Tây Du Ký

Chương 44: Ðường Tăng nghe tiếng kinh hồn Hành Giả đập xe cứu sãi

Xảy thấy hai thầy đạo sĩ chạy ra dốc sức, coi bộ các sãi sợ điếng xanh, rán đổ mồ hôi, kẻ kéo người đẩy.

Hành Giả than rằng:

– Thầy chùa sợ thầy pháp thì phải. Nói vậy bấy lâu mình nghe đồn đường đi Tây Phương có nước trọng thầy pháp mà khinh dễ thầy chùa là đây, để ta hóa ra đạo sĩ mà hỏi thử.

Tính rồi hiện hình như lời nói, tay gõ mõ miệng ca, đi gần tới trước mặt hai đạo sĩ kia, liền chấp tay mà bái.

Hai đạo sĩ đáp lễ rồi hỏi rằng:

– Chẳng hay tiên sanh ở đâu đến đây?

Tôn Hành Giả đáp rằng:

– Ðệ tử đi du phương, đâu cũng là nhà, không có xứ sở, xin hai vị đạo trưởng chỉ dùm ngõ nào có nhà lương thiện, đặng tôi xin một bữa cơm chay.

Hai đạo sĩ cười rằng:

– Sao tiên sanh buông lời nhẹ thể như vậy?

Tôn Hành Giả hỏi:

– Làm sao mà nhẹ thể?

Hai đạo sĩ đáp rằng:

– Nói sự xin cơm chay như vậy, không phải là nhẹ thể hay sao? Chắc là thầy ở phương xa mới đến đây, chưa biết phong tục, nội thành nầy chẳng những là bá quan văn võ và nhà hào hộ trọng đạo mà thôi, dầu hoàng đế cũng vậy nữa.

Hành Giả xin cắt nghĩa cho rõ nước chi, hai đạo sĩ nói:

– Ðây gọi là nước Xa Tri, chúng tôi có thân với Hoàng đế.

Tôn Hành Giả cười ngất nói rằng:

– Như vậy Hoàng đế cũng là người đạo sĩ.

Hai đạo sĩ nói:

– Hoàng đế đâu phải người tu. Nguyên 20 năm trước, trời hạn, cả nước đồng đảo võ mà không linh, thời may có ba vị thần tiên ở trên trời sa xuống, cứu dân độ thế?. Tôn Hành Giả hỏi:

– Ba ông tiên ấy là ai?

Hai đạo sĩ nói:

– Ba vị tiên ông là thầy chúng tôi. Thầy thứ nhứt là Hổ Lực đại tiên, thầy thứ nhì là Lộc Lực đại tiên, thầy thứ ba là Dương Lực đại tiên.

Tôn Hành Giả hỏi:

– Ba vị đại tiên phép lực ra thể nào?

Hai đạo sĩ nói:

– Ba tiên ông có tài làm mưa nổi gió như chơi, chỉ đá hóa vàng lập tức. Bởi cớ ấy thánh chúa trọng người đạo đức như bà con, các vị đại thần coi chúng tôi như bằng hữu.

Tôn Hành Giả nói:

Thầy có thần thông như vậy, vua trọng đãi cũng vừa. Song tôi muốn ra mắt sư phụ cho biết, không rõ đặng chăng?

Hai đạo sĩ cười rằng:

– Chúng tôi là học trò ruột của thầy, muốn đem ai ra mắt cũng đặng.

Tôn Hành Giả bái và nói rằng:

– Ðội ơn hai ông, xin đem tôi cho biết mặt.

Hai đạo sĩ nói:

– Nán đợi tôi rồi công vụ, sẽ đem vào…

Tôn Hành Giả hỏi:

– Mình là người tu hành, sao lại có công vụ?

Hai đạo sĩ chỉ và nói rằng:

– Lũ sãi kia là dưới tay của chúng tôi, e các cậu hay làm biếng, nên phải đi điểm một chút, rồi trở lại tức thì.

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Hòa Thượng cùng đạo sĩ cũng người tu hành, sao lại bắt sãi làm công việc cho mình?

Hai đạo sĩ nói:

– Nguyên khi đảo võ, thì một bên hòa thượng tụng kinh, một phía đạo sĩ làm phép. Hai đàng đồng tranh phần hơn mà ăn lương. Chẳng ngờ thầy chùa tụng kinh hai ba đêm mà không có mưa một hột, sau tới phiên thầy tôi làm phép, mưa xuống dầm dề. Hoàng đế bèn phong tặng thầy tôi, chê đám thầy chùa vô dụng. Liền xuống chỉ phá cửa chùa, cấp các sãi làmbộ hạ đạo sĩ, nên chúng tôi sai nó đốt than hái củi, gánh nước quét nhà, chúng nó làm công việc như đầy tớ. Ngay cất thêm nhà thờ phượng, nên sai chúng nó xe ngói, gạch, đá, cây, sợ làm biếng phải theo coi sóc.

Khi ấy Tôn Hành Giả nghe nói, níu hai đạo sĩ khóc mà than rằng:

– Tôi thiệt vô phước quá chừng, ra mắt thầy không đặng!

Hai đạo sĩ hỏi:

– Vì cớ nào mà ra mắt không đặng?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

– Tôi một là đi dạo, hai nữa kiếm bà con.

Hai đạo sĩ hỏi:

– Người thân của thầy là ai?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

– Tôi có một người chú, hồi nhỏ thế phát tu hành, mấy năm nay không thấy về xứ, nên tôi tìm kiếm khắp nơi. Có khi chú tôi bị cầm chưn chốn nầy, nên về không đặng. Phải chi tôi thấy mặt chú, sẽ theo hai vị ra mắt thầy.

Hai đạo sĩ nói:

– Sự ấy dễ lắm, vậy thì hai tôi ngồi đợi, tiên sanh đến đó kiếm tìm nội năm trăm tên thì đủ số, nếu có lịnh thúc, thì anh em tôi vị tình tha về, rồi sẽ đem tiên sanh ra mắt sư phụ.

Tôn Hành Giả bái tạ ơn, rồi đi ra chỗ mấy thầy đứng đông đó.

Khi ấy Tôn Hành Giả đi gần đến, năm trăm sãi đồng quỳ lạy thưa rằng:

– Gia gia ôi! Chúng tôi không dám trốn tránh, năm trăm trên đủ mặt.

Tôn Hành Giả lắc đầu, khoát biểu đứng dậy, rồi nói:

– Ðừng có sợ hãi, ta không phải đốc công, thiệt đi kiếm bà con có một người làm hòa thượng.

Các sãi nghe nói mừng rỡ, áp lại đứng vây xung quanh, kẻ thì ngóng cổ mà dòm, người lại tằng hắng và nhìn mặt, ai nấy cũng vái thầm cho đạo sĩ nhìn mình là bà con.

Tôn Hành Giả nhìn một hồi rồi cười ngất.

Các sãi hỏi rằng:

– Sao lão gia không kiếm bà con cho đặng, có chuyện gì vui mà cười?

Tôn Hành Giả nói:

– Các ngươi biết ta cười chuyện gì không? Thiệt tình các ngươi quê mùa lắm! Bởi cha mẹ sanh con xung khắc, mới đánh liều cho vô chùa, đáng lẽ các ngươi phải lo mà tụng kinh lạy Phật, sao lại đi ở mướn với đạo sĩ làm chi?

Các sãi nói:

– Nói vậy thì lão gia đến cười chê chúng tôi đó, song lão gia là người ở xứ xa mới đến, nên chưa rõ sự hoạn nạn của chúng tôi!

Tôn Hành Giả nói:

– Vì cớ nào mà mắc nạn?

Các sãi khóc và thưa rằng:

– Chúa tôi trọng đạo tiên, mà ghét thầy chùa lắm!

Tôn Hành Giả hỏi:

– Vì cớ nào vậy?

Các sãi thưa rằng:

– Bởi ba vị tiên ông, đến làm mưa kêu gió, nên chúa tôi yêu dùng lắm, nghe lời phá cửa chùa, bắt chúng tôi làm đày tớ cho ba ông ấy. Dầu đạo sĩ phương xa mới tới mừng vua cũng đặng thưởng, còn thầy chùa nào đi tới, cũng bắt bỏ vào đây.

Tôn Hành Giả:

– Chắc là ba vị đạo sĩ ấy thần thông quảng đại, nên vua mới yêu dùng, chớ sự hộ phong hoán võ là phép mọn của bàng môn có hay chi mà trọng đãi.

Các sãi thưa rằng:

– Ba vị ấy lại có phép chỉ đá hóa vàng và luyện thuốc trường sanh. Nay đương lo lập miễu Tam Thanh tụng kinh cho vua trường thọ muôn tuổi. Bởi cớ ấy nên vua trọng quá chứng.

Tôn Hành Giả nói:

– Như vậy thì các ngươi cũng nên trốn cho rãnh, còn ở đây làm chi?

Các sãi thưa rằng:

– Trốn ngõ nào cho khỏi! Bởi ba vị tiên trưởng đã tâu với Hoàng đế, họa hình chúng tôi rồi, dân khắp nơi trong nước, gọi là Hòa Thượng đồ, vua có đóng ấn và phê trong họa đồ rằng: Nếu ông quan nào bắt đặng một tên sãi trốn đem dưng thì cho lên chức ba cấp, còn như bực thứ dân mà bắt đặng sãi trốn đem nạp, thưởng một tên năm chục lượng bạc. Nên chúng tôi tính trốn không khỏi, phải ở đây chịu khổ già đời.

Tôn Hành Giả nói:

– Cực khổ và bó buộc như vậy, các ngươi cũng nên chết phức cho mát thân?

Các sãi thưa rằng:

– Lão gia ôi! Hòa Thượng chết cũng hơn ba phần, bây giờ còn chúng tôi chừng một góc tư! Nguyên trước hơn hai ngàn sãi bị làm nặng nề phát bịnh, chết lần mòn hết thảy trăm ngoài, còn hơn tám trăm người liều mình mà chết, còn lại năm trăm anh em tôi muốn chết không đặng, còn chịu khổ đời!

Tôn Hành Giả nói:

– Khó gì sự liều mình mà chết không đặng?

Các sãi nói:

– Chúng tôi thắt cổ thì đứt dây, đâm họng cũng trậm trầy, nhào xuống sông thì nổi phình, uống thuốc độc như ăn cơm bữa, biết làm sao cho chết bây giờ?

Tôn Hành Giả nói:

– Các ngươi có phước vô cùng nên trời cho trường thọ.

Các sãi nói:

– Ấy là trường lao khổ, chịu cực mãn đời. Chúng tôi ăn những cháo gạo lức, tối ngủ ngoài bãi cát mà chơi. Vừa nhắm mắt có thân nhơn an ủi.

Tôn Hành Giả nói:

– Ấy là thấy ma thương ma đói, chớ thần gì?

Các sãi nói:

– Không phải ma quỷ đâu, thiệt là thần Lục Ðinh, Lục Giáp, Hộ Pháp, Dà Lam, hằng ứng mộng mách bảo rằng:

– Các ngươi chẳng nên liều mạng, rán chịu cực mà đợi Ðường Tăng, người là phật La Hán đi thỉnh kinh, lại có một vị đồ đệ của ngài, là Tề Thiên Ðại Thánh, thần thông quảng đại, tâm tánh công binh, nếu người đến đây thì trừ mấy thầy đạo sĩ bất nhơn, khi ấy vua trọng thầy như cũ.

Tôn Hành Giả nghe nói cười thầm rằng:

Chớ gọi Lão Tôn không phép nhiệm,

Trước kia thần thánh đã truyền danh.

Cười rồi từ giã các sãi trở lại tức thì. Hai đạo sĩ hỏi rằng:

– Thầy kiếm bà con đặng không?

Tôn Hành Giả nói:

– Năm trăm người bà con quen lớn với tôi hết thảy.

Hai đạo sĩ cười rằng:

– Bà con vì đông dữ vậy?

Tôn Hành Giả nói:

– Một trăm ở xóm bên tả, một trăm ở xóm bên hữu, một trăm bà con bên nội, một trăm bà con bên ngoại, một trăm là bạn hữu. Nếu tha hết năm trăm, thì tôi theo vào ra mắt, bằng không thả thì thôi.

Hai đạo sĩ nói:

– Chắc thầy nầy có bịnh điên nên nói xàm quá! Năm trăm hòa thượng ấy của vua cấp, nếu muốn tha đôi ba tên chúng tôi phải chạy giấy cho thầy tôi, khi dối rằng có đôi ba người bịnh. Rồi cách ít bữa khai tử thì mới bặt tin. Biểu tha hết thiệt bất thông lắm!

Tôn Hành Giả hỏi:

– Thiệt không chịu thả hay sao?

Hỏi luôn ba lần, hai đạo sĩ đều nói rằng:

– Lẽ nào thả đặng!

Tôn Hành Giả nổi giận, lấy như ý Kim cô trong lỗ tai ra, dồi lên hiện thành thiết bãng, đập hai đạo sĩ chết tươi.

Khi ấy năm trăm sãi ở xa ngó thấy kinh hãi đều bỏ xe chạy lại nói rằng:

– Không xong, không xong! Sao thầy dám đánh chết hoàng thân?

Tôn Hành Giả hỏi:

– Ai là hoàng thân?

Các sãi nói:

– Thầy của hai người chết nầy là Quốc Sư, vào đền chẳng lạy, lui ra chẳng tạ từ, sao thầy dám đánh chết hai vị Hoàng thân là học trò của Quốc Sư, chắc là mang họa lớn; e khi Quốc Sư nói chúng tôi gϊếŧ đệ tử người, chắc năm trăm mạng không còn một! Xin thầy vào thành mà chịu sự nhơn mạng kẻo chúng tôi mắc án liên can.

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Xin mấy thầy đừng sợ. Ta chẳng phải đạo sĩ. Thiệt là Tôn Hành Giả đến cứu các ngươi.

Năm trăm sãi đồng nói rằng:

– Không phải, không phải, chúng tôi biết Tôn Hành Giả mà.

Tôn Hành Giả hỏi:

– Các ngươi chưa gặp mặt làm sao mà biết?

Các sãi nói:

– Chúng tôi chiêm bao thấy một ông già xưng là Thái Bạch Kim Tinh, có nói diện mạo Tôn Hành Giả, nên chúng tôi biết.

Tôn Hành Giả hỏi:

– Ông già ấy nói với các ngươi làm sao?

Các sãi nói:

– Thái Bạch Kim Tinh nói tướng mạo như vầy:

Tề Thiên đại thánh tướng không cao,

Hình giống Lôi Công chẳng khác nào.

Mặt thồn đầu tròn mình tóp vạt,

Lông nhiều miệng nhọn tánh bào hao.

Tay cầm thiết bãng oai như cọp,

Trán đội kim cô sáng tợ sao.

Mắt lửa tròng vàng tài phép giỏi,

Lòng nhơn hay cứu kẻ lao đao.

Tôn Hành Giả nghe nói, nổi giận lại tức cười, liền nói lớn rằng:

– Các ông nói đúng rồi. Tôi thiệt không phải Tôn Hành Giả, ấy là học trò người; bắt chước thầy, đến đây gây họa. Còn thầy tôi đi mới tới đằng kia.

Các sãi nghe nói ngó ngoái lại.

Tôn Hành Giả hiện nguyên hình.

Khi ấy các sãi bị gạt, ngó ngoái không thấy ai, day lại thấy Tôn Hành Giả, đồng quỳ lạy thưa rằng:

– Chúng tôi xác phàm mắt thịt, không biết gia gia biến hóa đến đây. Xin gia gia lấy lòng từ bi, vào thành trừ yêu đạo cho rõ phép phật!.

Tôn Hành Giả nói:

– Vậy thì chúng bây đi theo ta.

Nói rồi dẫn các sãi tới chỗ kéo xe.

Tôn Hành Giả một mình kéo xe lên chót núi, rồi đập nát xe; cây đá ngói gạch đổ xuống. Lại bảo các sãi rằng:

– Chúng bây đi tứ tán, để mai ta vào ra mắt vua nước Xa Tri, sẽ trừ yêu đạo.

Năm trăm sãi thưa rằng:

– Gia gia ôi! Chúng tôi không dám đi xa, sợ bị quan bắt lắm!

Tôn Hành Giả nói:

– Như vậy thì ta cho các ngươi một phép giữ mình. Nói rồi nhổ một nắm lông, cho mỗi thầy mỗi sợi. Dặn để sợi lông ấy tại ngón tay vô danh là ngón áp út, cứ nắm tay lại mà đi, nếu có ai muốn bắt, thì nắm riết tay mà kêu Tề Thiên đại thánh, thì ta đến bảo hộ chúng bây. Rồi biểu thôi, thì lông ấy chun vào đầu ngón tay, trong móng áp út.

Các sãi vưng lời lãnh lông, rồi kêu thử Tề Thiên đại thánh, thì mỗi người đều thấy mỗi ông Ðại Thánh chống thiết bãng đứng trước mặt mà giữ mình.

Rồi biểu thôi cũng biến mất, và trong móng tay áp út có sợi lông, đồng lạy mà khen rằng:

– Thiệt phép gia gia linh lắm!

Tôn Hành Giả nói:

– Các ngươi đừng trốn xa, hãy ở gần đây mà nghe tin tức. Nếu nghe đồn vua treo bảng chiêu an các sãi, thì trở về trả phép cho ta. Mất một vài lông cũng không đặng. Năm trăm sãi vân lời từ tạ ra đi rải rác.

Khi thấy Tam Tạng đợi Hành Giả không thấy về, bảo Bát Giái, Sa Tăng bảo hộ đi lần tới, gặp vài mươi thầy chùa còn bận bịu Tôn Hành Giả, Tam Tạng hỏi rằng:

– Ngộ Không, sao ngươi đi hèn lâu không thấy trở lại?

Tôn Hành Giả thuật chuyện, vân vân. Tam Tạng nghe nói kinh hãi than rằng:

– Bây giờ biết tính làm sao?

Các sãi nói:

– Xin lão gia an lòng. Tôn Ðại Thánh gia gia thần thông quảng đại, chắc là bảo hộ bình an. Chúng tôi là sãi ở chùa Sắc Tứ Trí Uyên Tự, chùa nầy là của Tiên vương Thái Tổ lập có lên cốt tiên vương trong chùa; nên vua không dám phá, xin rước lão gia vào đó nghỉ ngơi, ngày mai Tôn Ðại Thánh sẽ vào đền toan liệu.

Tôn Hành Giả nói phải.

Tam Tạng xuống ngựa đi theo các sãi đến chùa. Thấy có treo tấm biển đề năm chữ vàng: Sắc Kiến Trí uyên tự.

Các sãi vào trước mở cửa chùa, kêu ông sãi giữ cửa chùa, lên hương đèn xong xả. Tam Tạng vào lại Phật, rồi ra phương trượng nghỉ ngơi, ông sãi giữ chùa thấy mặt Hành Giả, liền lạy ra mắt mà kêu bằng Tôn gia gia.

Tôn Hành Giả hỏi:

– Sao ngươi biết ta?

Sãi giữ chùa bạch rằng:

– Tôi biết ngài là Tề Thiên Ðại Thánh Tôn gia gia. Bởi Thái Bạch Kim Tinh thường ứng mộng mách bảo, nên tôi biết. Ngài có nói: Chừng nào Tôn gia gia đến đây thì cứu chúng bây khỏi nạn, nay gặp ngài tôi mừng biết chừng nào.

Tôn Hành Giả nói:

– Thôi, ngươi chờ dậy, mai sáng sẽ hay.

Các sãi dọn cơm chay thết đãi rồi sửa sang chỗ ngủ kỹ càng.

Ðến canh hai Tôn Hành Giả còn thao thức, vì có việc trong mình, nên ngủ không đặng. Xảy nghe tiếng chiêng trống inh ỏi, Tôn Hành Giả lén ngồi dậy mặc áo, nhảy lên mây ngó xuống xem thử chuyện chi, thấy tại hướng Nam đèn đuốc sáng lòa, đạo sĩ đương cúng trên điện Tam Thanh.

Trước cửa điện có treo đôi liễn thêu như vầy:

Võ thuận phong điều, nguyện chúc Thiên tôn vô lượng pháp,

Hà thanh hải yến, kỳ cầu vạn tuế hữu dư niên.

Thích nôm:

Mưa thuận gió hòa, kính chúc Thiên tôn tài quá đổi,

Sông trong biển lặng, khẩn cầu vạn tuế tuổi còn hơn.

Còn ba thầy đạo sĩ mặc áo bát quái đương đọc khoa giáo.

Hai bên bảy tám trăm đồ đệ, đánh trống gióng khánh và dưng hương tụng kinh.

Tôn Hành Giả muốn hiện xuống khuấy chơi, ngặt một mình làm không nên việc. Tính về rủ Bát Giới và Sa Tăng.

Khi ấy Tôn Hành Giả lén về phương trượng, vỗ Sa Tăng và kêu nhỏ rằng:

– Ngộ Tịnh chờ dậy cho mau. Sa Tăng thức dậy hỏi rằng: -Sư huynh không ngủ hay sao?

Tôn Hành Giả nói:

– Ngươi chờ dậy đi ăn đám nầy với ta?

Sa Tăng hỏi:

– Ăn đám gì trong lúc canh ba.

Tôn Hành Giả nói:

– Tại miễu Tam Thanh đạo sĩ đương làm chay. Cúng hơn bảy chục cân bánh in, còn bánh bao kể không xiết, và đủ thứ trái cây. Nên rủ sư đệ đi hưởng cho mau, kẻo chúng dọn hết.

Bát Giới nghe bàn soạn, thức dậy nói rằng:

– Sao anh không kêu tôi đi với?

Tôn Hành Giả nói:

– Ðừng có làm om mà thầy thức dậy, lén đi theo với ta.

Khi ấy ba người đằng vân đến miễu Tam Thanh, Bát Giới thấy đồ ăn muốn làm hỗn, Tôn Hành Giả níu lại can rằng:

– Ðừng nóng họng mà chúng hay, để nó tan rồi sẽ tính. Vừa nói vừa bắt ấn niệm chú hớp một hơi bên hướng Tốn thổi ngay, hóa trận gió tắt đèn bay tượng. Bình bòng nhào ngữa, đèn sáp ngả ngang, các đạo sĩ thất kinh hồn vía.

Hổ Lực đại tiên nói:

– Trận cuồng phong lớn quá, hương đăng trà quả ngả lăn. Thôi, các ngươi đi nghỉ với ta, ngày mai sẽ tụng kinh bổ khuyết.

Các đệ tử y lời, đồ đạc còn nguyên đó hết.

Nói về Tôn Hành Giả và Sa Tăng, Bát Giới lên giàn, Bát Giới rờ nhằm món gì thì thỉnh món nấy.

Tôn Hành Giả nói nhỏ rằng:

– Ðừng bốc hốt theo thói con nít, ngồi có thứ tự mà ăn uống cho đàng hoàng.

Bát Giới nói:

– Anh thiệt không biết mắc cỡ, tưởng là ai mời mà nói lẻ. Ra thân ăn vụng còn nói thứ tự lễ nghi, để lâu chúng mới gặp thì mang xấu!

Tôn Hành Giả hỏi:

– Ba cái cốt Tam Thanh ở đâu?

Bát Giới nói:

– Cốt ông Nguơn Thỉ ngồi giữa đó, còn cốt ông Thái Thượng Lão Quân ngồi bên hữu, phía bên tả là cốt ông Linh Bửu thiên tôn.

Tôn Hành Giả nói:

– Chúng ta phải hiện hình Tam Thanh, thì ngồi ăn mới vững.

Bát Giới nghe nói nóng ăn, nhảy lên lấy mỏ ủi lật cốt ông Thái Thượng xuống mà nói rằng:

– Ông ngồi đã mãn tiệc rồi, xin tránh chỗ cho tôi làm ba miếng.

Sa Tăng hiện ra ông Linh Bữu, đồng xô cốt xuống.

Tôn Hành Giả nói:

– Không xong, chúng ta xô cốt xuống giàn, nếu đạo sĩ thấy thì bể chuyện, vì ba cốt nào nằm dưới, còn ba ông nào ngồi trên; chi bằng giấu ba cốt thì ngồi ăn mới nhẹm. Bát Giới nói:

– Ba cốt lớn bằng người ta, biết giấu chỗ nào cho khuất?

Tôn Hành Giả nói:

– Ta thấy bên phía tay trái có một cái ao, đưa xuống đó thì tiện lắm.

Bát Giới nhảy xuống đem ba cốt thả xuống ao, rồi hiện hình Thái Thượng lên ngồi hưởng tiệc.

Tôn Hành Giả ăn rặc ròng trái cây, còn Bát Giái, Sa Tăng món nào cũng hảo.

Hai người làm một hơi sạch quét.

Rủi có tên đạo sĩ nhỏ, nhớ trực lại bỏ quên cái đẫu trên bàn. Liền ra rờ rờ mà kiếm, lấy đặng cái đẫu, nghe tiếng thở như người ta, thất kinh liền chạy hoảng! Ðạp nhằm trái vải tươi trượt té chổng giò, cái đẫu móp hết, liền chắt lưỡi thở ra.

Khi ấy Bát Giới nín không đặng, liền cười hả hả.

Tên đạo sĩ nhỏ thất kinh hồn vía, và chạy và la.

Vào thưa rằng:

– Ông ôi! Không xong, không xong. Thầy ôi! Không khá, không khá!

Ba đạo sĩ còn thức, liền hỏi rằng:

– Chuyện chi vậy?

Ðạo sĩ nhỏ và run và bạch rằng:

– Ðệ tử bỏ quên cái đẫu trên bàn, nên ra mà kiếm, nghe có tiếng người ta thở và cười sằng sặc trên bàn. Tôi thất kinh té gần lỗ óc.

Ba đạo sĩ nổi giận rằng:

– Thắp đèn lên coi, tà ma ở đâu dám làm lộng như vậy?

Khi ấy bao nhiêu đạo sĩ đều dậy, thắp đèn dẫn ra coi.