Thấy Tiết Xán đi tới, Ninh Thanh Mi cùng Ninh Uyển Uyển lập tức phòng bị, Ninh Thanh Mi đáy mắt hiện lên sát khí, cả giận nói: "Tiết Xán, ngươi chớ lộn xộn! Ta cảnh cáo ngươi, cổ trùng đã phát độc, ngươi bây giờ cố tình vận dụng linh lực sẽ chỉ khiến cho độc tố phát tác càng nhanh!"
Đối với sự uy hϊếp của Ninh Thanh Mi, Tiết Xán hiển không để vào mắt, chỉ cười khinh bỉ, thấp giọng nói: "Đừng nói ta, chính ngươi tự lo cho mình đi, vừa rồi ngăn cản lại An Tố một kích, ngươi chỉ sợ đã hảo tổn quỷ khí không ít?"
Ninh Thanh Mi nghe Tiết Xán nói sắc mặt trắng nhợt.
Tôi lúc này mới chú ý tới, Ninh Thanh Mi trên người quỷ khí đúng là quá suy yếu.
Cũng chỉ là, mới đỡ của tôi một chưởng, thế nhưng đã tổn hao hết tất cả linh lực cùng quỷ khí, Ninh Thanh Mi coi như lợi hại, trúng một chưởng này của ta, lại còn công kích trả lại ,đoán chừng cũng cũng không thể nào tiêu hao hết quỷ khí của bà ta.
"Cho nên, ngươi muốn thế nào!" Ninh Thanh Mi mặt dữ tợn hung hăng hỏi.
Tiết Xán không trả lời ngay, chỉ nhìn xuống vũng máu bên cạnh Ninh Trác, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta không muốn thế nào, chỉ là hắn nếu không mau chóng được cứu giúp, chỉ sợ sẽ hồn phi phách tán."
Nghe Tiết Xán nói, trong nháy mắt, tôi trong lòng bỗng cảm thấy căng thẳng
Ninh Trác, chưa có chết.
Ninh Thanh Mi hiển nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhanh chóng nhìn sang chỗ Ninh Trác, lập tức cùng Ninh Uyển Uyển đỡ hắn dậy, dường như liền chuẩn bị rời đi.
Mắt thấy bọn hắn muốn đi, tôi mới nhớ ra, lập tức chặn trước mặt bọn họ
"Ninh Thanh Mi, ngươi muốn mang Ninh Trác đi." Tôi sắc mặt trắng bệch nghiêm giọng nói, " Thì để lại Ninh Uyển Uyển "
Ninh Uyển Uyển mấu chốt để giải độc cho Tiết Xán , coi như ta phải thẹn với Ninh Trác, ta cũng quyết không thể để Tiết Xán gặp an nguy
"Vì cái gì!" Ninh Thanh Mi hung tợn trừng nhìn tôi
"Bởi vì nàng biết giải độc của Tiết Xán!"
Nghe thấy những lời tôi nói, trong nháy mắt, Tiết Xán khuôn mặt đang căng thẵng cũng giãn ra một chút
Mà Ninh Uyển Uyển sắc mặt lại càng trở nên tái nhợt, hướng phía tôi gầm thét: "An Tố ngươi nằm mơ đi! Có Cô mẫu ở đây, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể bắt được ta sao?"
Tôi không thèm để ý đến Ninh Uyển Uyển, chỉ nhìn về phía Ninh Thanh Mi, Ninh Thanh Mi vừa bị trúng 1 chưởng chí mạng, quỷ khí mười phần suy yếu, trong lòng bà ta vô cùng rõ ràng
Tôi cười lạnh, chầm chậm mở miệng: "Ninh Thanh Mi, trong lòng ngươi hẳn là biết rõ, với tình trạng của ba ngươi bây giờ, chưa chắc là đối thủ của ta và Tiết Xán, đến lúc đó cá chết lưới rách cũng không có gì hay cả, không bằng ngươi lưu lại Ninh Uyển Uyển, ta cam đoan sẽ không gϊếŧ hắn."
Giờ này khắc này, tô rõ ràng trông thấy trong mắt Ninh Thanh Mi hiện lên một tia do dự.
Tôi không chỉ thấy thấy Ninh Thanh Mi do dự, Ninh Uyển Uyển hiển nhiên cũng trông thấy, nàng khuôn mặt trắng bệch lại càng hiện lên hoảng loạn, run giọng nói: "Cô mẫu, không thể bỏ con ở lại đây, An Tố nàng hận ta như vậy, nàng nhất định sẽ. . ."
Ninh Uyển Uyển lời nói chưa nói xong, Ninh Thanh Mi liền ngắt lời nàng: "Uyển Uyển, ngươi phải biết hắn là ca ca ngươi, hiện tại đang rất nguy kịch, nếu như không lập tức được quỷ y cứu chữa, sợ rằng hồn phách sẽ khó giữ được, cho nên ngươi tạm thời ở lại nơi này đi."
"Cô mẫu!" Ninh Uyển Uyển đáy mắt hiện lên khó có thể tin, nhưng chưa kịp nói gì, Ninh Thanh Mi đã không thèm liếc cô ta một cái, nhanh chóng ôm lấy Ninh Trác trên đất, mũi chân điểm nhẹ, hai người liền biến mất
"Cô mẫu!"
Ninh Uyển Uyển càng kêu càng thêm tê tâm liệt phế, muốn đuổi theo, nhưng động tác của tôi càng nhanh.
Tôi điểm mũi chân, liền vọt tới Ninh Uyển Uyển, khoát tay liền bóp lấy cổ cô ta
"A!" Ninh Uyển Uyển kêu thảm thiết một tiếng, muốn giãy dụa, nhưng cô ta đâu còn là đối thủ của tôi?
Giãy dụa một lúc, liền gắt gao bị tôi nắm ở trong tay, chỉ có thể trợn mắt, tràn ngập hận ý nhìn tôi: "An Tố ngươi đến cùng muốn thế nào?"
"Ngươi nói ta muốn thế nào?" Tôi lạnh giọng nói, " nói, Cổ độc của Tiết Xán giải như thế nào?"
"Ta nói chỉ có thể ở cùng ta một chỗ!" Ninh Uyển Uyển thét lên.
"Không bao giờ!" Tôi càng tăng lực đạo trong tay, Ninh Uyển Uyển lập tức nghẹn giọng nói không nên lời, "Ngươi không nói có đúng hay không, ta luôn có biện pháp để ngươi mở miệng!"
Nói, tôi đột nhiên túm lấy Ninh Uyển Uyển hướng bên trong phế tích đi vào
Có lẽ sự sát khi trên người tôi lúc này quá lớn , Ninh Uyển Uyển triệt để run sợ, thét lên: "An Tố! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!"
Nhưng tôi căn bản không để ý tới nàng, nhanh chóng vào trong phế tích tìm kiếm
Rất nhanh, đã nhìn thấy thứ cần dùng đến.
Kia là vạc đồng axit
Giống như tôi lúc trước, Ninh Uyển Uyển trước đó muốn hủy hoại khuôn mặt tôi, Thanh vạc đồng này như vậy mà được bố trí vô cùng tinh vi, bốn phía được lập kết giới bảo vệ, bởi vậy toàn bộ thông đạo bị nổ tung nhưng chiếc vạc đồng này không bị tổn hại gì.
Vậy màvừa vặn!
Tôi lập tức đem Ninh Uyển Uyển đến bên cạnh thanh vạc đồng, lạnh lùng nói: "Ninh Uyển Uyển, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, độc trên người tiết Xán làm cách nào để giải được!"
Ninh Uyển Uyển lập tức hiểu được tôi muốn làm gì nàng ta, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy, run rẩy nói: "Ta nói! Không có biện pháp nào cả! An Tố ra ta không có lừa ngươi!"
Tôi đây là lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ sợ hãi của Ninh Uyển Uyển, nếu như là bình thường, tôi sẽ cảm thấy thoải mái, nhưng bây giờ, trong đầu tôi chỉ có sắc mặt trắng bệch của Tiết Xán
Tôi muốn cứu Tiết Xán, sẽkhông tiếc bất cứ giá nào!
Nghĩ đến cái này, tôi túm tóc Ninh Uyển Uyển, dúi của nàng bên cạnh thanh đồng vạc, đáy mắt tràn đầy sát khí, "Ngươi đừng có nói nhảm với ta, nói, đến cùng có không có cách nào! Không nói ta liền hủy luôn khuôn mặt của ngươi!"
Ninh Uyển Uyển luôn kiêu ngạo vì dáng vẻ sinh đẹp của mình?
Nàng vẫn không nghĩ tôi sẽ hủy hoại khuôn mặt này?
Tôi liền dùng gậy ông đập lưng ông, Để nàng ta nếm trải cảm giác mất đi cái mà mình tự hào yêu quý nhất
"Không! An Tố! Ngươi không thể làm như vậy đối với ta!" Ninh Uyển Uyển triệt để hoảng loạn lên, kịch liệt giãy dụa, tóc tai rối bời như người điên, "Ngươi làm như vậy với ta! Ta cùng Ninh Gia mãi mãi sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi!"
Nghe Ninh Uyển Uyển uy hϊếp, tôi thực sự không cảm thấy sợ hãi mà chỉ cảm thấy nực cười
"Ta không buông ra?" Tôi một lần nữa túm tóc Ninh Uyển Uyển, Kéo khuôn mặt trắng bệch của nàng ta lại gần, áp sát tai nàng, lạnh giọng khẽ cười nói, "Nói các người đã bao giờ muốn thả ta ra như này chưa. Ngươi đừng quên, cái vạc axit này, là chính ngươi chuẩn bị cho ta, bây giờ ngươi cũng biết sợ sao không nghĩ lúc trước khi ngươi làm với ta không nghĩ đến thương xót cùng áy này?"