Lúc này, con ngựa trắng kia đã tới gần.
Nhìn thấy người lên ngựa, tôi hơi giật mình.
Đúng thật là Tiết Xán.
Vẫn là khuôn mặt đẹp trai đó.
Chỉ là, không giống với vẻ nhợt nhạt quen thuộc của thường ngày, trước mắt tôi là khuôn mặt có thần sắc đàng hoàng.
Tuy nhiên, đây không phải lý do khiến tôi thất thần.
Điều làm tôi ngạc nhiên chính là ánh mắt của Tiết Xán trước mặt tôi.
Trong ký ức của tôi, Tiết Xán lạnh như băng. Không phải nói nhiệt độ cơ thể mà là cảm giác và khí chất Tiết Xán mang lại cho tôi suy nghĩ ấy.
Tôi không cảm giác được, không nhìn ra được gì cả, khắp người Tiết Xán đều bao quanh một hơi thở lạnh lẽo.
Nhất là lần đầu gặp Tiết Xán, sự lạnh lùng của anh luôn khiến tôi sợ hãi.
Tuy rằng sau này đã trở nên quen thuộc, tôi mới hiểu được, dưới vẻ ngoài lạnh lùng ấy, Tiết Xán vẫn có một mặt bá đạo cùng dịu dàng, nhưng cả người Tiết Xán vẫn như cũ lạnh nhạt và bình thản.
Nhưng Tiết Xán trước mặt này lại hoàn toàn khác.
Trong đôi lông mày như mực mang theo một loại thần thái tràn đầy mạnh mẽ, đặc biệt là một đôi mắt như sao, mang theo ba phần chính trực, ba phần tùy ý, ba phần cuồng loạn, cuối cùng là một phần đắc ý, chỉ có ở những chàng thiếu niên trẻ tuổi.
Tôi thấy Tiết Xán ngồi trêи con ngựa trắng, khuôn cằm bén nhọn hơi nhếch lên. Dưới ánh mặt trời, Tiết Xán lại càng thêm sống động.
Thiếu niên tiên y nộ mã.
Trong đầu tôi không tự chủ được liền nghĩ đến câu này.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, con người lãnh đạm như Tiết Xán từng có một mặt như vậy.
Bất quá cẩn thận suy nghĩ, việc này cũng là bình thường.
Trước khi mất, Tiết Xán là một công tử của gia đình quý tộc, tuy phải gánh vác trọng trách của cả gia tộc từ rất sớm nhưng với tài năng và bản lĩnh trời sinh đã định anh sẽ là một thiếu niên cuồng loạn.
Tiết Xán mà tôi biết, sau khi chết, trải qua khoảng 900 năm tịch mịch và cô độc mới chậm rãi trưởng thành.
Tôi đột nhiên cảm thấy, mặc dù khuôn mặt và tâm hồn đều giống nhau, nhưng chính tôi cũng không nhận ra chàng thiếu niên Tiết Xán trước mặt này.
Có lẽ Tiết Xán trước mặt này đã làm tôi chấn động quá lớn, cả người đều ngơ ngẩn, lúc con ngựa trắng của Tiết Xán tới gần, tôi chỉ ngây ngốc đứng đó, quên cả né tránh.
Mắt thấy, vó ngựa sắp đạp trúng người tôi.
“Tiểu thư, cẩn thận!”
Phía sau vang lên giọng nói hoảng hốt của Trương mụ.
May mắn thay, kỹ năng cưỡi ngựa của Tiết Xán quá tốt, một khắc cuối cùng, Tiết Xán đã kéo lại dây cương. Con ngựa trắng liền chuẩn xác dừng lại bên cạnh tôi.
Tiết Xán rũ mắt, bắt gặp ánh mắt đang ngước lên của tôi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ai có thể nghĩ rằng, cái liếc mắt này, là xuyên qua 900 năm.
Trái tim tôi trở nên hỗn loạn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, trong dòng chảy dài của thời gian, tôi và Tiết Xán sớm đã gặp nhau theo cách này.
Anh vẫn còn sống.
Còn tôi thì đang ở trong cơ thể của người khác.
Chỉ thoáng qua như vậy, có lẽ 900 năm qua, anh cũng chưa từng để tâm.
“Vô Song?” Cả người tôi như mất hồn, cuối cùng vẫn là Tiết Xán kéo lại ý thức của tôi, “Muội làm gì ở đây? Nhanh vào kiệu hoa đi.”
Tôi nhìn vào mắt Tiết Xán, ánh mắt của anh rất bình tĩnh, đó chính là thái độ đối với một biểu muội.
Tôi ngẩn ra.
Đúng vậy.
Hiện tại, tôi không phải là An Tố, mà là Tiết Vô Song, Tiết Vô Song sắp phải gả cho Ninh Trác.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Trương mụ đã đi tới, tóm lấy tôi.
“Thật xin lỗi thiếu gia, người cũng biết, tiểu thư đang quá khẩn trương.” Trương mụ nhanh chóng nói.
Tiết Xán thở dài, “Ta biết, thực xin lỗi Vô Song, đừng lo lắng, sau khi mọi chuyện kết thúc, gia tộc sẽ không bạc đãi Vô Song.”
Có vẻ như cả Trương mụ và bản thân Tiết Vô Song đều biết mục đích thực sự đằng sau cuộc hôn nhân này.
“Vâng.” Trương mụ nói.
Quan hệ giữa Tiết Xán và Tiết Vô Song hiển nhiên không thân thiết lắm, anh liếc nhìn phía trước, nhỏ giọng nói: “Nhanh xuát phát đi, trêи đường cẩn thận một chút. Đoàn người vận chuyển của hồi môn nhân thủ không tốt lắm, nhưng không còn cách nào khác. Hầu hết người của Tiết gia đều bận chuẩn bị. “
Tôi hiểu lời này của Tiết Xán.
Các cao thủ của nhà họ Tiết đều đang ẩn nấp ở phía sau, trong lúc Tiết Vô Song và Ninh Trác tiến hành hôn lễ liền trực tiếp đánh úp vào nhà họ Ninh.
Đoàn người vận chuyển của hồi môn chỉ là lực lượng đi trước, tất nhiên sẽ không bố trí người có thân thủ tốt nhất.
“Đừng lo lắng.” Trương mụ không lo lắng về điều đó. “Dù không phải là người có thân thủ tốt nhất, nhưng dù sao họ vẫn là người nhà họ Tiết, chỉ là đưa dâu thôi, không phải chuyện gì lớn.”
Về quá trình Tiết Vô Song đến Ninh gia, Tiết Xán và bọn họ cũng không nhớ rõ lắm. Bởi vậy, trước khi xuyên về đây, bọn họ cũng không kể cho tôi nghe.
Nhưng tôi biết, Tiết Vô Song cuối cùng cũng an toàn gả vào nhà họ Ninh.
Thế nên, trêи đường đi chắc chẳng có việc gì xảy ra đâu.
Nghĩ vậy, tôi chủ động lên tiếng: “Đúng vậy, biểu ca…, chúng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tôi chỉ là tùy ý nói, nhưng không ngờ, Tiết Xán đột nhiên sửng sốt, cúi đầu nhìn tôi.
Không chỉ anh mà ngay cả Trương mụ cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi không khỏi ngây ngẩn cả người.
Làm sao vậy?
Tôi đã nói gì sai sao?
“Được, các người xuất phát đi.” Tiết Xán nhanh chóng thu hồi ánh mắt, “Sắp đến giờ rồi.”
Mặc dù trong lòng tôi không muốn rời xa Tiết Xán, nhưng bản thân còn có nhiệm vụ, tôi liền gật đầu bước lên kiệu hoa.
Ngồi trêи kiệu hoa, tôi vẫn không thể nhịn được mà vén rèm, ló đầu ra nhìn Tiết Xán.
Tiết Xán vẫn như cũ đứng ở đó, ánh mặt trời chiếu vào người anh như được mạ vàng.
Kiệu nhanh chóng được nhấc lên, cả người tôi đều lắc lư, cách Tiết Xán càng ngày càng xa, cho đến khi tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy thân ảnh ấy nữa.
“Tiểu thư, đừng nhìn nữa.” Giọng của Trương mụ đột nhiên vang lên bên tai.
Tôi sửng sốt ngẩng đầu liền thấy Trương mụ đang đi bên cạnh kiệu hoa, ánh mắt nhìn tôi có vài phần thương xót.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Trương mụ đã thở dài, nói: “Tiểu thư, ta biết con đã thích thiếu gia suốt mấy năm nay, nhưng con cũng biết tính tình của thiếu gia. Mắt cao như vậy, cho dù là con, chỉ sợ cậu ta cũng chẳng để trong mắt.”
Tôi ngây dại.
Cái gì?
Hóa ra Tiết Vô Song cũng thích Tiết Xán?
“Nhưng …” Trương mụ vẫn ở một bên lải nhải, “Con vẫn luôn quá thẹn thùng. Lúc trước, ở trước mặt thiếu gia còn không nói được lời nào, nhưng hôm nay lại nói được một câu hoàn chỉnh.”
Tôi lại sững sốt, tôi lúc này mới hiểu được vì sao lúc tôi cùng Tiết Xán nói chuyện, Trương mụ và Tiết Xán lại ngạc nhiên như vậy.
Thì ra Tiết Vô Song ngại đến mức không dám nói gì trước mặt Tiết Xán.
Tôi đột nhiên cảm thấy Tiết Vô Song thực sự rất đáng thương.
Bị người mình thích coi như quân cờ đưa đến nhà họ Ninh.
Qủa nhiên, mặc dù khí chất có chút khác nhau, nhưng cho dù là Tiết Xán của 900 năm trước hay Tiết Xán khi đã chết đi của 900 năm sau, trừ người anh quan tâm, những người còn lại anh đều không để ý đến.
“Trương mụ.” Tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhịn không được mà hỏi: “Người có biết biểu ca, anh ấy thích ai không?”