Xuyên Nhanh: Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 302: Tỷ tỷ là đặc công (22)

Diệp Thiều Hoa là Y?

Diệp Tư Niên mới vừa rồi còn chuẩn bị điện thoại báo cáo tin vui, cô ta đã thành công gia nhập một tổ của Diệp Thành, giờ lại nghe được tin tức này.

Trong lúc nhất thời biểu tình có chút mờ mịt.

Từ lúc mới bắt đầu trọng sinh đến gia đình Diệp Thành, cô ta luôn có cảm giác cao cao tại thượng, nhưng không nghĩ tới, còn chưa đắc ý được một thời gian, lại phát hiện ra rằng cô em gái có phần mắc chứng tự kỷ của mình hoàn toàn không phải là một người bình thường.

Chẳng lẽ . . . cô em gái này cũng trọng sinh?

Diệp Tư Niên ôm dạng cảm xúc này về tới nhà họ Diệp, lại phát hiện hai người Diệp Thành đang dọn nhà.

"Người kia cũng là bạn qua mạng của Thiều Hoa" Diệp Thành đang cùng bà Lý nói chuyện, "Đứa nhỏ này cả ngày không phải tự giam mình ở trong phòng lên mạng sao, quen biết rất nhiều người, còn làm đề cương luận văn bán rồi, chuẩn bị lên Đài Truyền hình quốc gia, lúc ấy đại học A cử con bé làm nghiên cứu sinh không phải hủy bỏ sao? Bây giờ các giáo sư kỹ thuật của Đại học S và Đại học Z đều muốn nhận cô ấy vào học nghiên cứu ... "

Nghe được câu này của Diệp Thành, Diệp Tư Niên cũng kịp phản ứng.

Khi cô ta đến, Diệp Thiều Hoa suốt ngày ở trong phòng chơi máy tính, cô cũng giao lưu với vài người bạn qua mạng.

Chuyện này cô ta cùng Bạch Huyền Mặc biết rõ.

Nhưng duy nhất không nghĩ tới là . . . Bạn qua mạng của cô lại là Vân Nặc và Bunche.

Cái này mẹ nó là bạn qua mạng phổ thông à?

Nghĩ tới đây, Diệp Tư Niên không kì quái, Diệp Thiều Hoa hẳn không phải trọng sinh.

Sau này khi biết mình được vào một tổ, hoàn toàn là do người phía trên nể mặt Diệp Thiều Hoa, Diệp Tư Niên cũng ít khi về nhà, không muốn đối mặt với người mà trước kia cô ta đã cười nhạo.

"Thiều Hoa, con chừng nào thì về đến nhà? Hôm nay niềm vui của chúng ta thăng quan rồi!" Diệp Thiều Hoa một bên thu hồi đồ đạc, một bên đi ra cửa công ty.

Tổng giám đốc đang đi theo cô, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.

"Đợi lát nữa đi." Diệp Thiều Hoa nở nụ cười, "Con đi đến bệnh viện một chuyến rồi về."

Lúc này ngoài cửa đang có một đám người đi vào cửa chính Nam thị.

Đó là Tô thị hợp tác với Nam thị.

"Đợi một chút, tôi qua chào hỏi Diệp tiểu thư , " Quản lý Nam thị chào Diệp Thiều Hoa, Diệp Thiều Hoa gật đầu một cái, hắn kích động không thôi, "Diệp tiểu thư quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, đúng rồi, Lâm tiên sinh, nghe nói năm đó Diệp tiểu thư là người ở đại học A, nhưng hình như có người thay thế thân phận nghiên cứu sinh của cô ấy."

Lâm Hoa vốn còn muốn hỏi mỹ nữ này là ai, vì sao Nam tổng Nam thị tự mình theo cô.

Không nghĩ tới nghe được câu nói của quản lý, cái kịch bản này. . . sao lại quen thuộc như vậy?

"Anh nói, cô ấy là người ở đại học A?" Lâm Hoa khϊếp sợ không thôi.

Hắn chọn Tô Tuyết là thật, nghiêng về phía hiện thực, gia cảnh hắn bình thường, muốn nhanh chóng leo lên trên, cũng chỉ có thể dựa vào người khác, cho nên hắn không chút nghĩ ngợi tiếp nhận rồi yêu cầu của Tô Tuyết.

Không đúng . . . Diệp Thiều Hoa nhất định không phải người trước mặt.

Quản lý Nam thị lại cười nói: "Chính là Diệp tiểu thư, Diệp Thiều Hoa, anh khả năng không biết, giáo sư ở đại học A đang hối hận đấy, người và người, chênh lệch lớn như vậy, lúc trước cô tự mình nghiên cứu đề cương luận văn mà đại học A lại không coi trọng, cảm thấy quá lung tung, ai ngờ, nháy mắt sắp biến thành bảo vật quốc gia . . ."

Lâm Hoa đã không muốn nghe tiếp, hắn chạy ra ngoài cửa lớn, muốn đuổi kịp Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa đã lên Lamborghini rời đi.

Cô không đi đến chỗ khác, mà đi đến bệnh viện quân khu.

Nhiệm vụ cái thế giới này đã hoàn thành, hai vợ chồng Diệp Thành không chết, mà cô cũng thành công trở thành sự kiêu ngạo của hai người này.

[ Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến một, hệ thống ban thưởng 500 tích phân, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến hai, hệ thống ban thưởng 700 tích phân, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, tìm được người nhà Diệp Trinh Trinh, hệ thống ban thưởng 2000 tích phân! ]

Vân Nặc trên giường bệnh, nhìn qua chỗ cô, đôi lông mày thanh tú của anh cong lên.

"Vân Nặc, vì sao Bạch Huyền Mặc không đủ trình độ và tư cách ở nhóm kia, nhưng lại có thể ở trong nhóm kia?" Diệp Thiều Hoa hít một hơi thật sâu, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Nặc.

Vân Nặc sững sờ, sau đó bật cười, "Việc này cũng bị em phát hiện, không sai, cái nhóm này ngay từ đầu là anh sáng tạo, hắn là người đầu tiên trong nhóm, về sau Bunche và những người kia xuất hiện, hắn cũng không rời khỏi nhóm nhóm."

Diệp Thiều Hoa che ngực, cảm giác được trái tim nhảy lên kịch liệt, "Vì sao anh lại muốn lập ra nhóm này."

"Không biết, " Cái này Vân Nặc thật sự chưa nghĩ qua, "Thì . . . cảm giác mình phải có một nhóm như vậy."

[ Đinh! Hệ thống số 008 vì kí chủ phục vụ, 3200 tích phân đã đến sổ sách, rời khỏi thế giới! ]

"Hóa ra là vậy . . ." Diệp Thiều Hoa che mắt, rơi lệ.

"Em sao vậy?" Vân Nặc nhìn ra tình huống của cô không thích hợp, lập tức từ trên giường đi xuống, đỡ Diệp Thiều Hoa.

Lại bị Diệp Thiều Hoa hung hăng nắm được cánh tay, ánh mắt của cô chưa bao giờ sáng như vậy, so với sự thờ ơ lười nhác anh hay thấy, càng nhiều hơn một loại cảm giác hút hồn người ta, "Vân Nặc, anh phải nhớ kỹ, em nhất định sẽ tìm được anh!"

. . .

Nói xong lời này, thần thức của Diệp Thiều Hoa bị một lực lượng nào đó lay động.

Cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của Vân Nặc, cũng không thể nghe thấy những gì anh nói cuối cùng.

Ngơ ngơ ngác ngác, dường như cô ở trong không gian hệ thống một hồi mới dần dần khôi phục.

Có một ánh sáng chói mắt trước mặt cô.

Diệp Thiều Hoa giơ tay lên, có chút không thích ứng che khuất ánh sáng.

Sau đó mới phát hiện hoàn cảnh xung quanh, cô đang ở bên trong một chiếc xe sang trọng.

Cô nhìn xuống chiếc quần jean rách nát trên người, cũng như mái tóc nhuộm vàng xanh, xanh lá xõa dài đến ngực xen lẫn với màu tóc đen.

Diệp Thiều Hoa chậm rãi kịp phản ứng.

Ơ.

Đầu trâu mặt ngựa à.

Nhưng xem ra, thân phận của thế giới này không khổ như thế giới khác, ít nhất là giàu có.

Cô đang nghĩ ngợi, bên tai truyền đến một giọng nói âm ôn nhu: "Thiều Hoa, dì biết rõ lần con không tự tin vào kì thi tháng này, nhưng lần thi ở tháng này rất quan trọng, vì nó liên quan đến việc được lập danh sách, cháu và Giai Giai không giống nhau, con bé có muốn vào hay không không quan trọng, dù sao thành tích của con bé tốt hơn con nhiều."

Người phụ nữ vỗ vỗ tay Diệp Thiều Hoa, cảm thán một tiếng: "Nhưng cháu lại không như vậy, cháu nhất định phải thi được vào một trường đại học tốt, bằng không thì về sau làm sao tiếp quản công ty? Cũng không thể để mọi thứ đều dựa vào chú con được."

"Đúng vậy." Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế lái nghiêng đầu, nhìn Diệp Thiều Hoa nở một nụ cười, "Thiều Hoa, chú vì cháu bỏ ra không ít, nhưng ai bảo cháu là con gái của anh trai chứ."

Diệp Thiều Hoa nhìn bàn tay thoa sơn móng tay của người đàn bà kia, nội tâm nổi da gà.

Bất động thanh sắc bỏ tay bà ta qua một bên, mới lặng lẽ nói: "Cảm ơn chú, dì."

Người phụ nữ nhìn bàn tay Diệp Thiều Hoa cầm tay mình để qua một bên, có chút kỳ quái nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, nhưng lúc này bà ta không nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ từ trong túi xách quý báu móc ra hai tấm giấy viết đầy đáp án: "Thiều Hoa, đây là đáp án chú cháu nhờ người làm giúp, cháu giấu ở trên người, đến lúc đó kiểm tra thật tốt, thị đại học nhất định được điểm cao."

Bà ta đem trang giấy kín đáo đưa cho Diệp Thiều Hoa, một bộ dạng cực kỳ hiền lành.

Diệp Thiều Hoa cầm đáp án hoàn mỹ trên giấy.

Mặc dù chưa biết nội dung cốt truyện, nhưng cô muốn biết nguyên chủ rốt cuộc ngu đến mức nào.

Ngu thành cái gì luôn rồi? Nghĩ mình cầm được đáp án, đến lúc thi kiểm tra chất lượng hàng tháng đạt được kết quả tốt là có thể vào được đại học tốt? Cmn, ai dạy thế ?

Đặc biệt người phụ nữ này khuôn mặt tuy hiền lành nhưng trong mắt lại ẩn chứa vẻ ác độc, châm chọc không thể che giấu.

Đến cái này cũng không nhìn ra?

Diệp Thiều Hoa trong lòng suy nghĩ, trên mặt lại không có biểu hiện gì, chỉ giả bộ rất vui mừng nhận tờ đáp án.

Nguyên chủ khẳng định rất quen thuộc với chuyện này.

Nhìn thấy biểu hiện như này của Diệp Thiều Hoa , sự lo nghĩ trên mặt của người phụ nữ kia biến mất.

Chỉ là ảo giác rằng vừa rồi Diệp Thiều Hoa không thân cận mụ ta.

Nghĩ tới đây, người phụ nữ mới ôn hòa nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, đem đồ văn phòng phẩm đưa cho Diệp Thiều Hoa, "Được rồi, Thiều Hoa, nhanh lên lớp chuẩn bị kiểm tra đi, trễ chút nữa là không thể đi vào."

Diệp Thiều Hoa lấy ra giấy báo danh trong hộp bút.

Trường trung học không lớn, rất nhanh cô đã tìm được vị trí lớp của mình.

Thời điểm cô đi vào, người trong lớp đều đã ngồi theo đúng số báo danh của mình.

Tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ nói chuyện.

"Học ủy, nói thật đi, cậu cảm thấy lần này cái vị học thần biếи ŧɦái ở ban 1 kia vẫn đứng đầu sao?" Giáo viên còn chưa tới, một đám người bát quái hỏi.

Học thần này có vẻ rất nổi tiếng.

Khi họ thấy cô đi vào, tiếng nói của nhóm người ngừng lại, sau đó lập tức quay đầu lại.

Diệp Thiều Hoa nhìn về phía ghế ngồi của hàng cuối cùng, bạn nam trước mặt đang nói chuyện nhưng không nhường cô vào, không khỏi nói: "Phiền cậu nhường đường một chút."

Mấy nam sinh vẫn không nhường ra, vẫn như cũ cãi nhau ầm ĩ, giống như không nghe thấy lời nói của cô.

Lúc này, nữ sinh thanh lệ ngồi ở hàng thứ nhất đi tới, ôn nhu nói, "Học ủy, để Thiều Hoa đi vào đi, chuẩn bị vào thi rồi, cậu ấy còn chưa chuẩn bị cái gì."

Nam sinh cà lơ phất phơ dựa vào trên bàn, nhìn nữ sinh kia, sắc mặt hơi chậm, "Nể mặt Diệp Giai, cậu đi vào đi."

Hắn không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa, sau đó thu chân về.

"Giai Giai, sao cậu nói giúp cậu ta làm gì?" Một người lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thiều Hoa, "Ba của cậu ta hố chết bao nhiêu người, bao nhiêu người bởi vì ba cậu ta mà không vào được nhà, vậy mà còn không biết xấu hổ vào trung học Vân Thủy, một con chuột làm loạn cả trường, người như vậy sống ở thế giới cũng ô nhiễm không khí lắm, ghê tởm!"