Tây Du Ký

Chương 20: Tới Huỳnh Phong, Ðường Tăng mắc nạn Gặp tiên phuông, Bát Giới trổ tài

Nói về ba thầy trò, trãi gió dầm mưa, mang sao độ, nguyệt lần lần xuân đà sang hè.

Ngày kia đi đến chiều tối, TamTạng ngó thấy xóm, mừng rỡ nói rằng:

– Ngộ Không, ngươi coi cho kỹ, nhựt lặn Tây Sơn cây nhán lửa, trăng ló Ðông hải nước in châu. Hãy kiếm nhà nghỉ đỡ một đêm mai sẽ dời gót.

Bát Giới nói:

– Phải lắm! Phải lắm! Lão Trư cũng đã đói rồi. Hãy vào xóm kiếm cơm, mai gánh đồ mới nổi.

Hành Giả nói:

– Mi là con quỷ nhớ nhà, mới đi ít ngày đà thán oán.

Tam Tạng nói:

– Ngộ Năng, nếu ngươi nhớ nhà lắm, thì không phải kẻ tu hành. Thôi, trở về cho tiện.

Bát Giới thất kinh quì xuống thưa rằng:

– Xin sư phụ xét lại cho mà coi, tôi chẳng hề thán oán. Bởi đói quá muốn kiếm ăn đở dạ, nên sư huynh mắng tôi là con quỷ nhớ nhà. Chờ tôi đã vâng lệnh Quan Âm, lại cám ơn thầy thương xót. Tình nguyện theo sư phụ qua Tây Phương mà thỉnh kinh. Quyết chí tu hành không nài lao khổ.

Tam Tạng nói:

– Thôi ngươi chờ dậy đồng đi vào xóm mà kiếm cơm chay.

Bát Giới quảy gánh đi hoài, không dám nói chi hết.

Khi ấy ba thầy trò đi tới xóm, Tam Tạng xuống ngựa vào trước cửa một mình, thấy ông chủ nhà đương ngồi trên chỏng mà niệm phật.

Tam Tạng nói:

– Tôi chào ông chủ nhà.

Ông ấy xốc áo ra cửa, bái và hỏi rằng:

– Thầy ở đâu mới tới, vào nhà tôi có chuyện chi?

TamTạng nói:

– Tôi là Hòa Thượng nước Ðại Ðường, ở miền Ðông độ. Nay vâng chiếu chỉ, qua Tây Phương lạy Phật thỉnh kinh. Ðến đây trời tối lở đường, xin ông làm ơn cho ngủ đậu.

Ông già ấy lắc đầu, khoát tay mà nói rằng:

– Ðường Tây Phương gay go lắm, đi chẳng đặng đâu. Có muốn thỉnh kinh thì đi Ðông phương cho đặng.

Tam Tạng nghe nói ngẫm nghĩ rằng:

– Lạ nầy! Quan Âm dạy qua Tây Phương mà thỉnh kinh. Còn ông nầy lại biểu đi Ðông phương mới lạ.

Hành Giả nổi giận lướt tới kêu lớn và nói rằng:

– Ông già kia, tuổi tác chừng nầy, sao chưa thạo việc. Chúng ta xin vào tá túc, ông đặt chuyện dọa ta! Nhà ông không chỗ nằm, thì thầy trò tôi ngồi dưới cội cây một đêm cũng đặng.

Ông già ấy kinh hãi, kéo thầy Tam Tạng mà than rằng:

– Thầy không nói chi hết, có đệ tử thầy ốm đó, nó lại muốn làm dữ với tôi.

Hành Giả cười rằng:

– Ông đã lầm rồi, nên coi không rõ. Tôi tuy là ốm yếu, song thiệt mình dây, trong da những gân, chớ không có thịt.

Ông già ấy nói:

– Chú nói như vậy chắc là cũng có tài.

Hành Giả nói:

– Tôi không dám nói dối, ông xem thử cho chán chường.

Ông già ấy hỏi rằng:

– Quê quán chú ở đâu. Vì cớ nào làm sãi?

Hành Giả nói:

– Tôi gốc ở Ðông Thắng thần châu, nước Ngao Lai, động Thủy Liêm, núi Hoa Quả, từ khi nhỏ tập làm yêu quỷ, rồi học đạo trường sanh. Nhờ phép giỏi tài cao, làm Tề Thiên đại thánh, còn quen thói dữ, làm phản Thiên cung, nên bị tai mắc nạn. Nay tôi tu niệm, theo thầy tìm Phật thỉnh kinh. Tuy đường Tây Phương non cao biển rộng, thú dữ ma nhiều, song Lão Tôn có tài đánh cọp bắt rồng, thêm phép trừ yêu gϊếŧ quỷ.

Ông già ấy nghe nói cười ngất rồi đáp rằng:

– Như ông thiệt đại tài, thì qua Tây Phương mới đặng. Mà các ông đi hết thảy mấy người?

Tam Tạng nói:

– Tôi đi có ba thầy trò mà thôi.

Ông già ấy hỏi rằng:

– Một người nữa ở đâu không thấy?

Hành Giả chỉ Bát Giới mà nói rằng:

– Ông già nầy thiệt con mắt làn. Vậy chớ giống gì đứng ở cội cây đó?

Ông già ấy ngó thấy Bát Giới, hai tai bằng cái quạt, bộ mỏ tợ cây sao.

Ông già ấy thất kinh hồn vía. Vừa bò vừa chạy, và lết và la rằng:

– Ðóng cửa cho mau, kẻo yêu ma làm lộng.

Hành Giả kéo lại nói rằng:

– Ông đừng kinh hãi, không phải yêu quỷ, ấy là sư đệ của tôi.

Ông già ấy run rét mà nói rằng:

– Hai người học trò đều dữ tợn.

Bát Giới bước tới nói rằng:

– Nếu ông coi tướng mạo mà nói thì lầm, chúng tôi tuy diện mạo xấu xa, mà trong lòng tốt lắm.

Ông già ấy chưa kịp đáp lại, xảy có hai người trai làng xóm, dắt bà già và ba bốn đứa nhỏ bước đến hỏi rằng:

– Ông la chuyện chi vậy?

Bát Giới nghe hỏi, liền quạt tai nghinh mỏ ló đầu ra.

Mấy người ấy thất kinh, té nghiêng té ngửa.

Tam Tạng tay ngoắt miệng kêu rằng:

– Các người đừng có sợ, chúng tôi vốn thiệt hòa thượng đi thỉnh kinh.

Ông ấy liền mời ba thầy trò vào trong hết thảy.

Tam Tạng phàn nàn vì tại hai người láu cháu nên sanh chuyện.

Bát Giới bạch rằng:

– Tôi không dám nói dối: Từ gặp thầy tôi mới giữ nết na, hết sức nhu mì, chẳng hề lỗ mãng. Chớ khi trước mỗi lần tôi rãy tai và hất mỏ, ba mươi người đều té ngã lăn, nên tại Cao lão trang họ nói tôi là yêu quái.

Hành Giả cười rằng:

– Ngươi hãy dẹp các bộ dữ đó đi.

Tam Tạng nói:

– Tướng mạo người ta tự nhiên, ngươi bảo dẹp sao cho đặng.

Hành Giả nói:

– Gằm bộ mỏ dài xuống dưới bụng, xếp hai tai lớn sau lưng. Ấy là dẹp bộ dữ.

Bát Giới nghe lời, xếp tai gằm mỏ, đứng hầu hạ một bên.

Còn Hành Giả thì cất gánh đồ vật và buộc ngựa.

Ông già hối dọn cơm nước.

Tam Tạng hỏi rằng:

– Chẳng hay Lão trượng họ chi?

Ông già ấy nói:

– Tôi họ Vương.

Tam Tạng hỏi:

– Con cháu đặng mấy người?

Vương lão nói:

– Tôi có hai đứa con, sanh đặng ba thằng cháu.

Tam Tạng hỏi:

– Tuổi tác ông đã bao nhiêu?

Vương lão nói:

– Tôi đặng 61 tuổi.

Hành Giả nói:

– Cũng đà đáo tuế.

Tam Tạng hỏi:

– Hồi trước ông nói khó thỉnh kinh bên Tây Phương, là cớ nào vậy?

Vương lão nói:

– Hễ tới Tây Phương thì thỉnh đặng, ngặt vì đường xá khó đi. Cách phía Tây chừng ba mươi dặm, có núi Huỳnh phong đi 800 dặm mới khỏi núi, trong núi ấy thiếu chi là yêu quái, nên tôi sợ khó đi, mà cứ theo lời ông thầy nhỏ nầy là đại tài thời đi cũng đặng.

Nói rồi đem trà ra đãi, giây phút lại dọn cơm chay, mời ba thầy trò ngồi lại.

Tam Tạng mới chấp tay niệm kinh cúng, Bát Giới đã làm một chén rồi.

Tam Tạng niệm kinh cúng cơm vừa xong, Bát Giới đã làm xong hai chén nữa.

Hành Giả nói đở xấu rằng:

– Thằng ăn cám nầy, chắc ma đói nhập vào cho nón rồi đa.

Vương lão thấy Bát Giới ăn mau quá, liền nói rằng:

– Chắc thầy nầy đói lắm, hãy đơm cơm sớt cho nhiều.

Bát Giới gằm mặt xuống hoài, ăn một hơi hơn mười mấy chén.

Vương lão thấy Tam Tạng và Hành Giả đều ngơ đủa, liền nói rằng:

– Lật đật kém đồ ăn, xin hai thầy ráng sớt thêm vài đủa.

Tam Tạng và Hành Giả đồng nói:

– Thầy trò tôi dùng đã vừa rồi.

Bát Giới nói:

– Ðồ ăn ngon dở không hề gì, miễn thêm cơm cho khá.

Vương lão biểu trẻ dở hết cơm đem ra.

Bát Giới ăn sạch quét.

Vương lão hỏi:

– Thầy ăn đủ hay thiếu?

Bát Giới nói:

– Mới vừa lưng lửng mà thôi.

Dọn dẹp xong rồi, trãi mền chiếu cho thầy trò đi ngủ.

Rạng ngày từ giã ra đi, tới lúc đứng bóng, thấy núi cao chớn chở, xảy gặp gió vụt đi như trốt.

Tam Tạng kinh hãi nói rằng:

– Ngộ Không, gió xây vần mạnh quá!

Hành Giả nói:

– Gió thì mặc gió, mà thầy sợ nổi gì? Ðể tôi bốc mà hưởi thử.

Bát Giới cười rằng:

– Anh bốc gió đặng mà hưởi, tôi nghĩ cũng lạ lùng!

Hành Giả nói:

– Ta có phép bốc gió, tại em không biết nên cười.

Nói rồi liền bốc thinh không mà hưởi, rồi nói rằng:

– Gió nầy tanh lắm không phải gió thường, một là cọp hùm, hai là yêu quỷ.

Nói vừa dứt tiếng, xảy thấy cọp trên chót núi nhảy xuống đón đường.

Tam Tạng thất kinh nhào xuống ngựa.

Bát Giới để gói xuống, xách đinh ba xốc tới hét rằng:

– Ðố mi chạy đi đâu cho khỏi?

Nói rồi vác cào cỏ đập đùa, cọp tràng khỏi rồi đứng dậy, hai tay cào ngực cổi lốp mà nói rằng:

– Ta là tướng tiên phuông của Huỳnh Phong đại vương, gọi là Tiền Lộ Hổ, nay vâng lệnh Ðại vương đi bắt ít đứa phàm phu về uống rượu. Ngươi là Hòa Thượng xứ nào đi tới, mà dám đánh với ta?

Bát Giới nói:

– Chúng ta là sãi thánh, ở nước Ðại Ðường, qua thỉnh kinh bên Tây độ. Không phải là kẻ tục người phàm, ngươi tránh đường kẻo thầy ta giựt mình, thì ta dung tánh mạng.

Tiền Lộ Hổ nhảy quào mặt Bát Giới, rồi chạy riết một hơi.

Bát Giới rượt theo bén gót.

Tiền Lộ Hổ nhảy lên chót núi, lấy cặp đồng đao ra cự với Bát Giới, hai đàng đánh với nhau tại mé núi, sức cũng cầm đồng.

Tôn Hành Giả đỡ Tam Tạng dậy mà nói rằng:

– Xin thầy đừng sợ, coi Bát Giới đánh với yêu tinh.

Giây lâu lại nói:

– Xin thầy ngồi đây không hề chi, để tôi tiếp với Bát Giới mà gϊếŧ con yêu nầy thì đi mới đặng.

Tam Tạng ngồi run en phát rét, lầm thầm niệm tâm kinh mà chịu.

Khi ấy Bát Giới thấy Hành Giả tiếp mình, thì càng mạnh hơn nữa.

Tiền Lộ Hổ cự không lại, chạy xuống chân non thấy Bát Giới và Hành Giả đuổi một. Tiền Lộ Hổ hãi kinh, túng dụng kế Kim thiền thoát xác.

Nhào một cái hiện ra hình cọp, cổi lốt cọp để trên thạch bàn.

Còn hình thiệt hóa gió yêu bay về động cũ, ngó thấy Tam Tạng ngồi bên đường cái mà niệm tâm kinh, nhân tiện nổi giông, bắt thầy về động.

Nói về Huỳnh Phong đại vương thấy Tiên phuông về động, dâng ông sãi mà thưa rằng:

– Tiểu tướng đi tuần khắp núi gặp Ðường Tăng đi thỉnh kinh, nên bắt đem nạp cho Ðại vương uống rượu.

Huỳnh Phong nghe nói kinh hãi hỏi rằng:

– Ta khi trước có nghe người ta thuật chuyện Ðường Tăng là Tam Tạng pháp sư, có người học trò là Tôn Hành Giả, thần thông quảng đại. Ngươi làm sao mà bắt đặng người?

Tiền Lộ Hổ thưa rằng:

– Ðường Tăng có hai người học trò, người đánh trước cầm đinh ba, người tiếp sau cầm thiết bảng, tôi bại tẩu hai người ấy đuổi nà, tôi dụng kế Kim thiền thoát xác, đi quanh bắt Hòa Thượng về đây.

Huỳnh Phong nói:

– Khoan ăn thịt Ðường Tăng, e hai người học trò đòi thầy làm dữ. Hãy buộc tại cây trụ Ðịnh phong sau vườn kiểng, chừng nào không ai đòi hỏi sẽ ăn thịt chẳng chầy. Tiểu yêu vâng lời đem Tam Tạng buộc sau vườn.

Nói về Hành Giả và Bát Giới rượt theo tới chân non, thấy hùm gấm nằm trên bàn thạch.

Hành Giả đập một bảng đã tức dội bàn tay.

Bát Giới đập một đinh ba, lúc chín răng vào da cọp dở lên nhẹ hỏng, coi ra là lốt cọp thì Hành Giả la:

– Không xong, mắc kế, mắc kế!

Bát Giới hỏi:

– Kế gì?

Hành Giả nói:

– Ấy là kế Kim thiền thoát xác, chúng ta trở về mà giữ gìn sư phụ, kẻo để nó bắt đi. Nói rồi về kiếm không thấy Tam Tạng, Hành Giả hét lớn rằng:

– Nó đã bắt thầy rồi biết tính làm sao cho đặng? Suy đi xét lại, cũng ở tại núi nầy, anh em mình đi kiếm thử.

Khi ấy Hành Giả trèo non lặn suối, đạp sỏi tuôn rừng, kiếm một hồi lâu, thấy động ở kề chân núi, trước cửa động đề sáu chữ lớn: Huỳnh Phong lãnh, Huỳnh Phong động. Hành Giả cầm thiết bảng cả kêu rằng:

– Yêu quái, trả thầy ta cho mau mau, kẻo ta phá ổ.

Tiểu yêu vào báo rằng:

– Thưa đại vương, ngoài cửa động có ông hòa thượng, mặt tợ Thiên Lôi, cầm cây thiết bảng quá to, biểu trả thầy cho mau; bằng lâu thì phá động.

Huỳnh Phong kinh hãi, đòi tiên phuông đến mà quở rằng:

– Ta biểu ngươi đi kiếm heo rừng, trâu núi, chó sói, nai chà, sao ngươi đi bắt thầy chùa, cho chúng nó đòi phá động, bây giờ mới tính làm sao?

Tiền Lộ Hổ thưa rằng:

– Xin đại vương đừng lo. Ðể tôi bắt sống họ Tôn, đặng ăn thịt luôn thể.

Nói rồi dẫn tiểu yêu ra động, gióng trống phất cờ.

Tiền Lộ Hổ xách cặp đồng dao, hét lớn ràng:

– Mi là hòa thượng giộc ở đâu, dám đến đây mà làm dữ?

Hành Giả nổi giận mà mắng rằng:

– Mi là loài thú bị lột da, dám bắt thầy ta về động! Ðã không chịu trả, còn muốn hành hung. Ðố mi chạy đi đâu cho khỏi.

Nói rồi đập một bảng.

Tiền Lộ Hổ đở liền, hai người đánh một hồi, tiên phuông sút miếng, song đã khoe tài với chủ động, nên chẳng dám trở vào, liền chạy lên trên núi.

Hành Giả rượt theo.

Còn Bát Giới đi kiếm không đặng động nào, liền trở về giữ ngựa.

Xảy nghe gió ùn ùn thổi tới, ngó lại thấy Hành Giả đương rượt yêu.

Bát Giới bỏ ngựa, vác đinh ba chận đầu, đập Tiền lLộ Hổ một đinh ba, chín răng lút vào mình mà chết.

Có bài thơ khen Bát Giới như vầy:

Ðã mấy năm rồi chịu phép công,

Ăn chay niệm Phật hết làm hung

Lòng thành từ lúc theo Tam Tạng,

Mới có phen nầy lập chút công.

Hành Giả xem thấy, mừng rỡ ngợi khen.

Bát Giới hỏi:

– Sư huynh kiếm ra mối hay không?

Hành Giả nói:

– Nó đã bắt thầy nạp cho chủ động. Anh ra oai đánh với nó, nhờ em đập tiếp một đinh ba, cái công ấy của em đó. Vậy thì em giữ gánh đồ và con ngựa ăn cỏ, đặng anh đến động mà bắt Lão yêu, thì cứu thầy mới đặng.

Bát Giới nói:

– Như anh đánh Lão yêu có chạy, thì anh lùa nó lại phía nầy, đặng tôi đập nó.

Hành Giả tay mặt cầm thiết bảng, tay trái xách thây cọp, thẳng tới cửa động.

Ấy là:

Pháp sư mắc nạn vì yêu quái,

Ðệ tử ra tài gϊếŧ quỷ ma.