Bàn Về Tầm Quan Trọng Học Tốt Môn Toán

Chương 3: Gặp lại (3)

7.

Viên Viên luôn khóc nháo lúc nửa đêm, Văn Phỉ liền phát huy ưu thế thân thể khỏe mạnh của mình, nửa đêm ôm con ra sân ngắm hoa ngắm sao, cũng không ngủ.

"Đừng khóc đừng khóc, đại bảo bối Tịch Tịch của daddy con đang ngủ, con phải phối hợp với daddy ~ tiểu bảo bối Viên Viên đáng yêu nhất."

Văn Phỉ luôn kiêu ngạo khi trao đổi với con trai lại là thân thiết hiếm thấy, anh sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Loan Tịch mới sinh không lâu nên ôm con ra ngoài.

Anh không chú ý tới Loan Tịch lặng lẽ ở phía sau lưng nhìn anh thật lâu, Loan Tịch nhìn ông bố trẻ mới ra đời tay trái là bình sữa tay phải là bé con.

"Văn Phỉ." Loan Tịch từ xa xa gọi anh:"Để tôi đi."

Văn Phỉ đang phách lối khoe khoang với con về quá khứ vĩ đại bản thân gian lận thế nào được điểm tối đa cưới thầy, lập tức ngượng ngùng sờ sờ mũi mình nói:"Loan Tịch, thầy ngủ đi."

Loan Tịch đi tới, chủ động hôn lên khóe miệng anh.

"Cậu không giống như là một tên khốn. Miễn cưỡng tha thứ cho cậu vì nhờ hai Omega làm bài tập giùm."

Loan Tịch cong đôi mắt xinh đẹp cười với Văn Phỉ, Văn Phỉ lập tức mất bình tĩnh, nghĩ thầm thầy Loan con mẹ nó thật đẹp, Omega nguy hiểm chết tiệt này, luôn làm tim anh rung động.

"Mấy ngày nay có ở lâu không?"

"Mấy ngày nay em còn phải ra ngoài một lần, về rồi không đi nữa." Văn Phỉ ôm Loan Tịch, ngửi mùi sữa và mùi hoa quế trên người cậu:"Em sẽ nhanh chóng về tìm thầy."

Văn Phỉ ở nhà khoảng một tháng, trước khi đi, anh hôn bé cưng:"Con không được quấy rầy mẹ ngủ, ok?"

Bé cưng mắt to chớp chớp, cái hiểu cái không.

Mới một năm, Văn Phỉ đã thay đổi từ một cậu bé thành một người đàn ông, trở thành một ông bố.

Dường như Loan Tịch cảm nhận được niềm vui khi dưỡng thành, là cậu chứng kiến người đàn ông này trưởng thành, suy nghĩ kỹ, hình như còn lãng mạn nữa.

Loan Tịch bắt đầu chờ mong Văn Phỉ về nhà, chờ Văn Phỉ ôm cậu, thân thiết với cậu, hơn nữa nói chút lời lưu manh. Cậu ôm bé cưng ngồi trên ghế xích đu trong sân phơi nắng nhìn vườn hoa, luôn mong chờ nghĩ, khi nào Văn Phỉ mới trở về a?

Nhưng Văn Phỉ đã không liên lạc với cậu một tuần rồi, này quá khác thường.

Một tuần sau, Văn gia được thông báo Văn Phỉ mất tích.

Loan Tịch mới đầu còn ôm tâm lý may mắn chờ đợi, một năm sau cậu lại nhận được số tiền lớn từ di sản của Văn Phỉ, Văn Phỉ đã sớm để lại toàn bộ tài sản cho cậu, nhưng một câu cũng không để lại đã biết mất trên thế giới này.

Loan Tịch ngồi trên xích đu chậm rãi đung đưa, lúc này không ai đẩy xích đu cho cậu, thật nhàm chán khi chỉ chơi một mình.

Cậu cũng không có khóc, Viên Viên trong lòng cậu có bóng dáng của Văn Phỉ, càng xem càng đau lòng.

Cậu ôn nhu nói:"Viên Viên, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này, chuyển sang nơi khác, ở đây không đợi được daddy."

8.

Loan Tịch rời thủ đô, tới thành phố nhỏ ven biển nhưng cũng không tiếp tục làm thầy dạy Toán.

Cậu cắt tóc, một thân một mình mang theo Viên Viên sống.

Văn gia rất muốn chăm sóc cậu nhưng cậu nói cậu muốn sống một mình trước. Cậu đã mở một nhà hàng ramen kiểu Nhật Bản, chỉ là vì Văn Phỉ thích ăn mì, cậu rất nhớ anh.

Vị trí quán mì hẻo lánh nhưng bởi vì có ông chủ là mỹ nhân nên hấp dẫn rất nhiều người tới ăn mì. Dung mạo Loan Tịch thanh tú, khí chất cao quý, sau khi có đứa nhỏ càng ôn nhu, người theo đuổi chưa bao giờ thiếu.

Có một sĩ quan Alpha mỗi ngày đều tới ăn mì, sẽ còn mang kẹo cho Viên Viên, nhìn ánh mắt hắn làm Loan Tịch nhớ đến Văn Phỉ.

Ý của đối phương cậu biết rõ trong lòng nhưng cậu không muốn tiếp nhận, Văn Phỉ chết, cậu không muốn yêu ai khác.

Cậu cảm thấy Văn Phỉ sẽ trở lại.

Đến lúc đó cậu phải tự mình nói cho Văn Phỉ biết, cậu yêu anh, cậu rất nhớ anh.

Viên Viên hiểu chuyện đáng yêu, sẽ tự bưng mì ăn ăn, sẽ chủ động hỗ trợ xem quán.

Ban đêm Viên Viên nhỏ thấy Loan Tịch đang ngẩn người, đi tới vỗ vỗ vai Loan Tịch, nói:"Đại mỹ nhân Tịch Tịch, chúng ta cùng nhau chờ ba ba đi!"

"Sao gọi ba ba như vậy." Loan Tịch nghĩ tới Văn Phỉ, lúc Văn Phỉ ở nhà cứ trêu chọc cậu như vậy. Chỉ là khi đó Viên Viên còn nhỏ, căn bản không biết nói, theo lý thuyết sẽ không nhớ rõ chuyện này.

"Chính là muốn gọi như vậy nha." Viên Viên nhào vào lòng Loan Tịch:"Tịch Tịch, ba ba muốn khóc thì khóc trong lòng con đi! Chỉ là, Tịch Tịch không thể đáp ứng chú ấy ó, daddy nhất định sẽ trở lại."

Loan Tịch gật đầu, bởi vì Viên Viên và Văn Phỉ tương tử mà bản thân nhớ nhung muốn khóc, ôn nhu nói:"Được."

9.

Sau khi tâm trạng không ổn định trong thời gian ngắn ngủi, khi Loan Tịch tỉnh táo lại phát hiện Viên Viên tựa hồ không thích hợp.

Viên Viên nói:"Daddy nói daddy rất nhớ ba."

Loan Tịch nghi ngờ nói:"Daddy nói lúc nào?"

"Daddy nói ở trong mơ của Viên Viên, daddy rất nhớ đại bảo bối Tịch Tịch, muốn cùng ngủ với đại bảo bối Tịch Tịch."

Vẻ mặt Viên Viên đơn thuần, Loan Tịch lại đỏ mặt.

Viên Viên nói tiếp:"Daddy ở trong phòng tối không ra được, daddy nhờ ba ba làm toán."

"Nhờ ba ba làm bài?" Loan Tịch càng bối rối:"Viên Viên, con không có lừa ba ba đúng không?"

Viên Viên chỉ là một đứa nhỏ 3 tuổi, đột nhiên cầm tờ giấy viết phương trình tích phân rất khó.

Loan Tịch khϊếp sợ nhìn Viên Viên, hiện tại Viên Viên còn không thể đếm số tốt, đừng nói tới vi phân và tích phân, 1+1=2, Loan Tịch dạy mười lần Viên Viên mới nhớ kỹ.

Nhưng dáng vẻ lúc viết ra của Viên Viên cũng nghiêm túc, Viên Viên viết xong mới mang theo vẻ mặt khó hiểu nhìn Loan Tịch nói:"Daddy dạy con rất nhiều lần, con hẳn không có vẽ sai. Daddy nói daddy rất hối hận không học tập cho giỏi, nhờ ba ba giải nói cho daddy đáp án."

Loan Tịch có suy đoán táo bạo đó chính là Văn Phỉ bị giam trong căn phòng có mật mã, anh có thể thông qua con đường đặc thù liên lạc với Viên Viên, anh đang cầu cứu.

Loan Tịch lập tức giải ra đáp án, là số nguyên có bảy chữ số.

Cậu kêu Viên Viên nhớ đáp án, nếu như mơ thấy Văn Phỉ thì hãy nói cho anh.

"Viên Viên?"

Viên Viên ngái ngủ nằm trên đùi Loan Tịch, thanh âm mềm nhũn nói:"Viên Viên muốn ngủ."

Loan Tịch ôm bé vào lòng nói:"Vậy ba ba ôm con lên giường được không?"

"Vâng." Viên Viên nhỏ nói:"Ba ba ngủ ngon."

Chuyện này thật khó tưởng tượng, thực ra Loan Tịch cũng không coi là thật. Chỉ là cậu hỏi Viên Viên có nói cho daddy đáp án chưa, Viên Viên gật đầu, nói daddy sẽ sớm về.

Loan Tịch sờ đầu Viên Viên, định đưa Viên Viên tới nhà trẻ.

Tuy cậu thừa kế di sản vẫn sinh hoạt điệu thấp giản dị với Viên Viên. Loan Tịch cho rằng con nít ba tuổi sẽ không so đo cái gì với nhau, nhưng ở một buổi tối khi đi đón Viên Viên về lại thấy Viên Viên bị hai Omega bắt nạt.

"Ba ba mày đẹp cỡ nào cũng chỉ là người mở quán mì!"

"Hơn nữa mày còn không có daddy! Bọn tao đều có daddy!"

Loan Tịch tưởng Viên Viên sẽ khóc, nhưng Viên Viên nghiêm trang nói:"Chờ coi, daddy sẽ lập tức về, daddy nói nhà chúng tui có mỏ! Hừ! Đám tiện dân các cậu!"

Loan Tịch cười ra tiếng.

Viên Viên vô cùng kiên cường cầm cục đá ném lên người hai tiểu O, lưng cõng ba lô nhỏ chạy đi.

Loan Tịch không biết daddy có phải là do đứa nhỏ tưởng tượng ra không, xin lỗi sờ sờ đầu Viên Viên nói:"Xin lỗi, ba ba là người mở một quán mì."

Mắt to Viên Viên cong lên, nói:"Ba ba, không có gì, daddy nói, tiền nhà chúng ta xài mấy đời cũng không hết, ba ba muốn làm gì thì làm cái đó!"

Lời này của đứa nhỏ như đã có người dạy cho, Loan Tịch sửng sốt sau đó gật đầu:"Thật đúng là mấy đời cũng tiêu không hết, con muốn cái gì nhớ nói với ba ba, ba ba mua cho con."

Viên Viên lắc đầu:"Daddy dạy con không được xài tiền bậy bạ."

Loan Tịch cười nói:"Thật không?"

Viên Viên gật đầu:"Daddy nói xài tiền bậy bạ sẽ chọc ba ba tức giận, cũng không được khóc, buổi tối Viên Viên phải đi ngủ sớm, không thì ba ba sẽ không ngủ ngon."

Loan Tịch mới phát hiện, lời của Viên Viên hình như cũng không phải là tưởng tượng.

"Từ khi nào daddy nói những thứ này với Viên Viên?"

"Nửa năm trước ~" Viên Viên nói:"Daddy nói daddy yêu ba, ba ba. Con cũng yêu ba ba."