Edit by: Như Oanh
Ninh Trác không đáp lời tôi ngay mà chỉ nhìn thẳng tôi rồi nói nhỏ: "An tố, tôi trước đó nói rõ, tôi là không muốn hai người ở cùng một chỗ, nhưng tôi cũng không hi vọng em là người bị tổn thương. "
Những lời sau đây không cần nói rõ ràng, tôi nhìn Ninh Trác, hai năm làm bạn đã đủ để tôi xem anh ấy như người thân, có lời gì đều có thể nói ra.
Lần đầu tiên giọng điệu của tôi có một nỗi buồn nặng nề."Nếu như không né tránh trong chúng tôi liền sẽ có một cái người hồn phi phách tán, cho nên nhất định phải tránh."
Đã có được đáp án mình mong muốn, Ninh Trác suy tư một hồi nói: "Ninh gia có cơ sở bí mật. Chỉ có người ở cốt cán của Ninh gia mới biết, thế lực của Tiết gia cũng không có động đến."
Để tránh đêm dài lắm mộng lại phức tạp,, tôi nhờ Ninh Trác trực tiếp đưa tôi đi, Ninh Trác đồng ý, sau khi đánh dấu định hướng vài lần, tôi liền trực tiếp lên đường.
Thị trấn Q là một thị trấn rất xa, từ thành phố gần nhất đi mất một ngày, căn cứ bí mật của Ninh gia được cất giấu trong thị trấn, chúng tôi lái xe liên tục ba ngày ba đêm mới đến nơi.
Cũng may tất cả mọi người không phải người bình thường, nhưng không lộ ra một chút mệt mỏi, so với tránh né chúng tôi càng giống như là một chuyến du lịch
“Mommy ơi, nhìn xem.” Tiết Chỉ có vẻ phấn khích, thằng bé sinh ra ở đây, nhưng khi đó còn là rất nhỏ, hai năm đều là ở Mỹ. thành thật mà nói, Tiết Chỉ tỏ ra rất hứng thú với nơi đây., cũng không có việc gì liền sẽ dùng máy tính lướt web đến xem một chút tin tức trong nước.
Lần này trở về lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, tôi không có thời gian đưa tên nhóc này đi tham quan, tôi luôn cảm thấy áy náy về chuyện này, đặc biệt Tiết Chỉ rất nhạy cảm và không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì.
Sau ba ngày này, tâm trạng của Tiết Chỉ như bay bổng, thể hiện một cái nhìn rất mới lạ với mọi thứ mà nhóc thấy trước mặt, và chính vì tên nhóc này đang nói chuyện phiếm líu ríu ở bên cạnh làm ầm ĩ, tôi cảm thấy không quá chán nản.
Đứa trẻ này như là hạt dẻ cười của tôi..
Đã đi một ngày đường núi, cũng may cái này xe cải tạo rất tốt, trải qua được giày vò, nhưng đường núi gập ghềnh, lắc lư người buồn ngủ, tôi liền bị Tiết Chỉ đẩy lên.
Vừa mở mắt ra, Tiết Chỉ giật mình, đang ló đầu ra ngoài cửa sổ, nửa người đi ra ngoài.
Tôi nhanh chóng kéo người lại, thẳng mặt nói: "Con có biết tư thế này rất nguy hiểm không? Lúc lên xe mẹ không phải đã nói với con là phải ngồi yên sao?"
Tiết Chỉ không thừa nhận sai lầm của mình vì bị dạy dỗ, nó cứ vặn vẹo trong tay tôi: "Mommy ơi, nhìn thị trấn đi, thị trấn lớn như vậy."
Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy tòa nhà khang trang nào, và thị trấn nhỏ trước mặt tôi xuất hiện rất đột ngột. Tôi nhìn mọi người và có vẻ rất vui.
Đỗ xe vào vị trí thuận lợi, chúng tôi không vào thị trấn ngay mà xuống để hóng gió.
“Ngươi Ninh gia quá cao thủ đúng không?” Vốn tưởng rằng nếu là căn cứ bí mật, hẳn là ở trong rừng sâu núi thẳm, trong núi đi thời gian dài như vậy cũng chứng thực điểm này.
Nhưng trước mắt thị trấn, nơi này làm gì có dáng vẻ bí ẩn gì hoặc là rừng sâu núi thẳm?
Thị trấn trước mặt tôi khá phồn hoa, lít nha lít nhít khu kiến trúc dày đặc khác với những ngôi nhà ngói khang trang ở nông thôn, nó cũng có thể được coi là những ngôi nhà cao tầng, đường sá chằng chịt, cao ốc sừng sững. khá yên tĩnh và hài hòa, ở trên cao nhìn xuống xem tướng làm yên tĩnh hài hòa, để cho lòng người vui vẻ.
Nó không phải là một quần thể công trình cứng nhắc, có lẽ vì nó ở trên núi, cây xanh chiếm một diện tích đáng kể, nhưng điều khiến người ta cảm thấy lạ là trời đã sáng, bên dưới không có ồn ào náo nhiệt mà ngược lại rất yên tĩnh có chút dị thường.
Hạ Lẫm nhìn thoáng qua cái trấn này, không lạnh không nhạt nói:: "Quả nhiên là Ninh gia, là cao thủ. Những căn cứ bí mật đều được xây dựng ở những nơi phồn hoa như vậy, nếu bị người ta biết đến cũng không sợ bị xóa sổ."
Hạ Lẫm này nói gì? Ta là biểu lộ cảm xúc, tiểu tử này liền có chút không có việc gì liền gây chuyện, ân oán của ba gia tộc chính là thâm căn cố đế, Hạ Lẫm và Ninh Trác luôn khó xử hòa thuận với nhau.
Đưa Hạ Lẫm đưa con dao để ngậm miệng lại, Tiết Chỉ đứa nhỏ này giúp tôi nói một câu: "Bố đỡ đầu thật sự rất là lợi hại, có thể tìm được như vậy tốt nơi ở cho chúng ta. Con biết, bố nhất định sợ mommy phải chịu khổ.
Ninh Trác không nói tiếp, chỉ cau mày: "Nơi này quá không giống lần trước tôi tới thăm. bất kể như thế nào, chúng ta trước đi xuống xem một chút đi."
Không trì hoãn thời gian quá lâu, cuối cùng chúng tôi cũng tiến vào thị trấn, nghĩ rằng Tiết Chỉ chưa từng tới nơi như vậy, vì vậy chúng tôi xuống xe, đi bộ ở lối vào của thị trấn.
Xe giao cho Hạ Lẫm, tôi và Ninh Trác đưa Tiết Chỉ đi dạo phố.
"Mẹ ơi, xem này, có rất nhiều khách sạn ở đây."
"Trời ạ, trong nhiều quán rượu nhất định phải có nhiều đồ ăn ngon như vậy. Lần này nhất định phải dẫn con đi ăn."
Sự xa xôi của thị trấn hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ phát triển, nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy rằng các tòa nhà thực sự mới được xây dựng và không có lịch sử lâu đời.
Môi trường ở đây rất tốt, khu vực được bao phủ bởi thảm thực vật xanh nên khá nhẹ, không khí rất trong lành.
Mặc dù đường sá phát triển nhưng về cơ bản không có dấu vết của ô tô, xe đạp được sử dụng nhiều, điều dễ nhận thấy nhất là người dân ở đây nói năng nhẹ nhàng.
Đi ngang qua một cửa hàng, có người đánh cờ trước cửa, chúng tôi đánh bại.
Thằng nhóc Tiết Chỉ không hiểu ý nghĩa của "Xem cờ không nói chân quân tử" ý tứ của những lời này, nó ngồi xổm ở đó và đem thế cuộc đánh cờ cho phá giải.
Những người làm chuyện này chắc chắn sẽ bị xịt máu, nhưng hết lần này tới lần khác, khi Tiết Chỉ đứng đó với đôi mắt to ngấn nước và ánh mắt ngây thơ, một mặt vô tội đứng ở nơi đó, những ông lão kia hoàn toàn quên mất chuyện này, còn trêu chọc bọn trẻ đủ kiểu.
Với khuôn mặt của đứa trẻ này, chúng tôi đã thành công vào đội của ông lão, và chúng tôi cũng biết được một chút về thị trấn.
“Các con đã xem những tiệm sách đó chưa?” Ông lão chơi cờ vừa rồi chăm chỉ trả lời chúng tôi. Khi tôi hỏi về tình hình trong thị trấn, ông chỉ ra vài tiệm sách rất gần với tôi. kỳ quái, tại sao trong thị trấn của chúng ta lại có nhiều hiệu sách như vậy? Kỳ thực thị trấn này là "Cao Phục Trấn”
Cao Phục Trấn là gì?
Chúng tôi rất khó hiểu và muốn hỏi ông lão, nhưng ông lão hết lần này tới lần khác nói chuyện không có gì Logic nên quay lại vấn đề bên trên.
"Các cô cậu thấy lưu lượng của chúng tôi đông như vậy, nhưng thực tế thì người dân ở đây không phải thường trú nhân. bình thường ở đây ở cái một năm nửa năm liền rời đi. Các khách sạn và nhà hàng ở đây để thuận tiện và nhanh chóng hơn. Nó được xây dựng. để giải quyết nhu cầu của người dân. "
Chúng ta càng nghe càng kỳ quái, nơi này đến cùng là một cái như thế nào địa phương a?