Chương 228: Anh thích ai hơn ?
Tôi cắn môi, hỏi: “Vậy nên anh nghĩ, Ninh Hoan Hoan mà anh gập hai lần đầu tiên và thích không phải vẻ chân thật của cô ta? Là cô ta giả vờ?”
“Đúng vậy” Sắc mặt Tiết Xán lạnh hơn, hẳn tự giễu: “Lúc đó anh ngu thật, thế mà lại bị một người phụ nữ giả tạo lừa quay vòng vòng”
Tôi ngạc nhiên nhìn Tiết Xán: “Thế trong chín trăm năm này, anh nói anh vẫn luôn tìm Ninh Hoan Hoan…” “Đúng thật là anh đang tìm cô ta, nhưng không phải vì quyến luyến” Mặt Tiết Xán hờ hững trở lại: “Nói chính xác hơn thì chỉ là không cam lòng thôi ” Tôi ngây người.
Tôi không thể nào cảm nhận được cảm giác này của Tiết Xán, lần đầu tiên trong đời mình động lòng, nhưng lại biết người mình thích chỉ là giả vờ.
Cảm giác đó chắc chắn rất đau “trứng”.
Tôi bỗng hơi đau lòng, bèn đưa tay ôm lấy Tiết Xán và nhẹ giọng hỏi: “Anh có hận cô ta không?” “Này thì không có” Tiết Xán cũng ôm tôi: “Suy cho cùng, cô ta chỉ là một quân cờ của nhà họ Ninh, bọn anh đều vì gia tộc của mình mà thôi ”
Người của thời đại Tiết Xán bọn họ, đặc biệt là người của các gia tộc lớn, có ý thức sứ mệnh gia tộc mà tôi không thể nào hiểu được.
“Ninh Hoan Hoan nói… năm đó anh đã hiểu lầm cô ta” Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Nếu anh thực sự phát hiện ra lúc ấy cô ta có nỗi khổ riêng của mình, anh sẽ làm gì?” Tiết Xán nhíu mày nâng cảm tôi làm tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc đáp: “Anh đã nói rồi, anh sẽ không làm gì, cô †a chẳng có ý nghĩa gì với anh cá” Chẳng có ý nghĩa gì.
Những lời như chặt đinh chém sắt đó của Tiết Xán làm cho trái tim vẫn luôn bất an của tôi trở lại bình tĩnh.
Nhưng tôi vẫn kiểu cách hỏi: “Vậy giữa em và Ninh Hoan Hoan ngụy trang mà anh gặp hai lần, anh thích ai hơn?” Khi hỏi ra vấn đề này, ngay cả tôi cũng muốn cản đứt lưỡi của mình.
Quả nhiên yêu đương khiến người ta tiết ra hormone một cách bất thường. Trước đây tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình có thể hỏi ra câu hỏi này.
Tiết Xán cau mày, không biết nên khóc hay nên cười: “An Tố, rốt cuộc em thích anh tới nhường nào mà lại hỏi cả vấn đề này?” Tôi có thể thấy được sự đắc ý từ trên mặt của Tiết Xán, chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, vì quá ngại ngùng nên tôi đành làm bộ cao ngạo xoay người rồi dùng chăn bông che mặt lại.
“Không nói thì thôi…
Tôi vừa trùm kín người mình, một cơn lạnh lẽo đột nhiên chui vào.
Là Tiết Xán.
Hắn ôm tôi vào lòng.
Tôi áp vào lông ngực rắn chắc của hắn, nhưng lại không thể cảm nhận được nhịp tim của hẳn.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được tim mình đập thình thịch.
“Có muốn biết sự khác biệt lớn nhất giữa em và cô ta là gì không?” Tiết Xán vùi đầu vào giữa cổ tôi và khẽ hỏi.
Tôi gật đầu.
“Lúc trước khi anh biết cô ta lừa anh, tuy có tức giận nhưng anh cũng không muốn gϊếŧ cô ta, vì anh biết đây là cuộc đấu tranh giữa nhà họ Tiết bọn anh và nhà họ Ninh, do anh ngu xuẩn nên mới bị trũng kế”
Tiết Xán thì thào: “Nhưng nếu bây giờ anh biết em lừa gạt anh, hoặc phản bội anh.. ” Tôi không ngờ Tiết Xán sẽ nói như vậy nên đã ngẩn cả người, chỉ hỏi tiếp lời hắn: “Anh sẽ làm gì?” Giọng của Tiết Xán càng ngày càng lạnh, bờ môi chạm vào phần mềm mại nhất trên cổ tôi.
“Anh sẽ gϊếŧ em” Hắn thì thầm: “Sau đó trói hồn phách của em lại bên anh, để em đời đời kiếp kiếp cũng không thể rời khỏi anh” Không phải đánh cho tôi hồn phi phách tán, cũng không để tôi đi.
Mà là để tôi ở mãi bên hắn, không có luân hồi, không có kiếp sau, vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
Mặc dù tôi luôn biết rằng Tiết Xán thích tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được trọng lượng trong phần thích này của hẳn.
Tôi không nói gì, Tiết Xán hơi ngẩng đầu lên: “Em có sợ không?” Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
Tôi không nói dối. Tuy lời của Tiết Xán nghe rất điên cuồng, thậm chí hơi biếи ŧɦái, nhưng tôi lại không cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại tôi còn cảm thấy khá vui vẻ.
Tôi nghĩ, chắc chắn tôi cũng đã thành biếи ŧɦái rồi.
“Không sợ là tốt rồi” Tiết Xán lẩm bẩm, hẳn lật tôi sang đối mặt với hắn, rồi hôn lên môi: “An Tố, hãy nhớ cho kỹ, em là của anh, mãi mãi là của anh” Mãi mãi? Mãi mãi là bao lâu? Tôi là người, sẽ già đi, sẽ chết, sẽ có kiếp sau, làm sao tôi và Tiết Xán có thể có được mãi mãi? Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy hơi đau lòng.
Tôi vòng tay ôm Tiết Xán và đáp lại nụ hôn cúa hắn.
Đối với tôi, tương lai là không thể biết được, và bây giờ tôi chỉ muốn nắm chắc từng phút từng giây.
Có thể vì tôi rất ít khi chú động nên khi cảm nhận được sự đáp trả của tôi, cơ thể Tiết Xán trở nên cứng đờ.
Nhưng ngay sau đó, hắn càng ngang ngược cạy môi tôi ra.
“An Tố” Giọng hẳn bắt đầu trầm và khàn khàn: “Em tự tính xem, trong những ngày qua em đã nợ anh bao nhiêu?” Tất nhiên tôi hiểu “nợ” mà Tiết Xán nói là chỉ cái gì.
Mặt tôi đỏ lên.
“Chuyện này sao có thể coi như là em nợ anh?” Tôi “xì” một tiếng.
Tiết Xán lại gần bên tai tôi cười khế: “Được thôi, vậy coi như là vi phu nợ nàng, trả hết một lượt trong hôm nay vậy” Tôi run lên.
Trả hết một lượt? ‘Vậy ngày mai tôi có xuống giường được không? Sau đó sự thật chứng minh, tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Đâu chỉ là ngày mai không xuống giường được, Tiết Xán không hề muốn cho tôi xuống giường thì đúng hơn!
Trong lúc quấn quýt đến mồ hôi đầm đìa, Tiết Xán đột nhiên lấy ra thứ gì đó từ tủ đầu giường và lướt qua đầu tôi, sau đó cười khẽ: “Quả nhiên rất hợp với em” Tôi bị hắn giày vò đến nỗi hơi thở mỏng manh, nghe nói vậy mới mơ màng đưa tay sờ ra sau đầu.
Ngay khi sờ vào, tôi ngây cá người.
Tôi không để ý đến cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình mà quấn chăn bông chạy ngay tới trước bàn trang điểm.
Trong gương, mặt tôi ứng hồng, hàm chứa sự quyến rũ mà ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng ra.
Và trên mái tóc hơi rối bù của tôi có một búi tóc hơi lỏng léo.
Bên trong búi tóc là một cây trâm xanh biếc.
Các chạm khắc tinh xảo và đá ngọc sáng long lanh đó khiến tôi hoàn toàn ngây người.
Thứ mà Tiết Xán vừa cắm vào tóc tôi lại là cây ngọc trâm đó.
Cây trâm mà hẳn rất quý trọng kia.
Tôi tưởng nó là cây trâm Ninh Hoan Hoan để lại cho hẳn.
“Đây là..” Tôi sững người, quay lại thì thấy Tiết Xán đã đứng lên và ôm lấy tôi từ phía sau.
“Đây là trâm ngọc gia truyền của nhà họ Tiết bọn anh. Mẹ anh nói nó là dành cho vợ tương lai của anh” Tiết Xán thì thầm và nhìn tôi trong gương: “Em có thích không?” Trong phút chốc, tôi không nói nên lời.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn cho rằng cây trâm này là tín vật định tình do Ninh Hoan Hoan để lại cho Tiết Xán, cứ luôn đố kị vì Tiết Xán quý trọng nó như vậy.
Bây giờ tôi mới biết, thì ra cây trâm này là tín vật của nhà họ.
Tiết bọn họ.
Tôi vừa thầm mắng mình ngớ ngẩn, vừa không nhịn được mà cong môi.
“Cô bé ngốc” Nhìn thấy dáng vẻ cười ngây ngô của tôi, Tiết Xán cũng bật cười, kéo tôi vào giữa đống chăn nệm đã lộn xộn bùi nhùi.
“Đợi đã!” Khi thấy Tiết Xán cúi xuống lại gần tôi, i vàng gỡ cây trâm ngọc một cách cẩn thận: “Cẩn thận đừng làm hỏng nó” Từ thái độ của Tiết Xán đối với cây trâm này trước đó, tôi biết nó rất quan trọng.
Sau khi cất cây trâm ngọc vào tủ đầu giường, tôi mới mặc cho Tiết Xán tiếp tục giày vò tôi.