Hiệu trưởng sắc mặt có chút khó coi, tranh thủ thời gian xông ra phòng học, với mục tiêu rõ ràng là đi xuống dưới tòa nhà nơi phòng thí nghiệm. Người học sinh đứng trên hàng rào ban công, một chân lơ lửng trên không, chân còn lại hướng về Ra ngoài, cậu ta nắm chặt lấy lan can, vẻ mặt quyết đoán, khi chúng tôi đến nơi, cậu ta nhảy xuống không do dự.
“Tuyệt đối không được. ”
Hiệu trưởng lặp đi lặp lại những lời này, thậm chí cầu nguyện. Kết quả vô ích. Tên học sinh này nhanh chân chuyển động, trực tiếp rơi xuống từ độ cao khoảng mười mét trong một hình parabol.
Trong tâm trí tôi lúc này tôi lại nghĩ đến Tiết Xán, cũng là bởi vì nhảy lầu mà chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên...
Còn có giấc mơ ngày hôm qua, thật đáng sợ, tôi mãi rơi xuống nhưng không thấy được tận cùng, bất giác nắm chặt tay, thần trí hiển nhiên bị ảnh hưởng.
Hạ Lẫm nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc tôi nên lặng lẽ nắm lấy tay tôi, tất nhiên tôi không cho phép bi kịch xảy ra, chắc Hạ Lẫm cũng cảm thấy như vậy. Chắc chắn người kia đã rơi xuống đất. Nhưng không, cậu ta trong quá trình rơi xuống có một chút thay đổi, cậu ấy bị thương rất nặng và bị treo trên cây bên cạnh.
Cả người treo lơ lửng ở đó như một cái bao tải, máu từ vết thương rơi xuống, âm thanh "tí tách" vậy mà rất rõ ràng truyền đến lọt vào tai tôi trong tình huống lộn xộn này.
“Tôi vẫn còn sững sờ một chút, sau đó gọi xe cấp cứu.” Dưới sự can thiệp mạnh mẽ của hiệu trưởng, một chiếc xe cấp cứu ngay sau đó chạy đến, nhân viên y tế trèo lên bậc thang cao đem người từ trên cây chuyển đến trên cáng cứu thương, khi sinh viên tự tử kia được đưa lên xe cấp cứu, tôi nghe rõ tiếng thì thào từ người đang hôn mê: " Giải thoát, để tôi giải thoát đi."
Tôi thấy vẻ mặt của cậu học sinh rất đau đớn, và tay cậu ấy làm những động tác chống cự trong vô thức.
Dưới sự ra hiệu của Hạ Lẫm, tôi nhận ra một điều, những học sinh có mặt tại đó dường như không ngạc nhiên về việc có người tự tử, còn giống như thành thạo hỗ trợ nhau xử lý? Chẳng bao lâu mọi thứ xung quanh trở lại trạng thái ban đầu, như thể không có gì xảy ra.
"Thật là làm cho các người chê cười rồi. Những học sinh này hiện tại tâm lý rất kém. Gặp được một chút khó khăn liền không muốn sống. Cậu Học sinh kia mới đến vài ngày trước, chưa thể phấn chấn lên sau khi thi trượt trong kỳ thi tuyển sinh. “
“Tôi cam đoan với cô rằng chỉ cần em trai cô cậu ấy ở lại đây với chúng tôi thêm vài ngày nữa, mọi chuyện chắn chắn không có vấn đề gì.”
khi hiệu trưởng quay trở lại ông ta có chút xấu hổ khi đối mặt với chúng tôi.
Chẳng Trách có oan hồn, xét từ phản ứng của những học sinh, ở đây không phải tự tử một hai lần mà diễn ra thường xuyên.
Đại khái chú ý tới chúng tôi sắc mặt có chút khó coi, sợ tôi sẽ nhìn thấy những điều không nên thấy, Hiệu trưởng mời chúng tôi đến văn phòng.
Trở lại, ông ấy đã khôi phục trạng thái trước đây: "Em trai của cô có vẻ rất thông minh, Chúng ta cam đoan không mất một năm có thể mang cậu ta khôi phục lại trạng thái đỉnh cao..."
Hiệu trưởng lời còn chưa dứt, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh, một thanh niên sải bước đi tới, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt tràn ngập tràn đầy phẫn nộ, hắn không để ý hình tượng, đẩy hiệu trưởng vào bàn, lớn tiếng khiển trách: "Các người giáo dục học sinh kiểu này, sớm muộn gì cũng gϊếŧ chết chúng nó."
Lão hiệu trưởng sắc mặt trở nên khó coi, thô bạo đẩy người kia ra đáp lời: "Lâm lão sư, ông làm gì thế? Nếu không muốn thì cút ra ngoài."
Lâm lão sư vốn là kích động, nghe vậy một lúc sau, miễn cưỡng buông hiệu trưởng ra, tự lẩm bẩm: "Điều này không đúng, tại sao có thể ép buộc trẻ nhỏ như vậy. Bọn nhỏ khó khăn biết bao?"
“Đi ra ngoài.” Hiệu trưởng nhanh chóng khôi phục sức lực, trực tiếp đẩy người kia ra khỏi phòng làm việc, lúc rời đi Lâm lão sư ánh mắt nhìn lại trên người Hạ Lẫm một hồi lâu.
Khi nhận thấy tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt dò xét của Lâm lão sư, hiệu trưởng đứng ở giữa chúng tôi nói với giọng hơi khó xử: "Lâm lão sư này mới đến trường, không hiểu tình hình trường học của chúng ta, bất quá hắn là một giáo viên tốt, đau lòng vì những học sinh kia mới có thể làm ra hành động như vậy, ta không trách hắn."
Ông ấy thể hiện hết mình sự rộng lượng của mình.
Vì chuyện này xảy ra, ông ta lo sẽ ảnh hưởng đến chúng tôi, nên gọi thầy chủ nhiệm trước đó đến để trấn an. Giọng điệu của thầy chủ nhiệm về chuyện vừa rồi cũng hệt như hiệu trưởng.
“Họ đều là học sinh mới, vì vấn đề tâm lý kém, trước khi có thời gian hồi phục đã xảy tai nạn. Tôi đảm bảo với cô rằng Hạ Lẫm nhập học càng sớm càng tốt, sẽ không có tai nạn xảy ra.”
Tôi cùng Hạ Lẫm đã xem hai người đó diễn xuất như vậy....
Cuối cùng, tôi nói "Trở về tôi suy nghĩ thật kỹ một chút".
Họ ân cần đưa chúng tôi ra cổng trường dặn dò, chúng tôi thể trở lại bất cứ lúc nào.
Trên đường về, tôi cùng Hạ Lẫm không bàn thêm, Hạ Lẫm có lẽ đang suy nghĩ tình huống ở bên ngoài. Tôi khẽ thở dài, cảm thán mình năm đó tố chất cũng không tệ lắm, bị người nhà họ An bức bách như vậy, còn bị chủ nhiệm lớp biếи ŧɦái như vậy tra tấn đều không hề có ý nghĩ muốn tự sát.
Tôi không thể bị những thứ đó ảnh hưởng, lắc đầu đem không tốt ký ức ném ra, chú ý tới hành vi của tôi, Hạ Lẫm lặng lẽ nắm lấy tay tôi, ánh mắt kiên định phảng phất như muốn nói với tôi: "Chị An Tố, không có chuyện gì đâu, về sau đã có em."
Trở lại chỗ tôi ở, Tiết Chỉ đã ngủ trên giường rồi, Ninh Trác đang đọc sách, nhìn thấy tôi liền đặt cuốn sách xuống cùng chúng tôi ra ngoài, Tôi giải thích sơ sơ về chuyện đã xảy ra ở trường học. Anh ấy cũng cho rằng ý nghĩ của tôi không sai, mọi phát sinh đều là bởi vì chuyện ôn thi đại học
Tôi nhờ Ninh Trác cho tôi mượn một chiếc máy tính bảng, sau khi kết nối Internet, tôi nhập một số thông tin cơ bản về những gì đã xảy ra ở thị trấn Q và trường học. Baidu nhanh chóng hiển thị mục tìm kiếm hơn trăm trang. hầu như hàng tháng nơi đây đều có người tự tử.
Tất nhiên, những trường hợp tự tử đó không may mắn như cậu học sinh vừa rồi, tất cả đều rơi xuống đất tử vong, những bức ảnh kèm theo tương đối kinh dị. không phải cậu học sinh bị ngã xuống nát đầu thì là những bức ảnh bê bết máu. là cha mẹ của học sinh nằm trên thi thể đau buồn. Họ khóc lóc thảm thiết, nhìn thấy những người này cảm thấy u ám không thể giải thích được.
“Chờ một chút “
Sự chú ý của tôi bị tập trung vào một bức ảnh chụp tin tự tử. Đó là một xác chết bị bóp méo vặn vẹo đã không có nhân dạng thi thể. Bức ảnh do một phóng viên báo lá cải chụp. Chúng tối có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người chết, đó là dáng vẻ của một cô gái trẻ đã mất đi sức sống.