Chương 254: Học Huyền Thuật
Đầu tiên, chúng tôi cần phải lấy Lưu Quang Lư từ nhà cũ của Tiết gia, sau đó cần trộm xác của Tiết Vô Song từ trong mộ cổ.
Tiết Phong có nhiệm vụ liên hệ với người giữ Lưu Quang Lư của Tiết gia, còn Tiết Xán sẽ đến Lạc Dương trộm thi thề của Tiết Vô Song.
Tiết Xán lần này không có ý định mang tôi theo cùng, mà đề tôi lại thành phố S chờ anh.
Sau khi mọi thú được thảo luận thỏa đáng, chúng tôi lên đường trở về thành phô S.
Trở về chung cư: ở thành phế S, Tiết Xán liền đem toàn bộ công việc của tập đoàn Tiết gia giao lại cho Tiết Ngạo Thiên.
Còn tôi có chút mệt mỏi nên khi Tiết Xán bận việc. tôi liền đi ngủ.
Nhưng ngủ được nửa giấc, tôi cảm thấy trên thân thể mình truyền đến một cổ bằng lạnh.
“Tiết Xán, anh làm gì vậy? Không phải anh đang bận sao?”
Tôi không cần mở mát liền biết là Tiết Xán, còn đang buồn ngủ lẩm bẩm một câu, vừa định đẩy anh ra, thì môi tôi trực tiếp bị chặn lại.
“Ta làm xong rồi” Giọng nói trầm ấm của Tiết Xán vang lên bên tai. mê hoặc lòng người. “Ngày mai ta lên đường đi Lạc Dương. Nhưng trước khi đi, chúng ta còn có việc phải làm.”
Tôi bị dọa đến run một cái, “Việc phải làm” của Tiêt Xán chẳng phải là đem tôi ăn sạch sành sanh sao.
Tôi không muốn.
Đột nhiên Tiết Xán đánh vào mông tôi một cái, nói “Đứng dậy.”
Tôi mở to mắt sửng sót, “Đề làm gì?”
“Học Huyền Thuật.” trong lúc Tiết Xán nói, dáng người mảnh khảnh của anh đã đứng ở bên giường.
Mà tôi chỉ biết đứng ngu ngốc tại chỗ.
“Huyền Thuật?” Tôi giật mình mấy giây mới phản ứng lại, “Anh muốn dạy em Huyện Thuật sao?”
“Không sai.” Tiết Xán nhàn nhạt nói, “Những ngày ta không có ở đây, tuy rằng đã có vòng ngọc để nàng gọi ta lúc nguy cấp. nhưng tốt nhất nàng vẫn cần phải học một ít Huyền Thuật để bảo vệ chính mình. Không những vậy. nàng sẽ xuyên không vào thân xác của Tiết Vô Song, nếu như nàng không biết ít gì về Huyền Thuật cũng sẽ khiến cho Ninh gia sinh nghi.
Đương nhiên tôi hiểu những gì Tiết Xán nói. nhưng trong lòng không khỏi nghi ngờ bản thân: “Em chưa biết gì về Huyền Thuật, liệu em có thê học tốt được không?”
“Nhất định có thể.” Thật không, lần này tôi thấy khó mà có lòng tin với Tiết Xán. “Nàng là người có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi.
Theo lý thuyết, là một tài năng hiếm có, ngàn năm có một.”
Mắt tôi sáng lên ngay lập tức. đồng thời có chút kích động.
Từ nhỏ tôi đã quen với việc làm người yếu kém rồi. hiếm có cơ hội được làm cao thủ học thuật ở một khía cạnh nào đó, Tế Tố tôi có thể không cao hứng sao?
Nghĩ đến đây, tôi liền xắn tay áo. vội vàng hỏi “Nào. chúng ta học như thế nào? Giống như đạo sĩ trong phim truyền hình, có phải học vẽ bùa trước không?”
“Vẽ bùa cũng chỉ là phương thức biểu hiện của linh lực mỗi người thôi.” Tôi không nghĩ Tiết Xán ngay lập tức phá võ ảo tưởng của tôi “Điều quan trọng nhất là tích lũy linh lực. Nàng hiện giờ vẫn chưa biết gì, trước hết hãy để ta nhìn thấy khả năng ngưng tụ linh lực của nàng đi.”
Tiết Xán vừa nói vừa đưa tay lên. tôi liên thây một làn sương mỏng màu đen đột nhiên xuất hiện trong không khí.
“Nàng hãy tìm cách thỏi tan đám sương mù này.” Tiêt Xán nói.
Tôi lập tức trọn tròn mắt.
Vốn tưởng rằng học Huyền Thuật là sẽ được học những thứ rất cao siêu, nhưng Tiết Xán như vậy mà lại đề tôi thổi sương mù ư?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng tôi vẫn không dám chất vấn Tiết Xán, cứ vậy mà phồng má lên, thồi mạnh vào làn sương đen.
Tôi vất kiệt hết phổi của mình mà thôi, nhưng trách là trách làn sương đen nảy quá cứng đầu, không hề mảy may di chuyền.
“Nàng đừng có thổi lầy hơi” Tiết Xán ở một bên chỉ điểm ‘Mấu chót là phải tập trung tinh thần.”
Nghe vậy. tôi làm theo những gì anh nói, cần thận có gắng tập trung tinh thần và thổi lại một lần nữa.
Lần này, cuối cùng cũng có một chút hiệu quả.
Làn sương đen bị thồi tan một chút, nhưng vân không biên mật.
Tôi vẫn kiên trì. tập trung tinh thần lại và tiếp tục thổi.
Tôi thổi ba lần, rốt cuộc làn sương đen đã bị thôi bay.
Sau khi thổi bay. tôi đắc thắng nhìn về Tiết Xán, chờ đợi lời khen ngợi.
Tiết Xán chỉ nhíu mày nhìn tôi, nói: “Thật tệ.”
Tôi xém chút cám đầu ngã xuống đất.
“Tệ lắm sao?” Tôi vội vàng tìm lý do, “Bởi vì phổi của em quá nhỏ, nên phải thổi nhiều lần mới được.”
“Không phải. Cái này không liên quan gi đến phổi.” Tiết Xán nhìn tôi chằm chằm với vẻ khó hiểu. *Là do nàng không có thiên phú. nhưng tại sao lại kém đến mức như vậy? Hoàn toàn không hợp với bát tự và mệnh cách của nàng.”
Tôi nghe xong xém chút nữa phun máu ra ngoài.
Vốn tưởng rằng lần này có thể trở thành một cao thủ về Huyền Thuật, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn là kẻ ngốc.
“Được rồi.” Tiết Xán dường như không muốn tiếp tục suy nghĩ tại sao tài năng của tôi lại kém như vậy, chỉ nói: “Vì thiên phú không tốt nên nàng chỉ có thê chăm chỉ hơn.”
Tôi rùng mình vì sợ hãi.
Cảnh tượng Tiết Xán lần trước dạy tôi học, tôi vân còn nhớ như in, thậm chí tôi còn không thê tưởng tượng nổi cái gọi là “chăm chỉ học tập” của anh ấy khủng khϊếp đến mức nào.
Tiết Xán lại từ trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một đám sương mù, nói với tôi: “Ta sẽ dạy nàng Huyền Thuật tâm pháp đơn giản nhất. Sau khi nghe ta giảng giải, nàng hãy cố gắng làm làn sương đen này biến mát.”
“Nếu em không làm được… thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Tôi lo lắng hỏi.
Tiết Xán kɧıêυ ҡɧí©ɧ. “Nếu trong một canh giò nữa làn sương này không biến mát, nàng sẽ biết ta trùng phạt nàng như thế nào.”
Vừa nói anh vùa cúi đầu. thổi một hơi thỏ lạnh lẽo mo hồ quanh cỏ tôi.
Tôi bị dọa đến giật mình.
Đừng mà… ngày mai tôi còn muốn đi lại bình thường…
Nghĩ đến đây. tôi không dám chậm trễ. nhanh chóng chăm chú lắng nghe Tiết Xán bày tôi niệm tâm pháp.
Tâm pháp này căn bản là văn ngôn cổ, đừng nói là giải thích, tôi nghe thôi đã không hiểu, chỉ có thể viết ra giấy chút hiểu biết của mình, sau đó tiếp tục thổi làn sương đen kia.
Kết cục quả nhiên vô cùng thê thảm.
“Thiên phú của nàng quả nhiên kém cỏi.” Tiết Xán bên cạnh cho rằng tôi chịu chưa đủ đả kích, liền rắc muối lên vét thương của tôi.
Tôi rất tức giận nên nhanh chóng tiếp tục thổi. Vì không muốn kết quả tương tự một lân nữa…
Tôi thổi hơn hai tiếng đồng hò, thổi đên sái quai hàm. vậy mà làn sương đen mới bay đi một nủa.
“Được rồi.” Thầy tôi không cam lòng còn muốn tiếp tục, Tiết Xán nắm lấy tay và ôm lấy tôi, ‘Hôm nay đủ rồi.”
Nói xong, Tiết Xán thu hồi làn sương đen lại.
“Nhưng … kỹ năng em hiện giờ chỉ có vậy, khác gì không học.” Tôi không cam lòng mà nói.
“Học Huyền Thuật phải có thời gian.
Không có ai có thê làm được trong một sớm một chiều.” vẻ mặt Tiết Xán nhàn nhạt. ?Chò khi ta đi Lạc Dương, mấy ngày này nàng có thể tự mình luyện thêm. sẽ tết lên thôi.”
Tôi cũng hiểu đạo lý này nên chỉ có thề bắt đắc dĩ gật đầu.
“Được rồi, tiếp theo, đã đến lúc nàng chịu phạt.” Tiết Xán đột nhiên trầm giọng. cúi đâu ngậm lây vành tai của tôi.
Tiết Xán đúng là người “Nói lời giữ lời”, cuối cùng anh quả nhiên trừng phạt tôi rất nặng.
Hình phạt kéo dài đến ngày hôm sau, Tiết Xán mới đi Lạc Dương.
Tôi uể oải nằm ở nhà nghỉ ngơi, thì bát ngờ nhận được điện thoại của một cô giáo trong cô nhi viện.
“Tiểu Tố. gần đây cô có rảnh không?
Cô nhi viện gân đây thiếu đang thiếu người, có thể tiện thể đến giúp chúng tôi được không?”
Nghĩ đến việc những ngày tới Tiết Xán vắng nhà. ở nhà một mình thật sự rất buôn chán, nên tôi liền gật đầu nói “Được.”
“Tốt quá.” Ở đầu bên kia điện thoại, cô giáo như trút được gánh nặng, “Cô có thề tới là tết rồi. những ngày này viện trưởng Ngô rất kỳ lạ, tôi thật không biết phải làm sao.”
Tôi sửng sốt, “Viện trưởng Ngô đã xảy ra chuyện gì?”