Tây Du Ký

Chương 65: Loài yêu riêng giả Lôi Âm nhỏ Các sải đồng vương ách nạn lo

Té ra Tam Tạng nhờ tính cây đưa qua khỏi núi Kinh cát cũng là bị rủi mà may.

Bốn thầy trò kiếm đường ra khỏi cụm rừng thì đất bằng dễ lắm. Ði hèn lâu gặp một hòn núi, cao thấu chơn mây.

Tam Tạng càng kinh hãi, Tôn Hành Giả cắp thiết bãng đi trước, ba thầy trò theo sau. Ðến khi đi khỏi đầu non, gần tới chơn núi.

Tam Tạng ngó thấy xa xa có lâu đài đền các.

Hào quang chiếu sáng thấu trời.

Nghe tiếng chuông ngân văng vẳng!

Tam Tạng nói:

– Ðồ đệ, kiểng chùa đó phải chăng?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

Thiệt là kiểng chùa, song không rõ cớ nào, trên hào quang có hơi yêu khí, chắc không phải kiểng chùa Lôi âm, chúng ta đi ngang qua, chẳng nên ghé; e lầm kế yêu tinh.

Tam Tạng nó:

– Có khi núi nầy là núi Linh Sơn, chùa ấy là Lôi âm tự, ngươi đừng hồ nghi mà đi qua, uổng công.

Tôn Hành Giả thưa rằng:

– Không phải đâu! Tôi đến chùa Lôi âm biết mấy thứ đường đi đả thuộc cháo chan. Có đâu gần như vậy!

Sa Tăng nó:

– Sư huynh chẳng cải làm chi, đễ đi ngang qua cửa chùa thì biết.

Tôn Hành Giả nói phải.

Tam Tạng giục ngựa thẳng xông.

Ði tới cửa ngõ chùa, thấy chữ Lôi âm tự.

Tam Tạng hoảng kinh nhảy xuống ngựa, mắng Bát Giới rằng:

– Con khỉ khốn nạn gạt ta quá! Coi thử phải Lôi âm tự hay không?

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Xin thầy đừng nóng giận, hãy coi lại cho rõ ràng; đừng có mắng tôi oan lắm! Tấm biển bốn chữ sao thầy đọc có ba mà thôi?

Tam Tạng coi lại thiệt tấm bảng bốn chữ: Tiểu lôi âm tự.

Xem rồi nói rằng:

– Dầu Tiểu lôi âm tự mặc lòng cũng có vị phật ở đó. Bởi trong kinh có nói rằng: Tam thiên chi Phật nghĩa là ba ngàn vị phật, lẽ nào ở một chỗ hay sao. Như Quan Âm ở Nam Hải, Phồ Hiền ở núi Nga mi, Văn Thù ở núi Võ Ðài, chắc chùa Tiểu lôi âm cũng có Phật. Lời xưa nói: Hễ có phật thì có kinh. Chúng ta hãy vào coi thử.

Tôn Hành Giả thưa rằng:

– Chùa nầy có yêu khí. Nếu thầy cãi mà vào đó, có mắc nạn xin chớ trách tôi.

Tam Tạng nói:

– Ta đã nguyện gặp Phật thì lạy Phật lẽ nào lại trách ngươi?

Nói rồi hối Bát Giới lấy mão tì lư, áo cà sa, thay đổi xong rồi bước vào của núi.

Xảy nghe tiếng kêu rằng:

– Ðường Tăng, ngươi từ đông độ quyết đến đây lạy Phật thỉnh kinh. Sao bây giờ đến đây lại trễ nãi?

Tam Tạng nghe nói liền lạy, Sa Tăng, Bát Giới đều quì.

Còn Bát Giới ở sau sửa soạn gói đồ và dắt ngựa; rồi cũng đi theo.

Khi thầy trò vào cửa ngõ thứ nhì, ngó vào đại hùng bửu điện, thấy Phật Tổ ngồi trên tòa sen, còn dưới thì năm trăm La Hàn, ba ngàn Yết đế, bốn vị Kim Cang, tám bị Bồ Tát, và chư tăng không biết bao nhiêu.

Sa Tăng nói:

– Thiệt là hào quang muôn đạo hoa kiểng đủ màu; khác cảnh tiên xa lắm.

Tam Tạng và Bát Giái, Sa Tăng nhứt bộ nhứt bái, Tôn Hành Giả chẳng chịu lạy cứ đi theo sau lưng thầy.

Xảy thấy vị Phật Tổ ngồi trên tòa sen nói lớn rằng:

– Còn Tôn ngộ Không sau thấy Như Lai mà chẳng làm lễ.

Tôn Hành Giả coi rõ, biết là yêu giả Phật, liền bỏ gói đồ và buông dây cương ngựa, rút thiết bãng nạt rằng:

– Khen cho loài yêu dám cả gan giả Phật, làm cho nhẹ thể Như Lai!

Nói rồi lướt tới chưa kịp đánh xảy nghe một tiếng rỗn rãng, ấy là cái chiêng bằng vàng sa xuống, chụp Tôn Hành Giả vào trong chiêng.

Sa Tăng, Bát Giới kinh hãi, lấy bửu trượng và đinh ba lướt tới, bị mấy người Phật giả bắt hết hai người và trói Tam Tạng.

Chúng nó đều hiện nguyên hình.

Tam Tạng biết chúa yêu giả Thích Ca, các tiểu quỷ giả làm chư Phật; ăn năn thì đã muộn rồi!

Chúa yêu nói:

– Ðợi ba ngày cho Tôn Hành Giả tiêu ra nước, chúng ta sẽ ăn thịt Ðường Tăng.

Các tiểu yêu vâng lời, giam ba thầy trò, và cột ngựa cất đồ hành lý.

Nói về Tôn Hành Giả lục đυ.c trong cái kim nao tối đen không thấy chi hết, tức mình xô đạp cũng không núng, lấy thiết bãng động cũng không bể, rán sức tháo mồi hôi ra cũng không đặng! Liền tính kế rằng:

Nếu mình nhóng lên cho thiệt cao, thì kim nao phải rả.

Nghĩ rồi niệm chú, mình cao muôn trượng, chẳng ngờ kim nao cũng cao lớn theo mình, chẳng hề hở một mảy!

Tôn Hành Giả mọp xuống biến nhỏ bằng hột cải, cái chặp hỏa ấy cũng thâu lại nhỏ theo; cũng không có một lỗ nhỏ.

Tôn Hành Giả lấy thiết bãng chống kim nao, rồi nhổ lông biến ra cái khoang, khoang hoài cũng không phủng!

Khi ấy Tôn Hành Giả thất kinh, niệm chú thâu các vị thần đến.

Các vị thần tới ngoài kim nao hỏi rằng:

– Chúng tôi mắc bảo hộ Tôn Sư, đại thánh đòi tới làm chi?

Tôn Hành Giả nó:

– Thầy ta chẳng nghe lời khuyên giải, dầu chết cũng ưng. Vậy thì các ngươi làm phép chi mà giở cho ta ra khỏi, chớ ở trong nầy tối tăm nực nội, chắc là ngột chết mà thôi?

Các vị nó:

– Ðể chúng tôi cạy thử coi thế nào?

Nói rồi áp lại cạy không ra, xeo cũng chẳng nổi.

Kim Ðầu yết đế nói:

– Cái bửu bối nầy triến mí như đồ nguyên, chúng tôi rán đã hết hơi, cạy hoài không nổi. Vậy thì Lục Ðinh bảo hộ Ðường Tăng, Lục giáp coi chừng Ðại Thánh, Còn Dà Lam thì tuần vãng, đặng cho ta lên Nam Thiên Môn, tâu với thượng đế.

Dặn rồi đằng vân tới Nam Thiên Môn, vào đền Linh Tiêu quỳ lạy tâu rằng:

– Tôi là Ngũ Phương yết đế, theo phò hộ Tam Tạng thỉnh kinh. Nay bốn thầy trò Tam Tạng đi ngang núi Tiểu tây thiên bị yêu quái bắt hết. Nó nhốt Ðại Thánh vào kim nao thoát ra không khỏi; sợ bốn thầy trò Tam Tạng tánh mạng không còn, nên tôi phải tâu lại.

Thượng Ðế nghe tâu, truyền chỉ Nhị Thập bát tú xuống giải cứu mà đánh yêu.

Khi ấy Nhị thập bát tú vưng chỉ đằng vân theo Ngũ Phương yết đế đến núi thì trời gần tối, đợi đến canh hai tiểu yêu ngủ hết, Nhị thập bát tú lén đến ngoài kim nao nói rằng:

Chúng tôi là Nhị thập bát tú vưng lịnh xuống cứu Ðại Thánh, rồi trợ chiến trừ yêu.

Tôn Hành Giả mừng rỡ nói rằng:

– Vậy thì đập bể cái kim nao, đặng tôi ra kẻo ngộp lắm

Nhị thập bát tú nói:

– Chẳng nên đập kim nao, sợ động chúng nó hay thì cứu không đặng. Ðể chúng tôi cạy nó, Ðại Thánh thấy hở một chút, thì biến nhỏ mà chun ra.

Tôn Hành Giả nói phải. Nhị thập bát tú dùng gươm đao và cạy và xeo, kẻ thì cầm giáo mà dùi, người lại kê búa mà cắt, hè hụi tới hết canh ba, nói cho phải mói trầy trầy ngoài da kim nao như dấu gạch (cứng quá lẽ).

Còn Tôn Hành Giả rờ tứ tung bát hướng dòm không sót chỗ nào, ngặt không thấy hở hang và lỗ nhỏ, liền hỏi thăm rằng:

– Sao tối thui như cũ, không thấy sáng chút nào? Thế các ông cạy lôi thôi nên không hở thì phải?

Càng kim long nói:

– Ðại Thánh ôi! Cái bửu bối nầy chắc là vật như ý, khó nổi cạy ra, vì nó triến như liền, chúng tôi cạy một giờ không hở! Vậy thì Ðại Thánh cứ rờ xung quanh đường giáp mí, nếu có hở một chút thì chun ra, để tôi kê sừng dùi vào đó.

Tôn Hành Giả nói:

– Phải. Cứ rờ theo đường mí chụp chỏa úp lại, kiếm chỗ hở chun ra.

Còn Càng kim Long hiện nguyên hình là con rồng, biến cái sừng nhỏ bằng mũi kim; kê vào chỗ đường hai tấm chụp chỏa chụp giáp mí mà nong vào. Thương hại cho Càng kim Long rán hết hơi, dùi mới phủng ló gạc vào chụp chỏa. Mày là nhờ tùng dậu theo đường giáp mí, nếu đυ.ng đâu dùi đó, dẫu mạnh mấy cũng không vô.

Ðoạn Cang kim Long đút gạc vào, liền biến lớn như thường, chót gạt lớn bằng cái chén.

Chẳng ngờ kim nao không bễ, cũng không hở chút nào, cứ bao lấy cái gạc sít rịt. Tôn Hành Giả rờ cái gạc rất mừng, té ra rờ xung quanh, cái gạc không hở một mảy. Liền than rằng:

– Có hở đâu mà chun ra cho đặng? Vậy thì rán chịu đau một chút mà cứu tôi!

Nói rồi hòa thiết bảng làm dùi, dùi lủng gạc một lỗ; rồi nói rằng:

– Ðể tôi biến nhỏ chun vào lỗ gạc, ông sẽ rán sức giựt ra?

Nói rồi biến nhỏ bằng hột cãi chun vào lỗ gạc rồng.

Cang kim Long rán đã hết gân đuối sức, mồ hôi ra ướt dầm mới rút đặng cái gạc, thì đã mệt quá nằm xiểu bên kim nao!

Khi ấy Tôn Hành Giả ở trong gạc nhảy ra, hiện hình như củ, đập kim nao một bãng bể tươi! Nghe một tiếng vang tai như lở núi.

Yêu vương giựt mình thức dậy, liền kéo binh ra, thấy kim nao bể nát.

Chư thần và Hành Giả chưa kịp ra ngoài.

Chúa yêu truyền tiểu quỷ đóng cửa động, từ nhiên Tôn Hành Giả và Nhị thập bát tú đã hiện lên mây.

Còn chúa yêu lượm miếng chụp chỏa rồi, dẫn binh quỷ ra cửa núi, cầm đoản côn kêu lớn rằng:

– Tôn Hành Giả chạy trốn đi đâu? Ðã gọi anh hùng, xuống cự với ta ba hiệp.

Tôn Hành Giả dẫn Nhị thập bát tú xuống hét lớn rằng:

– Ngươi là con quái gì dám giả hình Phật Tổ; bày ra chùa Tiểu lôi âm?

Chúa yêu nói:

– Con khỉ không biết tên họ ta, mới đem mình mà nạp! Ta tu tại núi Tiểu tây thiên, đã thành chánh quả; trời ban lầu đài đền các cho ta, ta là Huỳnh Mi vương. Thuở nay nghe ngươi có tài phép, bão hộ Tam Tạng đi thỉnh kinh Tây Phương, nên ta làmkế gạt Tam Tạng vào đây đặng đánh với ngươi cho biết lực. Nếu đánh nổi ta thì đi đặng Tây Phương, bằng thua thì ta đập chết bốn thầy trò, ta sẽ đi thỉnh kinh đem về Trung Hoa.

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Yêu tinh đừng khoe tài, có giỏi thì lại đây mà đánh.

Huỳnh Mi đánh với Hành Giả năm mươi bốn hiệp cầm đồng.

Còn lủ tiểu yêu ó rẽ trợ oai cho chúa động.

Nhị Thập bát tú và Ngũ Phương yết đế thấy vậy nổi xung, xông vào trợ chiến. Huỳnh Mi cũng không sợ, lấy túi vải trắng cũ trong lưng quăng lên; thâu Tôn Hành Giả, Nhị thập bát tú và Ngũ phương yết đế đồng đựng trong túi vác về.

Truyền tiểu yêu đem dây, bắt hết ra trói lại; bỏ nằm co cười đất lỉnh nghỉnh còn chúng nó ăn tiệc uống rượu cho tới khuya mới chịu đi ngủ.

Ðến nửa đêm Tôn Hành Giả thấy chúng nó ngủ vùi lấy làm mừng lắm.

Tôn Hành Giả hóa hình nhỏ vuột dây ra khỏi. Liền đến dựa bên Tam Tạng mà kêu thầy.

Tam Tạng nói:

– Ðồ đệ rán cứu thầy phen nầy, từ rày về sau thầy nghe lời luôn luôn, không dám cãi lời nữa.

Tôn Hành Giả mở Tam Tạng và Bát Giái, Sa Tăng.

Rồi lại mở cho Nhị thập bát tú, Ngũ Phương yết đế, vân vân. Rồi dắt ngựa đem thầy ra khỏi cửa.

Tôn Hành Giả nói:

– Còn gói đồ nó cất đâu không biết, tôi phải trở lại kiếm cho đặng rồi sẽ đi

Càng kim Long nó:

– Ðã cứu đặng tôi sư thì đi cho rồi, nghĩ nào tiếc gói đồ mà dục dặc.

Tam Tạng nó:

– Tiểu yêu nó cổi áo cà sa và mão tì lư của tôi cũng để vào gói, bởi hai món ấy là bửu bối của Như Lai.

Tôn Hành Giả nó:

– Chẳng những là hai báu ấy mà thôi, lại còn bình bát bằng vàng cũng báu, lá điệp thông quan là vật cần dùng; không có thì sao đi cho đặng!

Bát Giới nói:

– Vậy thì anh trở lại mà kiếm gói đồ. Còn chúng tôi bảo hộ thầy vừa đi vừa đợi.

Chư thần và Nhị thập bát tú cũng theo bảo hộ Ðường Tăng.

Còn Tôn Hành Giả trỡ vào động thấy cửa động đóng chặt, biết yêu quái ngủ mê. Lại có một phòng riêng để vật dụng.

Tôn Hành Giả hóa ra con dơi muỗi gọi là thiên thủ bay vào thấy hào quang chiếu sáng, coi lại là cái túi ấy, còn gói đồ cũng còn ở trong.

Tôn Hành Giả mừng rở, hiện hình vác túi đồ, chẳng ngờ túi ấy trống hết hai đầu, vì không có đáy, vác đầu nầy thì lọt ra đầu khác; bị bình bát rớt xuống kêu cái keng. Huỳnh Mi giựt mình thức dậy, hối tiểu yêu thắp đèn đi soi khắp chỗ.

Khi ấy Tôn Hành Giả tính lấy gói đồ không tiện, vì sợ nó bắt mình, túng phải hóa dơi bay mất.

Còn Huỳnh Mi thấy thầy trò Tam Tạng đâu mất; liền xách đoản côn đuổi theo, tiểu yêu cũng vác khí giái chạy theo rần rộ.

Xảy thấy Nhị thập bát tú, Ngũ Phương yết đế, đón tại ngã ba bão hộ thầy trò Tam Tạng.

Huỳnh Mi kéo binh đến tới hét lớn rằng:

– Chúng bây chạy đi đâu đó? Có ta đến đây.

Giác mộc giao liền hai mươi bảy anh em và Lục Giáp, Lục Ðinh, Ngũ Phương yết đế, Dà Lam, Bát Giái, Sa Tăng, đồng phủ vây hỗn chiến.

Huỳnh Mi cười hả hả rồi hú lên một tiếng bốn năm ngàn yêu nhỏ kéo tới giao phong. Hai bên đánh chưa biết ai thắng bại.

Xảy nghe Tôn Hành Giả nạt lớn rằng:

– Có Lão Tôn đến đây.

Nói rồi xông vào hỗn chiến.

Một mình Huỳnh Mi chấp hết thảy, đánh vang trời rúng đất, mà chưa thấy hơn thua.

Ðánh xàng quay với nhau tới trăng mọc, Huỳnh Mi hét một tiếng, lấy túi sau lưng ra. Tôn Hành Giả xem thấy rõ ràng, liền nói rằng:

– Không xong rồi! Phải chạy, phải chạy.

Nói rồi liền đằng vân chạy trước. Còn bao nhiêu đều bị Huỳnh Mi thâu vào túi vác về chùa, cũng lấy dây trói hết như cũ. Chuyến nầy trói Tam Tạng, Sa Tăng, Bát Giới treo rút lên cao. Còn chư thần bị trói, Huỳnh Mi truyền bỏ xuống hầm đậy nắp lại.

Nói về Tôn Hành Giả nhảy lên mây, thấy Huỳnh Mi bắt hết đem về động.

Tôn Hành Giả nhảy xuống, đứng trên chót núi than rằng:

– Không biết thầy kiếp trước mắc tội chi, đời nay bị tai nạn mãi!

Nói rồi rơi nước mắt. Giây phút nghĩ rằng:

– Không biết con yêu nầy có cái túi gì, mà nó đựng người ta nhiều quá! Nếu lên tâu với Thương đế chắc là trách mình, vì lánh thân chạy trước. Chi bằng đến núi Võ dương mà cầu ông Chơn Võ là Bắc Ðế, xuống bắt yêu mà cứu thầy ta.