Edit: Ngọc
-----
Đỗ Mạn làm mẹ, đương nhiên biết rõ con gái mình mặt mũi ra sao.
Khi còn bé, tỏ lệ người ngoái đầu lại nhìn con bé là 200%.
Không nói đến người khác, ngay cả một người phụ nữ trung niên như bà nhìn con bé, tim cũng không khỏi đập thình thịch.
Nhưng kể từ khi lên cấp 2, đứa nhỏ này luôn đeo kính, mặc bộ đồng phục cồng kềnh, làm gì cũng đều cúi đầu.
Đỗ Mạn không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, nhưng không có một lần thành công.
Nghĩ đến tên họ Hàn trước mặt này bày ra vẻ mặt không ưa con gái mình, lại ném ảnh con gái vào thùng rác, trở thành trò cười cho người xung quanh bàn tán sau bữa tối, Đỗ Mạn thực sự khó chịu.
Nhìn thấy tên họ Hàn lại nhìn họ sợ hãi né tránh.
Bà muốn để cho đám người này nhìn thấy, con gái bà tốt hơn cô Mỹ Mỹ kia nhiều.
Diệp Thiều Hoa lui về sau một bước, nhìn bà Lý nở nụ cười, "Cũng không hề tốt đẹp gì, chỉ là Nam thị mà thôi."
Nói xong, cô kéo Đỗ Mạn đi về phía trước.
Mặc dù vẫn đeo kính rộng nhưng Tiểu Hàn vẫn vì giọng nói này làm rung động, hắn ta không muốn nhìn thấy mặt Diệp Thiều Hoa, nhưng lúc này lại không thể không quay đầu nhìn cô gái.
Nửa khuôn mặt bên kia trông khá thanh tú, không xấu như hắn tưởng tượng.
"Nam thị?" Bà Lý cho là ngốc cũng biết Nam thị là cái gì, bà ta sửng sốt một chút, "Tiểu Hàn, cậu làm ở Nam thị, đã gặp qua con bé chưa?"
"Không có, " Tiểu Hàn lắc đầu, "Chưa thấy qua."
Bà Lý "Phi" một tiếng, "Đoán ngay là con nha đầu chết tiệt kia chém gió mà."
Tiểu Hàn cũng cảm thấy Diệp Thiều Hoa bị lòng tự trọng gây khó dễ, mới nói dối, Nam thị là xí nghiệp đứng đầu Châu Á, muốn đi vào khó như lên trời, "Cô ta cho rằng nói mình làm ở Nam thị tôi sẽ tin tưởng, đáng tiếc, cô ta không biết tôi cũng làm ở Nam thị."
**
Mà lúc này bên kia quân đội cũng không bình tĩnh.
Bạch Huyền Mặc biết rõ thân phận của Vân Nặc cùng người bên cạnh hắn, sau khi đội ngũ giải tán, hắn liền bỏ qua Diệp Tư Niên ở một bên đi tìm Vân Nặc.
"Đội trưởng Vân, " Bạch Huyền Mặc gõ cửa phòng Vân Nặc, bày ra tư thế quân đội tiêu chuẩn, "Y không có đáp ứng tôi, tôi để cho đoàn hacker giúp tôi tra địa điểm TA cũng không có tra được."
Nói đến đây, Bạch Huyền Mặc rất xấu hổ.
Nghe được câu này của Bạch Huyền Mặc, Vân Nặc nhíu mày, hắn lúc này mới nghiêm túc nhìn Bạch Huyền Mặc.
"Vậy thì cậu phải cố gắng lên, tổ đặc công phụ trách nhóm súng ống đạn được này rất trọng yếu, nhiệm vụ này thành công, cậu sẽ có cơ hội tiến vào quốc tế, nếu như có thể được Y hỗ trợ chuyện này là tốt rồi, " Sau khi nói xong, Vân Nặc lại hỏi một câu, "Cậu biết người nhà họ Diệp? "
Bạch Huyền Mặc nghe thế, cũng rất kỳ quái nhìn Vân Nặc, "Đúng, chú Diệp là chiến hữu cũ của cha tôi."
Hắn cũng rất muốn biết Vân Nặc có quan hệ thế nào với Diệp Thiều Hoa, hai người vì sao lại quen biết?
"Thế à . . ." Vân Nặc ôn hòa nhìn về phía Bạch Huyền Mặc, "Cậu biết cô ấy sống ở đâu không."
Bạch Huyền Mặc: ". . ."
Hắn vẻ mặt mơ màng từ trong phòng Vân Nặc đi ra, Diệp Tư Niên đã sớm ở một bên chờ, không kiên nhẫn nhìn về phía Bạch Huyền Mặc, "Thế nào rồi, "
"Vẫn phải tìm Y, " Bạch Huyền Mặc chấn chỉnh thần sắc, "Tư Niên, tôi đã hỏi đội trưởng, chỉ cần có thể phá án về súng ống đạn được, cô sẽ có thể gia nhập một tổ, chỉ là Y có chút khó tìm."
"Y?" Diệp Tư Niên nghe được câu này, hơi nghi hoặc một chút.
Là Đặc vụ số 3, cô ta có một hồ sơ chi tiết về tất cả những tên trùm nguy hiểm trên thế giới.
Có thể giải được án về súng ống đạn dược, nhất định không phải một nhân vật tầm thường.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nghe thấy tên của Y.
Bạch Huyền Mặc đối với chuyện Diệp Tư Niên không biết một chút gì về Y cũng không kỳ quái, chỉ thấp giọng giải thích một câu, " Y là một nhóm ... à, một nhân vật rất nguy hiểm trên thế giới, chưa kể đến việc cô ấy thông thạo vũ khí, Nolan, cô biết chứ?"
"Biết."Nghe được tên của Nolan, Diệp Tư Niên còn có một chút cảm giác nghĩ mà sợ, "Hacker chính của Mafia, anh ta có liên quan đến vụ án vũ khí lần này. Chúng tôi hay bị mê hoặc trước những tin tức sai sự thật mà anh ta tung ra."
Đắc tội với một hacker là việc không hề sáng suốt.
Nolan lúc trước bởi vì đột nhập vào ngân hàng lớn nhất liên bang, mặc dù hắn chỉ hiếu kỳ hệ thống của ngân hàng rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, không tạo ra tổn thất, nhưng cũng kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy nghiêm của liên bang, bị đặt vào đầu bảng truy nã của FBI.
Nhưng đến hiện tại đã rất nhiều năm, Bunche cũng không thể bắt được hắn.
Nolan cũng thường thốt ra những lời lẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên tổng đài của FBI.
Mặc dù mafia và FBI cũng là đại lão, nhưng người bình thường tình nguyện đắc tội FBI cũng không nguyện ý động đến mafia, mafia đều là những nhân vật đứng ngoài vòng pháp luật.
"Nhưng mà Nolan công kích máy tính của Y, lại bị đối phương phản công kích, " Bạch Huyền Mặc cũng than nhẹ một tiếng, "Tin tức này vừa tuôn ra, Bunche muốn tìm Y, để TA gia nhập FBI."
Thoạt nhìn Bạch Huyền Mặc khá quen thuộc với những ông lớn trên thế giới.
Đây đều là những cấp độ mà trước đây Diệp Tư Niên không thể chạm tới, tim cô ta đập rất nhanh, đặc biệt là đám người Bunche, Nolan và Mafia.
Trên quốc tế cũng chia cấp độ và đẳng cấp.
Những người như bunche là những nhân vật sống trong truyền kỳ, nghĩ đến sau này có cơ hội tiếp xúc với họ, Diệp Tư Niên liền kích động không thôi.
Tìm được Y, nhất định phải tìm tới Y!
Diệp Tư Niên cảm xúc bành trướng, mà Bạch Huyền Mặc đã nhận được một cuộc điện thoại, "Lão đại, tôi tìm được một chút dấu vết, Y giống như cố ý lưu lại cho tôi một đầu manh mối, anh ở Bắc Kinh sao! Đi tới địa chỉ này xem! Tôi phát định vị cho anh."
Giọng nói trong điện thoại có chút lớn.
Giọng phổ thông có chút sứt sẹo, Diệp Tư Niên lại nghe rõ ràng.
Sau khi nghe xong, cô ta có chút khϊếp sợ nhìn về phía Bạch Huyền Mặc . . .
Giống như đang liều mạng khắc chế cái gì.
Bạch Huyền Mặc không chú ý tới sự kỳ quặc của cô ta, chỉ nắm chặt điện thoại, "Đi, chúng ta có tin tức của Y rồi!"
Nếu như Y muốn che giấu, Bạch Huyền Mặc cũng biết bọn họ căn bản sẽ không tìm được tin tức của Y, nhưng bây giờ Y đã cho bọn hắn manh mối, đã nói lên một điều, đối phương có khả năng muốn giúp bọn họ.
Bạch Huyền Mặc có thể không kích động sao?
Hắn lướt qua một loạt các ký hiệu phức tạp được gửi từ thủ hạ, thấy những chấm màu xanh lá cây đang chuyển động.
Hai người hôm nay đều có ngày nghỉ.
Trực tiếp lái xe ra khỏi quân đội.
Chấm xanh di chuyển chậm chạp, dường như đang đi đi lại lại một chỗ.
Diệp Tư Niên rốt cục lấy lại tinh thần, con đường Bạch Huyền Mặc đi qua càng ngày càng quen thuộc, thần sắc trong mắt cô ta càng ngày càng nặng.
Biết rõ Bạch Huyền Mặc lái xe đến dưới nhà mình.
"Ngay ở chỗ này, " Bạch Huyền Mặc nhìn chấm xanh lóe lên rồi biến mất, vội vàng tắt máy, xuống xe tìm người trước khi đậu xe.
Lúc này còn chưa tới giờ tan sở, dưới lầu vắng tanh không có một bóng người.
Không --
Còn có một người khác bên cạnh thùng rác.
Nhìn thấy bóng lưng người kia, Bạch Huyền Mặc sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp mở miệng hỏi, "Thiều Hoa, vừa rồi cô có thấy ai ở đây không?"
Diệp Thiều Hoa ném một túi rác đi, nghe vậy, nghiêng mắt, "Không có."
Không?
Khi nghe câu trả lời này, biểu cảm của Bạch Huyền Mặc và Diệp Tư Niên đều mờ đi.
Hai người đều không tin vào ma quỷ, tín hiệu rõ ràng ngay ở chỗ này, không có khả năng không có người, nhất là Bạch Huyền Mặc, hắn không cho rằng Y đang lừa hắn, cho nên trực tiếp tìm ở chung quanh.
Diệp Tư Niên chưa từng hoài nghi Diệp Thiều Hoa.
Dù sao . . . lý lịch của cô ở trong mắt cô ta vẫn rất trong sạch.
Nhất là Diệp Tư Niên còn có ký ức liên quan tới Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa nhìn hai người, hỏi một câu, "Các người tìm ai, có lẽ tôi có thể giúp . . ."
"Chuyện này không phải chuyện cô có thể quản, " Diệp Tư Niên vốn không thích Diệp Thiều Hoa, nhất là từ hôm nay, cô ta càng ghét Diệp Thiều Hoa hơn, nghe vậy, không nhịn được nói, "Cô có thể đừng làm phiền tôi và anh Huyền Mặc làm phiền được không."
Bạch Huyền Mặc đang cùng người ta gọi điện thoại xác nhận, nghe vậy, không nói gì.
Diệp Thiều Hoa nghe vậy, cũng không để ý, chỉ gật gật đầu, xỏ tay vào túi quần, "Được."
Cũng không xoắn xuýt, chỉ quay người rời đi.
Bạch Huyền Mặc cùng Diệp Tư Niên bận bịu chú ý việc khác, không nhìn thấy sau mắt kính gương mặt cô có chút lạnh lẽo.
Mà Bạch Huyền Mặc vẫn chưa từ bỏ ý định tìm dấu vết của Y.
Khi hacker vật lý nói Y đã đơn phương cắt đứt liên lạc, hắn không tiếp tục tìm nữa, sự mệt mỏi đã hiện rõ giữa hai hàng lông mày.
Đó chính là . . . Y.
Vừa vặn cũng đến lầu dưới nhà họ Diệp, hai người cũng cùng đến nhà họ Diệp luôn.
"Tư Niên, Huyền Mặc, sao hai người các con lại trở lại?" Nhìn thấy Diệp Tư Niên đi về cùng Bạch Huyền Mặc, Diệp Thành cảm giác hết sức kinh ngạc.
Diệp Tư Niên không muốn để ý tới Diệp Thành.
Bạch Huyền Mặc lấy điện thoại ra, mở danh bạ gửi tin nhắn cho một người, mà lúc này đây, điện thoại di động Diệp Thiều Hoa vang lên.
Hắn nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Trên thực tế, hắn cũng cảm thấy Diệp Thiều Hoa xuất hiện ở dưới lầu quá trùng hợp, nhất là chỉ có một mình cô.
Cô còn quen biết với Vân Nặc.
"Thiều Hoa, cô biết Y không?" Bạch Huyền Mặc có chút khẩn trương.
Hắn chỉ muốn xác định một lần, nếu như không phải, vậy hắn liền triệt để hết hy vọng.
Nhưng nếu như là thật . . .