“Không …” tôi liền tái mặt lắc đầu, “Không thể nào, bệ hạ hiện tại đang rất khỏe mạnh, tại sao lại phải dùng loại thuật pháp này?”
“Khỏe mạnh?” Ninh Trác lộ ra vẻ khinh thường, “Chỉ là ngụy trang bên ngoài mà thôi. Thân thể của hắn sớm đã suy yếu, chẳng qua cầm cự được là nhờ vào những báu dược, nhưng có thể chết bất cứ lúc nào.”
Sắc mặt tôi càng tái nhợt.
Ninh Trác nói tiếp: “Thật ra, Hoàng thượng đã tìm đến Ninh gia từ lâu, nói muốn theo đuổi thuật trường sinh bất lão, nhưng đáng tiếc là sống chết có số, sao có thể dễ dàng như vậy?
Chúng ta chỉ có thể đưa ra gợi ý duy nhất, đó là hãy chết đi, và trở thành một cương thi bằng thuật hồi hồn, cũng coi như được trường sinh bắt lão.”
Tôi âm thầm kinh hãi.
Trước đây Tiết Xán từng nói với tôi rằng rất nhiều người muốn được trường sinh bắt tử, thậm chí sẵn sàng trở thành cương thi.
Chỉ là, trở thành cương thì thì dễ, nhưng muốn bảo tồn thân thể là rát khó, cho nên những người kia mới không thể thực hiện được.
“Hoàng Thượng sợ chết, một mực không chịu, nhưng chợt biết mình đang mắc bệnh hiểm nghèo.” Ninh Trác nói tiếp, ‘Hoàng thượng rốt cuộc sợ hãi mà tìm đến chúng ta, nhưng hiện tại, thân thể không có khả năng chống đỡ, không thê biến thành cương thi được nữa. “
“Cho nên, các người mới bắt đầu nghiên cứu thuật hồi hồn cải biến và tái tạo cho ông ta một cơ thể mới?”
Tôi nói với khuôn mặt tái nhợt.
“Không sai.” Ninh Trác nói, “Chỉ là, điều này khó hơn ta tưởng rất nhiều.
Ta đã dùng rất nhiều máu trẻ con làm thuốc dẫn, nhưng vẫn không thành công.”
Khi Ninh Trác nhắc đến bọn trẻ, hắn ta không hệ cảm thây có chút áy náy, chỉ nhíu mày trâm tư.
Tôi cảm thấy trong lòng lạnh phát run.
“Bọn trẻ kia đâu rồi?” Tôi không nhịn được hỏi: “Chính là những đứa trẻ hôm qua tôi đã thây trong hang.”
Ninh Trác không ngờ tôi lại hỏi đột ngột như vậy, đáp: “Bọn chúng đã được đưa đến Ninh gia để làm thuốc dẫn, vừa chết không bao lâu, có chuyện gì sao?”
Tôi run rẩy không nói được lời nào.
Quả nhiên mấy đứa nhỏ mà tôi nhìn thấy dưới đáy giếng trong nhà cũ của Ninh gia chín trăm năm sau, vẫn là bị gϊếŧ rồi.
Số phận của những đứa trẻ này, tôi không thê nào thay đôi được.
Tôi đang định mở miệng nói tiếp, nhưng đột nhiên, tôi nghe thây bên ngoài có tiêng bước chân gập gáp.
Cửa bị đập mở, một gia nhân quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt: “Gia, Gia chủ … Người Tiết gia … tắn công!”
Oanh! Tôi bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Đúng rồi.
Suýt nữa thì tôi quên mắt, tính canh giờ, theo lý thuyết mà nói, tôi và Ninh Trác lúc này hẳn là đã bắt đầu bái thiên địa.
Người Tiết gia còn không biết tôi ở đây bị chậm trễ, nên bọn họ theo kê hoạch định sẵn, chuẩn bị tấn công Ninh gia.
“Cái gì?” Sắc mặt Ninh Trác cũng thay đôi, nhưng ngay sau đó, hắn đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra, quay sang tôi.
Tôi bị ánh nhìn đó làm cho sợ hãi, nhịn không được lùi lại một bước.
“Nàng biết chuyện này?” Hành động theo bản năng của tôi rơi vào tầm nhìn của Ninh Trác, hắn lập tức hiểu ra, nắm lấy cánh tay tôi, nghiêm nghị nói: “Nàng đã biết người Tiết gia hôm nay sẽ thừa dịp hôn lễ của chúng ta tắn công rồi sao? Hôn lễ này, ngay từ đầu chính là một kế hoạch?”
Mặt tôi tái mét, tôi không dám nói lời nào.
Mặc dù bản chất Ninh Trác đơn thuần, nhưng không có nghĩa là hãn ta ngôốc.
Đến giờ, có lẽ hắn đã hoàn toàn hiệu rõ.
“Thấy tôi không nói, Ninh Trác càng siết chặt tay tôi, sắc mặt tôi tái nhợt vì đau.
“Khá, khá lắm.” Ninh Trác bỗng dưng cười lạnh “Ninh gia chúng ta phái Ninh Uyển Uyển đến Tiết gia để dùng mỹ nhân kế. Tiết gia các người, liền lặp lại chiêu cũ?”
Tia máu cuối cùng trên mặt tôi cũng biên mật.
Trước đó, tôi thầy ánh mắt của Ninh Trác, vân luôn trong veo, sạch sẽ như lưu ly.
Nhưng lúc này, nó tràn ngập hận thù.
Tôi biết rằng những người có bản chất đơn thuần thì cảm xúc cũng “Khá, khá lắm.” Ninh Trác bỗng dưng cười lạnh “Ninh gia chúng ta phái Ninh Uyển Uyển đến Tiết gia để dùng mỹ nhân kế. Tiết gia các người, liền lặp lại chiêu cũ?”
Tia máu cuối cùng trên mặt tôi cũng biến mất.
Trước đó, tôi thầy ánh mắt của Ninh Trác, vân luôn trong veo, sạch sẽ như lưu ly.
Nhưng lúc này, nó tràn ngập hận thù.
Tôi biết rằng những người có bản chất đơn thuận thì cảm xúc cũng Mệnh lệnh của Ninh Trác lúc này: có liên kết với tất cả những gì tôi biệt ở chín trăm năm sau.
Người Tiết gia cho rằng Ninh gia đang bận chuẩn bị đại hôn nên sẽ mất cảnh giác.
Điều bọn họ không ngờ đến chính là, vì một sai sót ngẫu nhiên, vì tôi, cũng chính là Tiết Vô Song, hôn lễ này đã bị trì hoãn.
Vì vậy Ninh gia nhanh chóng nhận được tin tức, biết được Tiết gia tắn công, lập tức sử dụng biện pháp đối phó tương ứng.
“Tại sao anh không chạy trốn …”
Lúc này; tôi không nhịn được hỏi Ninh Trác, “Anh có thời gian giấu bọn nhỏ đó … Không bằng hiện tại mang theo người Ninh gia chạy đi… “
Ninh Trác lạnh lùng nhìn tôi, tôi nghĩ hắn sẽ không trả lời câu hỏi của tôi, không ngờ hắn đột nhiên mở miệng: “Thuật pháp này ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Ta không thể để người Tiết gia phá hỏng nó, ngay cả khi ta chết đi, biến thành quỷ hồn, cũng phải tiếp tục nghiên cứu nó. “
Tôi giờ mới hiểu.
Ninh Trác ban đầu thực hiện thuật pháp này, tuy là yêu cầu của hoàng đế, nhưng hiển nhiên, về sau, hắn hoàn toàn vì hứng thú cùng chấp niệm cá nhân, mới kiên trì tiếp tục thuật pháp.
Hắn bị thuật pháp này làm cho sỉ mê nên thậm chí cảm thấy nó còn quan trọng hơn tính mạng của tất cả mọi người trong Ninh gia.
Đúng là một kẻ điên rồi.
Chỉ là Ninh Trác không biết, hôm nay, hắn sẽ bị Tiết Xán đánh cho hồn bay phách tán, mãi đến 900 năm sau, mới có thể tiếp tục thuật pháp.
Tôi cắn môi, âm thầm sợ hãi, Ninh Trác đột nhiên chặn lại một gia nhân đang chạy ở cửa, sau đó ra lệnh: “Đi nói cho đại tiểu thư biết Tiết Xán đến, bảo cô ấy đi ngăn chặn hắn.”
Mặt tôi tái nhợt.
Ninh Uyển Uyển đi ngăn chặn Tiết Xán?
Chẳng lẽ cô ta gϊếŧ Tiết Xán vào lúc này?
Trong lòng tôi hoảng hốt, vội vàng muôn chạy ra ngoài.
Tôi cắn môi, âm thầm sợ hãi, Ninh Trác đột nhiên chặn lại một gia nhân đang chạy ở cửa, sau đó ra lệnh: “Đi nói cho đại tiểu thư biết Tiết Xán đến, bảo cô ấy đi ngăn chặn hắn.”
Mặt tôi tái nhợt.
Ninh Uyển Uyển đi ngăn chặn Tiết Xán?
Chẳng lẽ cô ta gϊếŧ Tiết Xán vào lúc này?
Trong lòng tôi hoảng hốt, vội vàng muôn chạy ra ngoài.
Ninh Trác siết chặt tay tôi hơn, dường như muốn đem cánh tay tôi bóp gãy.
“Đáng chết.” Hắn ta hét vào mặt tôi, “Cái quái gì đang xảy ra với ta! Vì cái gì mà nàng có thể khiến tim ta đập loạn, thậm chí còn có thể làm lòng ta đau nhói.”
Tôi sợ hãi nhìn Ninh Trác trước mặt, sợ anh ta trong cơn nóng giận mà gϊếŧ tôi.
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh màu xanh nước biên chạy tới.
“Ca ca”
Người đi vào lúc này là Ninh Uyển Uyển.
Cô ấy nhìn thấy tôi, hai mắt gần như bốc hỏa, “Ca ca, Tiệt gia tần công đên, là thật sao?”
“Không sai.” Ninh Trác nhíu mày nhìn nàng, “Muội làm sao vậy? Mau đi tìm Tiết Xán, ngăn cản hắn, nếu có thể, trực tiếp gϊếŧ hắn, không có hắn, Tiết gia sẽ không còn sức mạnh.”