Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 20

"Ưʍ..."

Người năm bất động bên cạnh nàng đang nhúc nhích. Nàng lay lay hắn

" Tỉnh rồi sao ? "

Hắn từ từ mở mắt ra, nhìn thấy nàng đang nhíu mày, lo lắng nhìn hắn.

" Nước..."

Nàng với tay lấy nước ở trong chiếc lá mà nàng đã chuẩn bị. Nàng nâng hắn lên ghé nước sát miệng Khang vương, để hắn uống mấy ngụm.

Sau khi uống nước. Hắn muốn ngồi dậy

" Chậm chút, vương gia đang bị thương ! "

Nàng vội đến đỡ hắn ngồi dậy. Sợ hắn cử động mạnh, vết thương lại vỡ ra.

" Ta đã ngủ bao lâu rồi ?"

Khang vương hỏi nàng.

" Không lâu, vương gia bất tỉnh từ lúc rơi xuống sông. "

Nói rồi nàng đem con cá đã nướng chín cho hắn

" Vương gia có đói không? Ăn chút cá nhé ? "

Hắn nhìn con cá trên tay nàng, rồi lại nhìn nàng

" Ngươi lấy đâu ra cá vậy ? "

Hắc hắc, chắc hắn không tin rằng nàng có thể bắt cá. Nàng chỉ vào con sông gần đó, rồi ưỡn ngực tự hào

" Con sông bên kia. Là ta bắt ! "

Mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc, không tin

" Ngươi làm sao có thể bắt được chứ ?"

Tên này thật là... Nàng không thể nói cho hắn biết nàng là người xuyên qua đã có kĩ năng bắt cá ! Đành nói

" Ta ở nông thôn hai năm không phải để hưởng thụ ! "

Lúc này Khang vương mới gật đầu, tỏ vẻ tin nàng. Hắn cầm cá lên, chạm rãi ăn xuống. Nàng nhìn hắn ăn, buột miệng hỏi

" Ăn ngon không ? "

Ấy, nàng cho mỗi muối vào thôi, không cho gì khác, mà cá này làm sao sánh được bằng sơn hào hải vị trong phủ của hắn chứ !

Nhưng nàng không ngờ, hắn mở miệng, trả lời

" Cũng không tồi ! "

" A, vậy vương gia ăn thêm không? Bên này còn một con này. "

Hắn không trả lời, hỏi nàng

" Ngươi ăn chưa ? "

Nàng gật gật đầu. Nàng đâu phải ngốc tử, làm sao có thể tự để mình đói chứ ?!

" Ta ăn rồi ! Ăn trong lúc vương gia còn hôn mê."

Hắn ừ một tiếng. Cầm con cá kia lên, bẻ ra hai nửa, đưa cho nàng một nửa

" Ăn đi, mình ta ăn không hết. Không nên lãng phí đồ ăn ."

Ngẫm nghĩ, cũng không nên lãng phí thức ăn thật. Nàng cầm nửa con cá lên, vui vẻ cúi xuống ăn. Lơ đãng ngẩng lên nhìn hắn, cảm thán, con người này dù làm gì cũng vẫn rất đẹp.

"Đùng... Đoàng.."

Trời trút xuống cơn mưa, dồn dập như trút nước. Nàng lấy chiếc áo,  đưa cho hắn.

" Vương gia, người mặc áo vào đi, trời mưa, đêm sẽ lạnh. Lúc này mà nhiễm phong hàn thì không hay đâu ! "

Hắn lặng lẽ nhìn chiếc áo trên tay nàng, khẽ ừm một tiếng

Khang Kỳ cầm lấy chiếc áo, qua loa khoác vào người. Nàng và hắn, cả hai đều im lặng. Chỉ còn tiếng mưa như trút ở ngoài động, cùng tiếng củi nổ tanh tách. Chẳng bao lâu sau, hắn tiếp tục mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Nàng đang thiu thiu ngủ. Chợt thấy Khang vương co người lại, dáng vẻ thống khổ, mồ hôi trên trán đang túa ra.

Cơn buồn ngủ của nàng bay đi mất, vội lại gần hắn. Đặt tay lên trán Khang vương thử nhiệt độ, nóng quá ! Nàng rụt tay lại. Không xong, hắn sốt rồi.

" Lạnh... Lạnh... "

Sốt rét sao ? Nàng gắng lấy lại bình tĩnh, lẫy chiếc khăn tay đi ra ngoài cửa động hứng nước mưa. Trước hết phải hạ nhiệt độ trên trán cho hắn.

Đắp khăn lên trán giúp Khang vương, đột nhiên, hắn vô thức bắt đấy tay nàng, như muốn tìm kiếm hơi ấm.

Tay hắn quá lạnh, phải đốt thêm lửa. Nàng rút tay ra nhưng không được. Nàng đành để mặc hắn nắm, vươn người với mấy cây củi, ném vào đống lửa.

Lửa cháy to thêm, nhưng chẳng thấm vào đâu đối với Khang vương. Hắn vẫn lạnh đến co ro. Chăn ấm, hay áo đều không có, nàng chợt nghĩ ra một biện pháp, hay là nàng lấy thân mình sưởi ấm cho hắn?

Nàng lẩm bẩm

" Vương gia. Ta ôm người để sưởi ấm cho người, không tính là phi lễ nhé ! "

Hắn không phản ứng lại, vẫn tiếp tục run rẩy.

Nàng thở dài, rút tay ra để chỉnh lại tư thế. Nhưng Khang vương vẫn nắm lấy tay nàng chằm chặp, không chút buông lỏng, Nàng đành thì thầm vào tai hắn

" Buông tay ra đi, ta ở đây, không đi đâu hết. Để ta giúp người sưởi ấm... "

Lần này, có vẻ Khang vương ý thức được những gì nàng nói. Hắn dần dần buông lỏng tay nàng. Nàng mau chóng rút tay ra, chỉnh lại tư thế, ôm hắn vào lòng. Nàng xoa lưng cho hắn, chỉ hy vọng có thể giúp  hắn cảm thấy dễ chịu hơn, tỉnh lại sớm, để dắt nàng ra khỏi khu rừng oái oăm này !

Chật vật suốt đêm, nàng mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

Khang Kỳ tỉnh dậy, trời đã lờ mờ sáng. Hắn thấy mình đang ở trong lòng Hề Như Quỳnh. Nàng đang ôm hắn. Tay hắn cũng đang ôm chặt lại nàng, cả hai không có một chỗ hở.

Thực ra, tối qua hắn biết mình bị sốt, tuy mê man nhưng những hành động của nàng hắn đều biết.

Khang Kỳ nhìn nàng với ánh mắt phức tạp. Nữ nhân này qua một thời gian có thể thay đổi nhiều vậy sao? Từ cách đối xử với Hề Như Tình, đến chuyện như hôm qua, đều khiến hắn bất ngờ. Hay từ trước đến giờ, hắn chưa từng biết gì về nàng ?

Khang Kỳ khẽ cử động. Hề Như Quỳnh vốn ngủ không sâu, có tác động khẽ liền choàng tỉnh. Nàng sợ hắn sảy ra chuyện gì, hắn chết thì nàng ra khỏi đây thế nào?

Khi Hề Như Quỳnh còn đang lơ mơ, Khang Kỳ lên tiếng

" Tỉnh rồi ? "

Hề Như Quỳnh chậm chạp đưa mắt theo nơi có tiếng nói phát ra. Mắt nàng trừng lớn, lần đầu tiên trong đời Hề Như Quỳnh  thức dậy, thấy sát gần mặt là một nam nhân! Nhưng nam nhân này lại rất đẹp. Nam nhân này vừa chật vật tối qua, sáng nay ngoài chút nhợt nhạt ra thì vẫn rất quyến rũ. Khiến nàng muốn phi lễ !

Lắc đầu hòng ném bỏ suy nghĩ sắc nữ. Thì nàng nhận ra, nàng vẫn còn ôm hắn ! Ôm rất chặt là đằng khác. Ôi mẹ ơi, lạy thánh Ala chúa jesus, nàng đang ôm nam chính Khang Kỳ đấy ! Không ổn ! Không ổn !