Hắn nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Thiều Hoa, muốn nhìn thấy vẻ mặt khác thường của cô.
Nhưng mà, không có gì.
Không có phẫn nộ, không có ủy khuất, thậm chí không có sợ hãi.
Vũ Văn Triết học gần nửa đời chính trị, nhưng mà dùng trên người nữ nhân này, lại không có hiệu quả.
"Vũ Văn . . ." Diệp Thiều Hoa để sách xuống, tựa hồ nghĩ nửa ngày, mới nhớ tên Vũ Văn Triết, sau đó thờ ơ nhìn về phía hắn, "Vũ Văn Triết, ngươi dựa vào cái gì cho rằng có thể uy hϊếp ta?"
Trên mặt cô rốt cục cũng có biểu lộ, nhưng lại không phải cái Vũ Vân Triết mong muốn.
Mà là thờ ơ . . . Trào phúng.
Cho dù rơi vào tình cảnh như thế, cô vẫn như vậy, khiến cho người ta chán ghét, Vũ Văn Triết tức giận nghĩ.
Song khi hắn nghĩ đến việc cho Diệp Thiều Hoa một bài học, lại phát hiện mình không động đậy được.
Bắt...bắt đầu từ lúc nào? Vũ Văn Triết trừng lớn mắt, hắn nhìn Diệp Thiều Hoa trước mặt dù bận vẫn ung dung, cùng bộ dáng thờ ơ trên mặt đối phương.
Trong lòng rốt cục có một loại cảm giác bất lực.
Như thể bạn đã sẵn sàng chiến đấu với cô ấy đến chết, nhưng cô ấy lại coi bạn như một chú hề.
Đúng kiểu không đưa bạn vào mắt chút nào.
Loại bản lĩnh này của Diệp Thiều Hoa, Khúc Hoa Thường sao có thể đấu lại cô??
Nghĩ tới đây, Vũ Văn Triết trực tiếp mở miệng, "Phong tiểu thư khúc gia làm hậu là ý của triều thần, chuyện này không có liên quan đến cô ấy, cô bây giờ rơi tới mức này cũng chỉ có thể trách nhà họ Diệp nhà các ngươi nghiệp quá lớn, không nên bởi vì chuyện này mà hại cô ấy, Hoàng huynh không thích cô, cô trách cô ấy có làm được cái gì?"
Nghe xong, Diệp Thiều Hoa cười lạnh một tiếng.
Người nhà họ Vũ Vân thật sự cho rằng cô là người chuyên đi bắt nạt người khác, là người ngu ngốc như vậy sao.
Cho là cô ghen ghét Khúc Hoa Thường cho nên cố ý khi dễ ả.
"Vô dụng, vậy ngươi có thể thuyết phục Vũ Văn Tĩnh cho ta xuất cung không?" Diệp Thiều Hoa xoay người đứng lên.
Nghe được câu nói này của cô, Vũ Văn Triết trong lòng giật mình, chẳng lẽ cô đã biết cái gì mới chịu xuất cung? Không có khả năng, những chuyện này nội dung cụ thể chỉ có hắn và Hoàng huynh biết rõ, dựa vào trí thông minh của Diệp Thiều Hoa, tuyệt đối không có khả năng biết rõ bọn họ muốn làm gì.
Vũ Văn Triết tuyệt đối không tin Diệp Thiều Hoa có thể nghĩ đến kế hoạch cụ thể của bọn họ là nhắm vào phủ tướng quân, hắn dần dần ổn định tinh thần.
Nhưng mà Diệp Thiều Hoa không có nhìn hắn, kêu Sương Nguyệt ném hắn ra bụi cỏ ngoài lãnh cung.
Sương Nguyệt chần chờ một chút, Diệp Thiều Hoa dập tắt ánh nến, khẽ cười một tiếng, "Yên tâm, chung quanh khoảng cách trăm mét , không có người."
Sương Nguyệt không biết Diệp Thiều Hoa gan to như vậy, mặc dù sợ hãi, nhưng đối với phân phó của Diệp Thiều Hoa không có nửa điểm dị nghị, cô bé từ nhỏ đi theo Diệp Thiều Hoa huấn luyện, luyện thành một thân man lực, khiêng Vũ Văn Triết đối tự thân hành động không có nửa điểm ảnh hưởng.
Cũng may Lãnh cung vắng vẻ, thời điểm cô bé khiêng Vũ Văn Triết ném đi, thật không có người nào, làm cho Sương Nguyệt có chút kinh ngạc, thấy được khoảng cách trăm mét ít nhất phải 40 năm công lực.
Tiểu thư nội lực thâm hậu như vậy khi nào thế?
Nghĩ đến Diệp Thiều Hoa nói là trong phạm vi trăm mét, cô bé đứng ở trước một cái cây, đem Vũ Văn Triết ném xuống chỗ này.
Dù sao cũng là Vương gia, Sương Nguyệt không dám đối với hắn quá ác.
Nghĩ tới đây, Sương Nguyệt hung hăng nhìn Vũ Văn Triết một chút, nếu tướng quân còn ở trong thành, nương nương của cô bé cũng không phải chịu ủy khuất như vậy.
Thời điểm Sương Nguyệt trở về, Diệp Thiều Hoa không nghỉ ngơi, mà đứng ở bên cửa sổ.
"Nương . . . Tiểu thư?" Sương Nguyệt nhớ lại lúc trước Diệp Thiều Hoa không thích cô gọi mình là nương nương.
Diệp Thiều Hoa nhìn thoáng qua cây trong sân, khẽ cười một tiếng, "Không có việc gì, nghỉ ngơi đi."
"Em gác đêm." Sương Nguyệt lại không chịu rời đi, cô bé suy nghĩ nếu Vũ Văn Triết lại xâm nhập vào phòng của tiểu thư, tiểu thư mà không có võ công thâm hậu chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi.
Trong lòng cô bé vô cùng áy láy vì sao lại không chiếu cố tiểu thư tốt chứ.
Diệp Thiều Hoa đưa tay vỗ vỗ bả vai cô bé, lại phát hiện vết thương của cô lại bị rách ra, cho nên để tay xuống, "Không có việc gì, ta không có việc gì."
"Thật sao . . ."
"Có người lợi hại hơn em nhiều." Diệp Thiều Hoa cười.
**
Ngày thứ hai, Vũ Văn Triết bị người ta đánh thành đầu heo ném ở sau hoa viên, việc này bây giờ được lan truyền vô cùng rộng rãi ở hoàng cung, các cung nữ đều bí mật nghị luận, Sương Nguyệt tự nhiên cũng biết.
Cô bé kỳ quái nói: "Tiểu thư, ngươi nói xem, là ai đánh Thụy Vương?"
Diệp Thiều Hoa ngậm một quả táo, trên tay cầm lấy một nhánh vẽ trên mặt đất, mạn bất kinh tâm nói: "Khả năng là . . . Trời phạt đi, Sương Nguyệt, em về sau muốn làm gì?"
"Em chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư thôi, " Sương Nguyệt một mặt thành ý: "Tiểu thư trước kia nói cầm kiếm thiên nhai, em . . ."
Nói đến đây, Sương Nguyệt không hề tiếp tục nói, cô bé biết rõ hiện tại mình cùng tiểu thư đã là thân bất do kỷ.
Hoàng cung không phải có thể đào thoát đơn giản như vậy.
Chuyện của Vũ Văn Triết, Khúc Hoa Thường cũng biết.
Nghe được lời nói của cung nữ, cánh tay cầm trà của ả khựng lại, cũng không hỏi bây giờ Diệp Thiều Hoa ra sao nữa: "Ngươi nói, Vũ...Thụy Vương bị người ta đánh."
"Đúng vậy, rất kỳ quái, bệ hạ vậy mà không có truy cứu." Cung nữ cung kính nói.
Thụy Vương ở Hoàng cung bị người ta đánh, cái này là một sự kiện rất lớn nha.
Nhưng mà Hoàng thượng vậy mà không truy cứu, Thụy Vương ngày bình thường cao ngạo cũng không lên tiếng, quá kỳ quái.
"Còn nữa, linh vị của tiên đế có nhiều cống phẩm, cấm vệ đều không tra ra được, " Cung nữ nhẹ giọng dán vào lỗ tai Khúc Hoa Thường nói: "Nương nương, người khác đều nói, chắc chắn là hồn phách tiên đế trở về rồi.
Khúc Hoa Thường ngón tay động một cái, nước trà nóng hổi trực tiếp chảy vào thảm.
Hoàng hậu nương nương ngày thường tiên khí quấn thân, trên mặt xuất hiện ngạc nhiên, hoài niệm và cả vẻ mặt phức tạp vô cùng.
"Nương nương!" Cung nữ lập tức dùng khăn đưa ả lau khô tay, sau đó lại để người cho người ta tìm thuốc mỡ đem đến.
Nhìn thấy ngón tay Khúc Hoa Thường đỏ lên, còn có người muốn đi tìm giúp, lại bị Khúc Hoa Thường ngăn trở.
Khúc Hoa Thường khoát tay, để các cung nữ lui ra, sau đó vẻ mặt kinh ngạc ngồi im trên ghế.
Đám người cung nữ, thái giám rất kỳ quái.
Chỉ có người hầu gái đi theo Khúc Hoa Thường vào cung mới biết lý do tại sao. Cô ấy đóng cửa cung điện, sau đó bước đến bên cạnh Khúc Hoa Thường, nhỏ giọng nói: "Nương nương, bây giờ người đã là hoàng hậu của bệ hạ, về người đó, người không nên nghĩ tới nữa, nếu không bệ hạ cũng sẽ biết người ... "
Hai chuyện này, đã trở thành chuyện quỷ thần ở Hoàng cung.
Những cung nữ thái giám cũ của Khúc Hoa Thường, tất cả đều biết sự thật.
Người này chắc chắn là Thất hoàng tử có một không hai trong thiên hạ, cũng là người duy nhất chưa tròn mười sáu tuổi được tiên đế phong làm Nhàn Vương.