Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 396: Người và ma sinh con

Tôi bị choáng váng.

gì?

Trình Mị Nhi, bad boy?

Trình Mị Nhi đột nhiên ngừng khóc, kinh ngạc duỗi tay ra, che bụng.

“Đứa nhỏ?” Tiết Xán đang ở bên canh tôi đột nhiên quát lớn:

“Là con của Ninh Phong.” Trình Mị Nhi nhẹ giọng đáp.

Mắt tôi mở to hơn nữa.

Của Ninh Phong?

OMG! Làm sao có thể như vậy?

Trình Mị Nhi tuy là ma nữ nhưng vẫn là người sống, Ninh Phong là ma, Tiết Xán đã nói rõ ràng không thể có chuyện người sống và ma có con với nhau được .

Tôi nhanh chóng nhìn Tiết Xán, phát hiện anh đang trầm mặc nhìn Trình Mị Nhi, trong mắt anh ánh lên chút thương hại người con gái này.

“Cô đúng là người phụ nữa điên rồ vì tình yêu.” Anh thì thào, “Cô dùng cấm thuật để mang thai đứa bé, cô có biết cái giá mình phải trả là gì không?

Trình Mị Nhi run lên, dưới mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Nhưng ngay sau đó, cô ngồi thẳng người lên, cương quyết nói: "Tôi biết, nhưng để có con với Ninh Phong , tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào."

Vừa nói nàng vừa lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh đã giúp tôi."

Dứt lời, cô cắn môi bước nhanh ra khỏi phòng.

Tôi cảm thấy có chút không ổn, vội nói với Tiết Xán "Để em đi nói chuyện với cô ấy", bỏ qua đôi mắt tròn xoe của Tiết Xán lập tức chạy ra ngoài.

Tôi ở trên boong tàu và nhìn thấy Trình Mị Nhi.

Trời đã về đêm, trên boong tàu không có ai, chỉ nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Trình Mị Nhi hòa trong gió biển.

Nhìn Trình Mị Nhi đang đau khổ trong lòng, khóc lóc như thế này, tôi cũng cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng không biết an ủi cô ấy như thế nào? Tôi nhẹ nhàng bước đến gần, lấy khăn ăn từ túi của tôi đưa cho cô ấy.

Cô ấy nhận lấy khăn ăn của tôi, sau khi cầm lấy nó, cô ấy xì mũi rất to, , đột nhiên phá tan bầu không khí buồn bã ban đầu.

Có lẽ nhận ra mình xì mũi quá mạnh, Trình Mị Nhi ngăn nước mắt, xấu hổ nhìn tôi.

Tôi không thể kìm được và cười thành tiếng.

Trình Mị Nhi hai mắt đỏ hoe, lập tức rơi lệ cười nói.

Tôi chợt nhớ ra, vào đêm trước khi cô ấy rời khỏi nhà chúng tôi, hai chúng tôi đã tâm sự rất chân thành với nhau. Tôi luôn tin rằng cho dù mục đích tiếp cận tôi lúc đầu của Trình Mị Nhi không đơn giản, nhưng đêm đó, cô ấy đã chân thành mà nói ra những điều ấy với tôi

Cô ấy khuyến khích tôi theo đuổi Tiết Xán, và ân cần nhắc nhở tôi cẩn thận với Tạ Phong Tiêu.

“Cô đã khá hơn chưa?” Nghĩ đến đây, tôi nhẹ giọng hỏi.

“Ừm, mấy ngày nay tôi đều bận chăm sóc Diệp Phong, không có thời gian mà khóc.” Trình Mị Nhi dựa vào lan can boong tàu nói, gió biển ban đêm thổi khiến những con song lớn đập mạnh vào thành tàu, " Giờ khóc một lúc tôi thấy thoải mái hơn nhiều rồi ”.

Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp sáng sủa của cô ấy, do dự một lúc, mới hỏi: "Cô trách Tiết Xán?"

“Cô muốn nói vì chuyện của Ninh Phong sao?” Trình Mị Nhi hỏi .Tôi ngạc nhiên lắc đầu. “Tôi nói cho cô biết, thực ra lúc trước chỉ là tức giận mà thôi. Ninh gia cùng Tiết gia đánh nhau bao nhiêu năm như vậy, Tôi thấy Tiết Xán cũng không làm gì quá đáng cả, có muốn trách cũng chỉ nên trách Ninh Trác và Ninh Uyển Uyển nhẫn tâm, bỏ mặc bọn họ rồi tự mình bỏ đi. "

Nói đến Ninh Trác và Ninh Uyển Uyển, trong mắt Trình Mị Nhi lóe lên tia lạnh lẽo.

Ngay sau đó, cô ấy lại ngẩng đầu nhìn tôi, cười xin lỗi rồi nói: "Nói đến đây, tôi vẫn còn nợ cô một lời xin lỗi. Ninh Trác cố ý sắp xếp để tôi đi dụ dỗ Tiết Xán khi tôi đến nhà cô."

Kỳ thật chuyện này do Ninh Trác làm, tôi đã biết từ lâu, nhưng tôi vẫn hỏi: "Cô giúp Ninh gia làm những chuyện là do Ninh Phong nhờ vả?"

“Đúng mà không đúng.” Trình Mị Nhi cười có phần tự giễu “Ninh Phong sẽ không bao giờ nhờ tôi giúp những việc như thế này, tôi là tự đưa mình đến cửa. Ninh Uyển Uyển và Ninh Trác, đương nhiên sẽ không giữ kẽ như vậy khi tôi tự nguyện . Một khi quân cờ không được sử dụng họ sẽ không cần tôi nữa.

Tôi nhíu mày, tựa hồ không hiểu vậy tình cảm của Ninh Phong đối với Trình Mị Nhi là như thế nào?

Tôi không suy nghĩ về điều này. Nhưng Trình Mị Nhi dường như đoán được tôi đang suy nghĩ gì, chủ động hỏi: " Chắc cô đang thắc mắc, liệu Ninh Phong có thích tôi hay không?"

Tôi còn chưa kịp mở lời thì Trình Mị Nhi đã hỏi rồi lại đáp: "Vừa rồi cô cũng nhìn thấy lúc trong phòng rồi phải không?. Anh ta không thích tôi chút nào, tôi như thế này còn muốn đuổi tôi đi."

Cuối cùng tôi không kìm được hỏi: "Vậy thì tại sao cô lại mang thai đứa con của anh ấy?"

“Nếu tôi nói, tôi đã lừa anh ta, cô có cho rằng tôi là một người phụ nữ điên hay không?” Trình Mị Nhi giả bộ thản nhiên nói, nhưng trong mắt hiện lên vẻ u buồn.

Tôi cố gắng làm cho mình trông đỡ sốc hơn.

Tuy rằng vẫn luôn biết Trình Mị Nhi là nữ nhân dám yêu, dám hận, nhưng không ngờ nàng lại độc đoán đến mức trực tiếp cho ma nam mình thích đến mức dung cảm như vậy.

“Nói đến, đứa bé này.” Tôi không khỏi hỏi: “Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra được? Làm sao có thể mang thai người và ma?

Lông mi Trình Mị Nhi khẽ run, vươn tay che bụng dưới, cười nói: "Sao Vậy? Có phải cô cũng muốn cũng Tiết Xán có con đúng không?"

Tôi không biết trả lời thế nào.

Có một đứa con và bắt đầu một gia đình với người mình yêu thực sự là ước mơ lớn nhất của tôi, nhưng sau khi gặp Tiết Xán, ước mơ này dường như đã được chôn chặt trong trái tim tôi rồi.

“Tôi khuyên cô, đừng làm như tôi.” Trình Mị Nhi lại lên tiếng, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tôi, nàng nói tiếp, “Tôi muốn đứa nhỏ này chỉ vì Ninh Phong không thuộc về tôi, tôi cần giữ một chút gì của anh ấy. Nhưng cô thì khác, cậu đã có Tiết Xán rồi, cô không cần phải mạo hiểm như thế này. "

“Nhưng làm thế nào mà cô lại có thể có thai đứa bé này được?” Tôi tò mò hỏi.

“Cần có một loại thuốc.” Trình Mị Nhi nói đơn giản, “Chỉ cần cô uống thuốc và làm chuyện vợ chồng, đều có thể mang thai.”

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Nó có đơn giản như vậy thật không?

“Đương nhiên.” Trình Mị Nhi nói tiếp, “Hơn nữa mẫu thân phải trả giá tương xứng.”

"Giá bao nhiêu?"

Trình Mị Nhi nhìn bọt biển xa xa, ánh mắt chợt tối sầm lại.

"Người mẹ muốn dùng nửa đời dương thế của mình để đổi lấy mạng sống của đứa con trong bụng. Có như vậy, đứa trẻ mới có thể sống một nửa cuộc đời của người mẹ."

Tôi hoàn toàn choáng váng.

Nửa đời người ư, thật là trả giá quá đắt, không ngờ Trình Mị Nhi lại điên cuồng như vậy.

“Trình Mị Nhi.” Tôi không khỏi nhíu mày, “Cô đã từng nghĩ đến xem chuyện này có thực sự công bằng với đứa nhỏ đó không?

Một đứa trẻ sinh ra đã đoản mệnh, tôi thật sự không biết một người mẹ như Trình Mị Nhi làm như vậy liệu có quá tàn nhẫn hay không?

Trình Mị Nhi tái mặt, nhếch môi cười nói: "Có lẽ là không công bằng ... nhưng ta thật sự chịu không được, tôi biết anh ấy sẽ rời khỏi tôi, ngoại trừ đứa nhỏ này, tôi không biết tương lai còn có thể xảy ra những chuyện gì nữa." tôi sẽ đi... "

Trình Mị Nhi cắn môi, giọng điệu đột nhiên trở nên cứng lại, "Bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ không hối hận, nhất là Ninh Phong bây giờ sắp chết, tôi không hối hận bởi vì tôi ít nhất đã giữ lại một phần máu thịt của anh ấy.

Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Trình Mị Nhi, tôi biết mình nói gì cũng vô ích.

Tôi im lặng, chỉ yên lặng cùng Trình Mị Nhi đứng trên boong tàu, nhìn biển xa xăm.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bóng đen đang tiến đến trên mặt biển lặng sóng.