Edit: Ngọc
----
"Nương nương, vết thương của ngươi quả nhiên đã khá nhiều."
Diệp Thiều Hoa tự mình kê đơn thuốc, lúc đầu Sương Nguyệt nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn thấy vết thương đã đỡ, Sương Nguyệt vô cùng kinh ngạc
Sau đó, cô bé dùng ánh mắt sùng bái nhìn Diệp Thiều Hoa.
Nghĩ đến việc gì đó, cô bé thở dài băng bó vết thương cho Diệp Thiều Hoa: " Hoàng Thượng thật sự rất vô tình, người vì hắn phải chịu bao nhiêu vết thương như vậy, vậy mà hắn lại vì Khúc tiểu thư mà đối xử với người như thế này. Năm đó nương nương đem hắn cứu được từ trong tay giặc, vậy mà bây giờ hắn lại vong ơn phụ nghĩa..."
" Diệp Thiều Hoa ta bây giờ tính là cái gì." Diệp Thiều Hoa Tay cầm 1 quyển sách, thản nhiên mở miệng: "Bọn họ bây giờ đều dựa theo thời thế mà phán đoán tình huống."
Từ đầu đến cuối ,cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên lấy một lần.
Sương Nguyệt nghe ngữ khí thờ ơ của cô, ngẫm lại lúc trước nương nương vô cùng thích bệ hạ, bên ngoài thờ ơ không biết trong lòng đã đau đớn đến mức nào rồi, cô bé âm thầm quyết tâm, không nhắc đến những người làm nương nương buồn nữa.
Diệp Thiều Hoa buồn bã lật sách, nếu ai quen biết với cô sẽ biết rằng, tốc độ xem sách của cô còn nhanh hơn thế này nhiều .
Điều đó chứng tỏ, cô không phải chỉ đọc sách, mà trong đầu cô đang suy nghĩ một vài chuyện.
Vũ Văn Tĩnh không phải luôn luôn kiêng kị nhà họ Diệp trung thành tuyệt đối với triều đình sao? Chính vì vậy, hắn mới thiết kế những thứ này để 2 cha con nhà họ Diệp đi vào con đường phản loạn, không biết đến lúc hắn biết Thái phó Khúc có ý muốn mưu phản, hắn sẽ có cảm xúc như thế nào nhỉ??
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến 1 âm thanh, vừa nghe đã khiến cho cô cảm thấy khó chịu
Người đến chính là người vừa được phong làm Hoàng hậu Khúc Hoa Thường.
Ả mặc một bộ y phục phượng hoàng đỏ mà chỉ có hoàng hậu mới được mặc, trên đầu đội một chiếc khăn đội đầu hình chim phượng hoàng.
Sương Nguyệt nén xuống cảm xúc muốn gϊếŧ người, khó chịu quỳ xuống, cô bé đưa ánh mắt ám chỉ nhìn Diệp Thiều Hoa, tình thế bức bách, cô bé không muốn Diệp Thiều Hoa kiêu ngạo ở thời điểm này.
Cũng khá lâu rồi Diệp Thiều Hoa chưa quỳ qua lần hai, một lần là ở thế giới hiện đại kia mẹ Diệp bảo cô quỳ xuống.
Nhiệm vụ ở thế giới thứ hai cô nhìn thấy Hoàng đế còn không quỳ xuống, sao lúc này có thể quỳ trước Khúc Hoa Thường được chứ
"To gan, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương còn không hành lễ?" Thái giám vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Tên thái giám này chính là thái giám tổng quản của Diệp Thiều Hoa trước kia, là tâm phúc bên cạnh Vũ Vân Tĩnh, sau khi Khúc Hoa Thường tiến cung, hắn ta sợ Diệp Thiều Hoa sẽ dùng người này đối phó với ả, nên Vũ Vân Tĩnh chuyển người này sang bên cạnh Khúc Hoa Thường.
Bởi vậy có thể thấy được Vũ Văn Tĩnh coi trọng Khúc Hoa Thường đến mức nào.
"Lai Phúc, không cần làm khó Diệp Quý Phi." Khúc Hoa Thường vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Thiều Hoa, ran bày ra vẻ mặt lương thiện: "Muội muội, thân thể của muội không được tốt, không cần phải hành lễ đâu. Bây giờ muội cảm thấy thế nào rồi, bản cung cũng không biết tại sao Hoàng Thượng lại tuyệt tình như vậy, ta cũng khuyên Hoàng Thượng rồi, nhưng hắn không muốn đến gặp muội, trong lòng bản cung cũng vô cùng áy náy."
Lai Phúc nghe vậy, cũng không miễn cưỡng Diệp Thiều Hoa nữa, chị nhìn Diệp Thiều Hoa bằng ánh mắt cảnh cáo, ý muốn nói cô không nên làm hành động thiếu suy nghĩ
Hắn là tâm phúc của Hoàng Thượng, đương nhiên biết rõ rằng, Khúc Hoa Thường quan trọng như thế nào với ngài.
Trong cung tuy chỉ có hai nữ nhân, nhưng Khúc Hoa Thường và Diệp Thiều Hoa lại khác nhau một trời một vực.
Nếu như Diệp Thiều Hoa là thanh kiếm trong tay Vũ Vân Tĩnh, vậ thì, Khúc Hoa Thường chính là bông hoa mẫu đơn mà hắn che chở hết mực, một thanh kiếm dùng để gϊếŧ địch và một đóa hoa được che chở tỉ mỉ, hai thứ này sao có thể so sánh được chứ?
"Bản cung đã kêu người chuẩn bị cho muội một chút thuốc!" Nói xong, Khúc Hoa Thường ra hiệu cho cung nữ bưng thuốc lên: " đây là thuốc mà ta nhờ thái y kê đơn vô cùng tỉ mỉ, vừa giảm nhiệt lại còn có thể giảm đau."
Diệp Thiều Hoa cầm bát thuốc hất ngược vào người Khúc Hoa Thường.
Mùi thuốc nồng nặc cứ như vậy tạt thẳng vào người, bây giờ trên người à có một loại cảm giác dính dính vô cùng khó chịu.
Khúc Hoa Thường nhị lắm, mới không tát vào mặt Diệp Thiều Hoa, ả không ngờ rằng, cô đã trở thành thế này rồi, vẫn rất có uy phong.
Đáng tiếc, để giữ gìn vẻ ngoài trong sáng thiện lương, ả không muốn động thủ công khai với Diệp Thiều Hoa.
Trong lòng Khúc Hoa Thường vô cùng đắc ý, cuối cùng mang theo dáng vẻ chật vật rời khỏi đây này
Sau khi ả rời đi, trong lòng Sương Nguyệt vừa sảng khoái, vừa lo lắng: Nương nương, người bất kính với Hoàng Hậu, hoàng thượng mà biết thì..."
Diệp Thiều Hoa đóng sách, nghe vậy, lười nhác nghiêng người qua một bên, nhìn con chim nhỏ mà cô không nhớ tên ngoài cửa sổ, khẽ cười một tiếng: "Em không hiểu đâu!"
Tối hôm đó, sau khi xử lý xong chuyện chính sự trở về, trùng hợp nhìn thấy cung nữ đang xử lý phượng bào của Hoàng hậu, hắn ép cung nữ nói ra sự thật.
Sau đó, ngay cả tẩm cung của Hoàng hậu còn chưa đến, hắn đi thẳng đến Biệt Vân Hiên.
Hắn ta biết rõ rằng Hoa Thường không phải đối thủ của Diệp Thiều Hoa thủ đoạn kia, cho nên 2 năm qua ở cùng Diệp Thiều Hoa, hắn không dám có biểu lộ khác thường.
Thậm chí, hắn phải cắn răng chịu đựng Khúc Hoa Thường bị người ta chế giễu, vì 19 tuổi còn chưa lấy chồng.
Lúc này, hắn ta cưng chiều ả còn không đủ, sao Vũ Vân Tĩnh có thể để mặc Diệp Thiều Hoa bắt nạt ả??
Diệp Thiều Hoa ngồi ở bàn trong Lãnh cung, chỉ đốt một ngọn nến duy nhất, tựa như đang chờ người nào đó.
Trong tay cô cầm một cái chén sứ men xanh, không khỏi nhớ lại nội dung cốt truyện.
Nguyên chủ trước khi chết, có hỏi Vũ Văn Tĩnh một câu, vì sao??
Khi đó Vũ Vân tĩnh đối với một người sắp chết như nguyên chủ không hề có một chút thương hại, ngược lại hắn ta cười lạnh: "Kết hôn với cô, không phải vì tôi thích cô, cũng không phải vì tôi thương hại cô, mà là vì phủ tướng quân phía sau cô. Hai năm nay, người chết trong tay cô không dưới mười người, cô nghĩ rằng tôi sẽ thích một nữ nhân trên tay dính đầy máu tươi hay sao? Cái chức danh hoàng hậu này, từ đầu đến cuối đã được định sắc là của Hoa Thường rồi. Từ đầu, tất cả là vì cô ấy."
g
Tất cả những điều này gây ra một đả kích rất lớn với nguyên chủ, cô ấy không nghĩ rằng, người chồng mà mình dùng hết cả tâm tư để đối đãi, từ đầu đến cuối lại chán ghét cô ấy đến như vậy.
Chán ghét vô cùng.
Cái 18 tuổi kia, hắn nói với nguyên chủ, cũng là vì Khúc Hoa Thường mà kiếm cớ
Khúc Hoa Thường ấy mà, trên tay không dính bất kỳ một giọt máu nào, thậm chí ngay cả kiếm cũng không biết cầm, xinh đẹp như tiên nữ trên trời, học vấn của thái phó cao, đương nhiên cháu gái của hắn cũng phải thuộc dạng tài hoa hơn người, Vũ Văn Tĩnh thích loại người như này cũng không phải chuyện kỳ quái.
Nguyên chủ chết đi, thứ chảy ra từ mắt không phải là nước mắt, mà là máu, sự phẫn uất mãnh liệt của cô ấy được đưa tới kho nhiệm vụ của hệ thống.
Diệp Thiều Hoa không khỏi thở dài vì nguyên chủ.
Ngay vào lúc này, cửa Lãnh cung ầm một tiếng bị người đá văng.
Diệp Thiều Hoa vừa quay đầu lại, liền thấy Vũ Vân Tĩnh mặt mũi tràn đầy lệ khí, cộng thêm ngữ khí chán ghét không che giấu chút nào: "Diệp Thiều Hoa, tốt xấu cô cũng là hậu nhân của phủ Tướng quân, vậy mà cũng lại dùng loại thủ đoạn này để gây sự chú ý của tôi?"