Xuyên Nhanh: Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 228: Đại thần võng du (8)

Lâm Nghiệp rất ưa thích Diệp Thượng Sơ Dương.

Tính cách của đối phương khiến hắn cảm thấy rất thú vị.

Lần đầu tiên, hắn mong chờ một người trong trò chơi sẽ trông như thế nào.

Ôm chờ mong rất lớn, hắn mở ra ảnh Diệp Thượng Sơ Dương.

Lâm Nghiệp không phải là một kẻ chỉ nhìn mặt người, nhưng trên thế giới này ai lại không thích mỹ nhân chứ?

Khi nhìn đến Diệp Thượng Sơ Dương tấm kia bị tóc mái che khuất bình thường tràn đầy uất khí mặt lúc, Lâm Nghiệp là thật có hơi thất vọng.

Hắn thậm chí có cảm thấy hối hận khi mở bức ảnh này ra.

Nghĩ tới đây, hắn nhìn thoáng qua Sở Vân.

Hắn biết rõ tứ ca đối với Diệp Thượng Sơ Dương rất không giống hắn, từ lần thứ nhất thêm bạn bè, còn giúp người ta thu thạch Phượng Hoàng, cái này rõ ràng chính là ý tứ tán gái.

Nhưng mà Sở Vân trên mặt không có một chút thất vọng.

"Rất đáng yêu." Sở Vân nhìn người trong tấm ảnh, nhếch miệng lên một đường cong rất nhỏ.

Trong đầu anh không khỏi nghĩ rằng người này đang nói chuyện với vẻ mặt nghiêm túc.

Nó thực sự ...

Đáng yêu.

Sở Vân khẽ cười một tiếng.

Sau đó tản mạn ngoắc ngón tay.

Lâm Nghiệp lập tức tránh xa anh, hắn kỳ quái mà liếc nhìn Sở Vân, sau đó trở lại phòng làm việc của mình.

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Lâm Nghiệp vẫn rất ưa thích Diệp Thượng Sơ Dương, hắn có chút không tin người có giọng nói tốt như vậy lại có khuôn mặt như vậy.

Lâm Nghiệp trở lại văn phòng cũng mở trò chơi chơi.

Ôm tâm tình này hắn chờ không nổi muốn mở game ra.

[ Trò chuyện riêng ] Thiên Hạ: Tiểu Diệp, trên diễn đàn người kia không phải cô phải không?

[ Trò chuyện riêng ] Diệp Thượng Sơ Dương: Là tôi.

Lâm Nghiệp có một loại cảm giác mất mát.

Nếu như ngay từ đầu, trong mắt của hắn Diệp Thượng Sơ Dương là hình dáng như vậy hắn cũng sẽ không có cảm giác như lúc này.

Nhưng hắn đối với Diệp Thượng Sơ Dương có một loại hưng phấn, ngay từ đầu hắn đã rất kỳ vọng vào Diệp Thượng Sơ Dương, nhưng không ngờ lại có được kết quả này.

Nghiêm túc mà nói, không thể nào không có cảm giác thất vọng.

Lâm Nghiệp nhìn xuống danh sách bạn bè, phát hiện Diệp Thượng Sơ Dương và Nhất Kiếm Chử Tửu đang tổ đội.

Suy nghĩ đến việc Tứ ca còn đang tổ đội với cô, Lâm Nghiệp suy nghĩ rất lâu, gửi một tin nhắn cho Sở Vân.

[ Trò chuyện riêng ] Thiên Hạ: Tứ ca, người kia thực sự là tiểu Diệp.

Hắn đánh xong câu này, cảm thấy tứ ca sẽ rất thất vọng giống hắn.

Nhưng mà một giây sau, những cánh hoa màu xanh lam đã lan ra khắp màn hình của hắn.

[ Người chơi Nhất Kiếm Chử Tửu tặng cho người chơi Diệp Thượng Sơ Dương hoa hồng xanh lẵng hoa *10, thật là khiến người ta sợ hãi thán phục! ]

[ Người chơi Nhất Kiếm Chử Tửu tặng cho người chơi Diệp Thượng Sơ Dương hoa hồng xanh lẵng hoa *10, thật là khiến người ta sợ hãi thán phục! ]

[ Người chơi Nhất Kiếm Chử Tửu tặng cho người chơi Diệp Thượng Sơ Dương hoa hồng xanh lẵng hoa *10, thật là khiến người ta sợ hãi thán phục! ]

. . .

Tin tức trọn vẹn hai mươi thông báo mới kết thúc.

Giao diện game của tất cả người chơi ở trong cơn mưa hoa màu xanh trong gần nửa giờ đồng hồ.

Số người trong game nhàn rỗi không có việc gì ngồi đếm nhân dân tệ.

Lẵng hoa Hoa hồng xanh 999 nhân dân tệ một giỏi, cộng lại, Nhất Kiếm Chử Tửu phải tốn hàng trăm nghìn RMB.

Cái này so với lần trước của Tình Hải Cô Chu khoa trương hơn nhiều.

Người trong game thì không nói, nhưng cơ bản các cô gái đều ghen tị và đố kỵ.

Đây có lẽ là ước mơ của những cô cậu học trò nhỏ này.

Gia tộc Niên Chu.

Chanh Tử ghen tỵ nói: "Cái tên Nhất Kiếm Chử Tửu này nhất định là một tên đầu heo, bằng không thì làm lại để ý Diệp Thượng Sơ Dương cơ chứ."

Chanh Tử tự hỏi chính mình đẹp mắt hơn Diệp Thượng Sơ Dương gấp bội.

Câu này được mọi người trong tộc đồng ý.

Dù sao Nhất Kiếm Chử Tửu cũng chưa từng đăng ảnh chụp lên, nếu như hắn rất đẹp trai, sao lại không đăng?

An Tuân cũng nghĩ như vậy.

Khó trách Nhất Kiếm Chử Tửu không kết bạn với ả, sợ là thấy được tướng mạo của ả, tự ti mặc cảm.

Mà rõ ràng Hải Cô Chu nhìn thấy ảnh chụp trên diễn đàn của Diệp Thượng Sơ Dương, vô cùng may mắn quyết định trước đó của bản thân

Mà Diệp Thiều Hoa ở đây nhận được nhiều hoa như vậy có chút bối rối.

Trên màn hình còn có một trang trò chuyện với Tóc Dài Tới Eo.

[ Trò chuyện riêng ] Tóc Dài Tới Eo: Vậy cứ như thế quyết định đi, tiểu Diệp, ngày kia tớ đi Thanh thị đi công tác, đến lúc đó tớ sẽ nương nhờ cậu! Chống nạnh cười to!

[ Trò chuyện riêng ] Tóc Dài Tới Eo: Mẹ nó mẹ nó, đại thần hào phóng như vậy sao! Đáng sợ đáng sợ!

[ Trò chuyện riêng ] Diệp Thượng Sơ Dương: Đợi chút nữa mình gửi số điện thoại qua QQ, cậu nhớ kiểm tra kỹ và nhận.

[ Trò chuyện riêng ] Tóc Dài Tới Eo: Ok ok! Mình rất chờ mong gặp mặt cùng tiểu Diệp nhaaa!

[ Trò chuyện riêng ] Diệp Thượng Sơ Dương: Sợ là cậu bị kinh hãi.

[ Trò chuyện riêng ] Tóc Dài Tới Eo: Chị không chê em đâuu!

Sau khi gõ xong, Diệp Thiếu Hoa đóng giao diện trò chuyện giữa Tóc Dài Tới Eo để nói chuyện với Thiên Hạ.

Sau đó mở voice chat giọng nói ra nói chuyện phiếm.

"Tiểu Diệp, " nhìn thấy nữ pháp sư trên màn hình thân thể nửa ngày không nhúc nhích, Sở Vân ngón tay không khỏi nắm thật chặt, "Kiếm hiệp chính thức ra một nhiệm vụ tình lữ, tôi . . ."

Diệp Thiều Hoa trực tiếp cắt dứt hắn, "Chỉ hỏi anh một câu, không thấy được ảnh chụp trên diễn đàn à?"

Đây là lần thứ hai anh nghe được giọng nói của cô sau lần trò chuyện kia

Giọng rất rõ ràng, mang theo chút lười biếng.

Sở Vân rõ ràng khục một tiếng, "Thấy được mà."

Diệp Thiều Hoa, "Không cảm thấy xấu xí sao?"

Sở Vân kinh ngạc, hắn dừng một chút, sau đó trầm thấp thêm một câu, "Không nha, rất đáng yêu."

Diệp Thiều Hoa: ". . ."

Chính bản thân cô còn ghét bỏ mình lúc trước, được không!

Nửa ngày không có nghe được câu trả lời của đối phương, Sở Vân có chút mím môi.

Ngay khi anh định nói rằng mình đang nói đùa.

Diệp Thiều Hoa cuối cùng mở miệng, "Đi, đi đến miếu Nguyệt lão."

"Hở?"

Sở Vân sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng, cũng không có muốn chậm trễ, lập tức dùng Truyền Tống Phù đi đến miếu Nguyệt lão.

Cô thư ký đưa hồ sơ nhìn sếp đỏ bừng mặt, sững sờ đứng trước cửa phòng làm việc, đắm chìm trong vẻ đẹp của sếp hồi lâu mới có phản ứng.

Diệp Thiều Hoa làm nhiệm vụ ở miếu Nguyệt Lão, nhìn Nhất Kiếm Chử Tửu hỏi vô cùng nghiêm túc.

"Đại thần, tôi còn không biết tên anh." Giọng của cô như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.

Sở Vân thấp giọng cười một cái, "Sở Vân, tôi tên Sở Vân, bốn bề thọ địch sở, vân mây trắng."

Diệp Thiều Hoa nghe được cái tên này, liền xác định.

Hóa ra là Vân.

Nhất định là hắn.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Hoa nhướng mày, vươn tay vén tóc mái trên trán, lộ ra gương mặt xinh đẹp kia, cất giọng nũng nịu nói: "Ngày mốt hai anh có rảnh không? Cùng nhau đi đi?"