canh giã rượu như thường lệ.

Có điều lần này, sau khi dùng canh giã rượu xong, ông ấy bảo tôi đưa ông ấy lên phòng khách sạn nằm nghỉ một lúc.

Tôi không nghi ngờ gì, gọi phục vụ đặt một phòng hạng sang, rồi đưa ông ấy vào thang máy để lên phòng.

Lên tới nơi, vừa vào phòng thì tôi đột nhiên thấy rất choáng váng, cả người muốn ngã, ông ấy đỡ lấy tôi, đặt tôi lên giường rồi nói một câu.”

“Là câu gì?”

“Tôi yêu em hơn tất cả.”

“Ông ta nói yêu cô ư?”

“Phải, thật ra trước đây ông ấy đã theo đuổi tôi từ lâu, nhưng tôi vẫn luôn không đồng ý.”

“Rồi, chuyện gì xảy ra nữa?” Hắn đang rất khẩn trương, muốn nghe đoạn sau của câu chuyện.

“Tôi lập tức nhận ra có chuyện gì, ông ta đã bỏ thuốc mê vào trong đồ uống của tôi, khả năng là bỏ vào bát canh giã rượu đó.

Tôi vội vận yêu lực để chống lại tác dụng của thuốc mê, đẩy ông ta ra, bảo rằng tôi muốn vào nhà vệ sinh trước.

Nghe thế, ông ta liền buông tôi ra, tôi vào nhà vệ sinh, leo vào bồn tắm hóa ra chân thân, xả đầy nước rồi ngâm mình trong đó, cố gắng ép thuốc mê ra ngoài.

Ông ta đợi một lúc không thấy tôi ra thì đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào, tôi từ đầu đã cố ý không khóa cửa, núp sau tấm rèm của bồn tắm, muốn dọa ông ta một trận.

Ông ta bước vào, không thấy tôi, chỉ nghe tiếng nước chảy trong bồn tắm phía sau rèm che, đoán rằng tôi ở trong đó nên từ từ tiến đến, kéo rèm che ra.

Tôi ngóc đầu lên, thè lưỡi, nhe răng, trợn mắt.

Ông ta bị dọa cho sợ hãi mà ngất xỉu ra nền bồn tắm.

Lúc này tôi đã ép ra ngoài gần hết lượng thuốc mê nên cũng đã tỉnh táo, hóa lại thành người, kiểm tra tình trạng ông ta không có gì nguy hiểm thì kéo ông ta đặt lên giường rồi rời khỏi khách sạn.

Ra khỏi khách sạn rồi, tôi muốn đi bộ một lúc cho tỉnh hẳn, không ngờ thế nào lại gặp anh đang chạy bộ.

Mà do ngâm nước lâu trong tình trạng bị tổn thương nguyên khí như vậy nên tôi rất lạnh, muốn nhờ nhà anh sưởi ấm một chút, lại gặp chuyện con chuột ăn thịt người kia.”

Nghe cô kể tới đây, hắn đã hình dung ra toàn bộ câu chuyện gặp gỡ đêm hôm đó.

Nhưng hắn thấy rất bất bình với hành động của ông sếp, ra sức mắng nhiếc: “Gã sếp của cô đúng là thứ không ra gì, bại hoại, súc sinh.”

Nguyệt Nhi nghe hắn mắng mà không tỏ thái độ gì, trong khi người có tư cách mắng nhiếc là cô mới đúng, cô lắc đầu: “Dù sao ông ta cũng luôn đối xử với tôi rất tốt.”

“Đối xử tốt mà lại làm ra chuyện đáng khinh như vậy à?” Hắn vẫn chưa hết tức giận.

“Thôi anh bỏ đi, dù sao chuyện cũng không liên quan tới anh mà.” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô lại nghĩ, thực sự là có liên quan tới hắn phần nào, do lời hứa hẹn của hai bậc bề trên mà cô mới chưa từng nhận lời bất kỳ ai cho đến lúc này.

Nghe cô nói chuyện không liên quan tới hắn, hắn nhớ ra đúng là như vậy, biểu hiện của hắn có hơi thái quá, ậm ừ một lúc hắn đành đổi sang chuyện khác: ”À, phải rồi, lúc ở dưới hang chuột, sao tôi không nghe âm thanh gì hết mà cô lại gọi mấy con rắn đó tới được vậy?”

Nguyệt Nhi nhoẻn cười khi nghe hắn nhắc tới chuyện này: “Anh có nhớ kiến thức vật lý hồi còn đi học không?”

“Hả, vật lý? Tôi không nhớ nhiều lắm.” Mà quả thực, trình độ vật lý của hắn cũng không có gì để tự hào.

“Anh còn nhớ tần số của âm thanh không?”

“Tần số? Còn nhớ đôi chút.”

“Anh nhớ được tần số âm thanh bao nhiều thì tai người nghe được không?”

“À, ha ha, đợi tôi chút.” Hắn cười trừ, vội móc điện thoại ra, lên mạng tra cứu.

Lập tức nói được đáp án: “Tai người nghe được âm thanh từ tần số thấp nhất là 16Hz cho đến cao nhất là 20000Hz.

Trên tần số 20000Hz gọi là sóng siêu âm, bước sóng rất ngắn, truyền đi rất gần, là ứng dụng chế tạo ra máy siêu âm dùng trong y học.

Còn dưới tần số 16Hz gọi là sóng hạ âm, bước sóng rất dài, truyền đi rất xa, các cơn địa chấn lớn như động đất, núi lửa có thể tạo ra sóng hạ âm truyền đi vòng quanh thế giới.”

Nguyệt Nhi gật đầu: “Đúng rồi, chẳng hạn như con dơi thì nghe được loại sóng nào?”

Hắn mò mẫm một lúc thì tìm được câu trả lời: “Là sóng siêu âm, dơi có thể tự phát ra rồi thu lại sóng siêu âm của chính mình, nhờ đó dò được đường đi phía trước, né tránh được vật cản.” Hắn vuốt vuốt điện thoại để đọc tiếp: “Trong này còn nói, chó cũng nghe được sóng siêu âm, mấy cái còi câm để dạy chó chính là loại còi thổi vào sẽ phát ra siêu âm.”

Cô gật đầu: “Thế còn rắn?”

“Rắn hả? Để tôi kiếm xem.” Hắn lại bấm bấm vuốt vuốt điện thoại, cảm nhận xã hội hiện đại và smartphone có mặt tích cực không thể phủ nhận, “Đây rồi, rắn có thể nghe được sóng hạ âm bằng bụng.”

“Anh hiểu vấn đề rồi đấy, đêm đó tôi phát ra hạ âm để gọi chúng, âm thanh đó rất trầm thấp nên anh không nghe được, còn lũ rắn mặc dù ở xa nhưng vẫn nghe được.”

“Ồ, ra là vậy.” Hắn kinh ngạc thốt lên, được mở mang kiến thức hẳn.

“Mà nhắc lại, tôi thấy tội nghiệp con lục sừng, con khô mộc và con trăn đá quá.

Chúng nó vì giúp tôi mà đến, lại bỏ mạng luôn trong bụng con chuột.”

Hắn nghe cô thương tiếc cũng giả vờ nhăn mặt nhăn mũi một chút, chứ hai con là rắn độc, một con là trăn hung hãn, lại ở gần khu dân cư như vậy!

Chợt nhận ra cuộc sống này vốn dĩ không thể thành toàn cho tất cả mọi đối tượng.

“À phải rồi…” Cô nói tiếp, “Để ngày mai anh đi làm, tôi xuống đó đốt xác con chuột đó đi.”

“Sao phải làm như vậy, cứ để nó tự phân hủy không được à?”

“Nó dù sao cũng là chuột tinh tứ sắc rồi, trong cơ thể nó mang yêu lực rất lớn, để loài vật nào ăn thịt nó, có khi sẽ hấp thụ được phần yêu lực đó, dẫn tới hậu họa không hay.”

Hắn gật gật đầu: “Vậy cũng phải.”

Xe lửa đã chạy được một lúc lâu, tiếng lạch xạch đều đặn phát ra do sự đè nghiến của bánh xe lên đường ray khiến Lữ Hàn cảm thấy buồn ngủ, mắt dần nhíu lại, bỗng nghe thấy Nguyệt Nhi kêu lên: “Ồ, bướm Thủy Tinh!”

Hắn nhìn ra ngoài, đậu trên mặt kính cửa sổ bên ngoài là một con bướm với đôi cánh trong suốt, hèn gì mà có tên là Thủy Tinh! Động tác dập dờn đôi cánh của con bướm đẩy hắn chìm thẳng luôn vào giấc ngủ.

Trong giấc ngủ, hắn mơ thấy hắn hóa thành chim, bay bên cạnh là con bướm Thủy Tinh lúc nãy, cả hay cứ bay chập chờn, nhưng không hiểu sao tiếng đập cánh không nghe tiếng gió mà lại nghe thành lạch xạch, lạch xạch.

Bỗng từ đâu một con diều hâu vàng chóe lao tới, không phải nó có bộ lông màu vàng mà là do trên người nó đeo đầy vàng: quanh cổ là một sợi dây chuyền to sụ, hai cẳng chân đeo kín vòng vàng, toàn thân khoác một cái áo lưới cũng bằng vàng, mỗi mắt lưới lại đính một viên kim cương thật to.

Con diều hâu lao xuống cắp con bướm thủy tinh bên cạnh bay đi mất.

Hắn tức giận hét lên, nhưng từ trong cổ họng phát ra không phải tiếng chíp chíp thường nghe của mấy con chim, mà là tiếng nói tự động phát ra qua loa: “Tàu đang chuẩn bị vào sân ga…”

Hắn giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn quanh, không có diều hâu, không có bướm thủy tinh, chỉ có Nguyệt Nhi đang tựa đầu vào vai hắn ngủ ngon lành.

Cô bị động tác cựa mình của hắn mà cũng tỉnh dậy theo, ngơ ngác hỏi: “Tới nơi rồi?”

Hắn nhìn bảng tên điện tử to đùng trên sân ga, gật đầu: “Tới rồi.”

Nguyệt Nhi theo hắn bước xuống sân ga, cảm giác lạ lẫm.

Lữ Hàn xem giờ, bây giờ chỉ mới hơn năm giờ chiều, hắn lại gọi cho khách hàng lần nữa, hẹn gặp lúc khoảng bảy giờ tối.

Giờ đó, cả hai bên đều đã ăn tối xong, thuận tiện cho việc trò chuyện.

Từ giờ tới lúc đó vẫn còn hai tiếng đồng hồ, hắn bắt taxi, hỏi lái xe chạy tới cầu Thanh Long có xa không? Tài xế đáp mất khoảng nửa tiếng, hắn vui vẻ bảo tài xế chở mình tới đó.

Tài xế vừa khởi động xe, vừa vui vẻ hỏi lại: “Hai người tới đó cầu nguyện à?”

Hắn trả lời: “Không, chúng tôi tới đó ngắm cảnh thôi.”

“Vậy cũng được, giờ này xe cộ chạy bên dưới đông đúc, nhưng leo lên tầng trên là chỉ dành cho người đi bộ thì sẽ vắng, vì thường tới buổi tối mới có đông người tới đây ngắm cảnh.”

Nguyệt Nhi nghe hai người nói chuyện thì không hiểu, quay sang hỏi Lữ Hàn: “Không phải chúng ta đến bệnh viện sao? Sao lại đến cầu Thanh Long vậy?”

Hắn mỉm cười, giải thích với cô: “Thành phố này nổi tiếng với cầu Thanh Long ngắm cảnh rất đẹp, nó khác biệt với những cây cầu khác ở chỗ, hai bên thành cầu có xây thêm tầng dành riêng cho lối đi bộ, nhưng được thiết kế rất rộng rãi và thoáng nên dần dà trở thành nơi đứng ngắm cảnh.

Tôi chưa từng tới bao giờ, tranh thủ cơ hội này ghé qua đó một lần cho biết.”

Nguyệt Nhi nghe thế thì lộ ra vẻ hào hứng: “Hay quá, tôi cũng muốn đi thử cho biết.”

“Hai người tới đó thì leo lên tầng hai ngắm cảnh là được rồi, cùng lắm là lên tầng ba thôi, đừng leo lên tầng thượng nhé.” Giọng của người lái xe đột ngột vang lên.

“Tầng thượng là tầng thứ tư à?” Hắn ngạc nhiên vì tài xế đang liệt kê theo con số, lại chuyển sang cách nói tầng thượng nên muốn xác nhận lại.

“Đúng rồi, nhưng cánh lái xe tụi tôi muốn tránh con số ấy, lý do là gì thì anh cũng hiểu mà, đặc biệt tầng thượng của cầu Thanh Long thì lại càng phải tránh.”

“Vì sao lại không được leo lên tầng thượng vậy?” Nguyệt Nhi cũng thắc mắc.

“À… Hai người từ xa mới tới nên không biết?” Tài xế vừa hỏi vừa liếc nhìn cả hai qua gương chiếu hậu trong xe.

“Đúng rồi, chúng tôi từ thành phố bên cạnh có việc qua đây nên không biết, tầng thượng đó có vấn đề gì à?”

“À…” Người lái xe ngập ngừng, dường như đã lỡ miệng tiết lộ một chuyện không nên nói.