"Thiều Hoa, mẹ nói con có nghe không?" Lữ Tương nhìn đứa con gái trước mặt rõ ràng đang ngẩn người lại cảm thấy buồn cười.
Diệp Thiều Hoa lúc này mới ngẩng đầu lên, gật đầu với mẹ của cô trong thế giới này: "Con nghe."
Nguyên chủ luôn luôn là người ở địa vị cao, thực lực bản thân không tầm thường, tuổi trẻ kinh cuồng, cô như đoá hồng mang đầy gai nhọn, chỉ nhìn người khác cũng đã kèm theo khí thế hơn người.
Bây giờ, vẫn là gương mặt đó nhưng Lữ Tương cứ cảm thấy có điểm nào đó không giống.
Đôi mắt kia so với trước đây thanh tịnh hơn nhiều, lần đầu tiên Lữ Tương cảm thấy, thì ra con gái bà khi nghiêm túc lên thì siêu sao quốc tế cũng không bằng.
Nhưng nhìn nhìn, bà lại không khỏi than thở.
Hành tinh Mặc luôn bị trùng tộc làm cho khốn đốn, khu vực an toàn co rồi lại rụt, quân đội hành tinh và trùng tộc bàn không ít hiệp nghị nhưng không có tác dụng gì, còn tổn thất không ít cơ giáp đắt đỏ.
Nhưng ngay lúc này, con trai út nhà họ An - An Đình Vân khí thế ngang trời, vừa ra chiến trường đã thắng trận chiến lịch sử đầu tiên, dành cơ hội cho người hành tinh Mặc có thời gian phục hồi, anh cũng đánh một trận thành danh, cộng thêm gương mặt không thua gì nam nghệ sĩ nổi tiếng trên hành tinh, cứ như vậy nổi tiếng ở hành tinh Mặc.
Ngôi sao nóng bỏng nhất hành tinh Mặc cũng không có được một nửa fan hâm mộ như anh.
Anh không theo dõi bất kỳ ai trên mạng xã hội hành tinh, chỉ có một tài khoản weibo, mỗi ngày cũng có hơn một vạn bình luận xin gả.
Tất cả mọi người đều đang nghĩ, mẫu con gái nào mới hợp với An thiếu tướng.
Nhưng mà ai cũng không ngờ tới, quốc vương đại nhân trực tiếp ném ra một quả bom.
Để Diệp Thiều Hoa kết hôn với An thiếu tướng.
Nhà họ Lữ mặc dù là gia tộc thuộc cấp bậc lãnh đạo ở hành tinh Mặc, nhưng trăm năm trôi qua đã không bằng thời huy hoàng xưa, nhất là sau khi An Đình Vân xuất hiện.
Quốc vương đại nhân vì xoa dịu An Đình Vân, ra mặt gả cháu gái ông cho An Đình Vân, cũng chính là Diệp Thiều Hoa, quốc vương chỉ có hai con trai, không có cách nào mới ra hạ sách này.
Bản thân Diệp Thiều Hoa tư chất cũng không kém, tinh thần lực cấp B, tố chất thân thể cũng đạt tới cấp B, thể chất này của cô đã có thể đi vào hệ cơ giáp.
So với người bình thường thì đúng là con cưng của trời.
Đáng tiếc, người cô phải gả là đệ nhất nguyên soái tinh tế, tất cả mọi người đều cảm thấy như một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Sau khi tin này được tung ra, nghe nói ngày đó bao nhiêu nam nữ cùng khóc.
Cho nên người trên mạng xã hội hành tinh đang chờ cô ly hôn, trên mạng còn có người mở ra một weibo gọi là -- hôm nay An thiếu tướng và Diệp Thiều Hoa ly hôn chưa?
Đã có triệu người theo dõi.
Mà ngay từ đầu, cô quả thật không xứng với An thiếu tướng hào quang khắp mình này.
Ngay cả cha mẹ họ An cũng thấy uất ức thay con trai mình, nhưng rốt cuộc không nói gì bên ngoài, chuyện bị cưỡng ép cưới Diệp Thiều Hoa, vốn là không làm cho người ta vui vẻ.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Lữ Tương càng khó chịu.
Bà biết con gái mình sống ở nhà họ An không hề tốt chút nào, nếu không sao hôm nay lại uống rượu gây chuyện ở bên ngoài bị người mang vào sở cảnh sát cũng không người tới đón, may là người ở sở liên lạc với bà.
Hai người vừa nói vừa đi ra sở cảnh sát tinh tế, Diệp Thiều Hoa nhìn tàu vũ trụ trước mặt mắt sáng lên.
Đây là một thế giới cấp cao, loại xe cổ xưa trừ ở chút hành tinh bỏ hoang ra cơ hồ đã tuyệt tích, ở hành tinh Mo, người người ra cửa đều dùng tàu vũ trụ.
Cái thế giới này đã vượt ra khỏi nền văn minh xã hội hiện đại mấy trăm năm.
Diệp Thiều Hoa lúc ở nguyên thế giới chỉ muốn mày mò các loại chiến đấu cơ, chỉ tiếc dù sao cô cũng là người có rất ít thời gian, không có thời gian đi học những thứ này, ngược lại là giúp những người đó làm qua rất nhiều hệ thống phi hành.
Nghĩ tới thế giới thật, Diệp Thiều Hoa mím môi.
Tài xế của Lữ Tương quẹt màn hình một cái, chọn tàu vũ trụ tự động, sau đó tò mò nhìn Diệp Thiều Hoa một cái, tiểu thư hôm nay sao giống như lần đầu ngồi tàu vũ trụ vậy nhở?
Hai người tới cửa nhà họ An, Lữ Tương vốn muốn đi cùng Diệp Thiều Hoa vào, không nghĩ đến lúc này quang não của Lữ Tương truyền cho bà một tin.
Thấy tin trên quang não, niềm vui khi thấy con gái của bà dập tắt.
"Thiều Hoa, con ở nhà họ An ngoan một chút." Trước mặt con gái, Lữ Tương biểu tình ung dung như cũ, "Mẹ có chút việc đi về trước."
Sau khi nói xong, bà xoay người lên tàu, giây phút cửa tàu đóng lại, sắc mặt bà trầm hẳn xuống.
"Liên lạc với Diệp gia."
Diệp Thiều Hoa đứng ở cạnh cửa nhà họ An nhìn tàu của Lữ Tương "xoạt" một tiếng rồi bay khỏi tầm mắt, mặc dù Lữ Tương không nói, nhưng cô chắc Lữ Tương nhất định biết tin tinh thần lực Diệp Quân Văn đạt cấp S.
"Thiếu phu nhân, hoan nghênh về nhà." Người máy thông minh của nhà họ An mở cửa ra.
Mặc dù bên ngoài đèn đuốc huy hoàng, nhưng bây giờ đã là hơn tám giờ tối rồi, người nhà họ An cũng đã trở về nhà.
Mẹ An đã sớm nghe người máy thông minh nói Diệp Thiều Hoa trở lại, xuống lầu trước, thấy Diệp Thiều Hoa từ ngoài cửa đi vào, còn chưa lại gần đã ngửi thấy trên người một mùi rượu nồng đậm.
Bà giận đến mức ngực phập phồng không ngừng, "Tôi không biết ở Diệp gia cô có thói quen bất lương gì, nhưng nếu đã gả đến nhà họ An chúng tôi, thì phải tuân theo quy củ họ An, một lần cô vào trại tạm giam như thế có biết gây cho Đình Vân bao nhiêu phiền phức không? Cô không muốn làm con dâu nhà họ An, ngoài kia còn nhiều người muốn tranh vị trí này đấy!"
Nhà họ An nhiều năm như vậy, đều kỷ luật rất nghiêm, còn chưa bao giờ xuất hiện qua loại chuyện như Diệp Thiều Hoa.
Trước không nói chuyện cô uống rượu gây sự bị người chê cười, quan trọng hơn chính là việc hôm nay cô bị giam vào trại tạm giam, đã có người đưa tin trên mạng xã hội hành tinh.
Bây giờ không biết bao nhiêu người đang xem trò cười của cô và An Đình Vân.
Vốn là bà An cảm thấy về mặt thân phận Diệp Thiều Hoa cũng có thể xứng với con trai bà, cảm thấy Đại tiểu thư thế gia đi ra ngoài nhất định tốt hơn người bình thường, nào nghĩ đến rõ ràng không có bản lãnh gì, còn hết lần này tới lần khác rất kiêu ngạo.
Khó trách nhân duyên Diệp Thiều Hoa không tốt.
"Được rồi." Ông An rốt cuộc không làm cái cọc gỗ, ông kịp thời mở miệng ngăn cản.
Thân phận Diệp Thiều Hoa bày ở nơi đó, muốn thật bàn tới, trên hành tinh Mo còn không có tiểu thư nhà nào có thân phận cao hơn cô, "Thiều Hoa ở trong sở mấy tiếng, khẳng định mệt mỏi, để con bé cho về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Diệp Thiều Hoa có chút hơi men, nhàn nhạt nhìn hai người một cái, tùy ý lên tiếng chào hỏi, thấy trong mắt bà An bất mãn và phiền não nặng hơn.
Mặt cô cực kỳ lãnh đạm, chẳng qua là ở một giây xoay người kia trong mắt hiện ra một tia sắc bén.
Thời điểm An Đình Văn biết mình phải kết hôn cùng Diệp Thiều Hoa, bản thân anh vẫn đang chỉ đạo một trận đấu cơ.
Không ngờ được, vừa ra khỏi được chiến giáp thì nghe được tin tức này.
Muốn ly hôn tạm thời không thể được, chỉ là, An Đình Vân một mực chưa từng tiếp xúc với Diệp Thiều Hoa, trên danh nghĩa hai người là vợ chồng nhưng thật sự thì không khác gì người dưng.
"Diệp phu nhân sao không vào." Chờ Diệp Thiều Hoa rời đi, mẹ An nhìn thoáng qua quản gia.
Bà nghe nói Lữ Tương đi đón Diệp Thiều Hoa.
Nghe vậy, người máy quản gia dùng giọng điện tử nói: "Diệp Quân Văn chiếm vị trí thứ nhất trong kiểm tra hệ Cơ Giáp thời điểm nhập học ."
Vị trí số một này thật không thể tin được. Nếu rèn luyện tốt, tương lai có thể mở cơ khí cấp A cho người phía trên. các sĩ quan cấp cao.
Vì thân phận con gái ngoài giá thú của Diệp Quân Văn nên khi vụ việc này nổ ra, lúc trước nhiều người xem thường cô ta, ai mà ngờ cô ta lại xoay người nghịch tập, lấy thân phận một thường dân thi đấu cơ giáp.
"Bây giờ Diệp gia và Quốc vương chắc đang đau đầu lắm." Cha An lắc đầu.
Diệp Quân Văn nếu là người bình thường thì không sao, chắc chắn có thể vươn lên làm đối trọng bồi dưỡng trọng điểm của quốc gia, nhưng lại giống với con trai hắn, có xích mích với hoàng thất, không biết sau này sẽ phát triển thế nào.
Tóm lại, Diệp Quân Văn đã có thể uy hϊếp được sự tồn tại của Diệp gia. khó trách Diệp phu nhân vội vội vàng vàng trở về.
Nếu không sửa được những vết rách kia, hừm.. . . .
Diệp Quân Văn về sau trưởng thành mà nổi tiếng thì....e rằng Quốc vương bệ hạ sẽ có thêm một kẻ địch.
"Ông nghĩ xem, nếu Diệp Quân Văn là huyết thống trực hệ của nhà họ Diệp ..." Mẹ An nghĩ lung tung, càng nghĩ càng cảm thấy thua thiệt: "Bà Lữ luôn luôn cao ngạo, để tôi tìm thời gian nhắc nhở bà ấy một câu, để bà ấy không mắng chửi Diệp Quân Văn nữa."
Nếu Diệp Thiều Hoa vẫn là người Diệp gia không sao, nhưng bây giờ cô là người nhà họ An, mẹ An cũng không hy vọng cô cả ngày miệng thẳng tâm nhanh đắc tội với người ta.
Cùng lúc đó.
Sân huấn luyện cơ giáp tinh cầu Mặc.
"Bị bắt đến chỗ tạm giam?" Người kia vừa nói vừa nhảy từ trên một cái kệ xuống, hoàn thành khóa huấn luyện tổng hợp cường độ cao: "Cô ấy thật đúng là có thể gây chuyện."
Từ trước đến nay nam nhân hỉ nộ ái ố không biểu hiện trên gương mặt bây giờ lại cười, nụ cười chế giễu.
Nhưng dù vậy, đôi lông mày hơi nhếch lên của anh cũng khiến người ta khó rời mắt.
"Chờ em đứng ở chỗ đỉnh cao nhất, " An Đình Sương vỗ vỗ bả vai em trai nhà mình, có chút đồng tình liếc hắn một cái, "Sẽ không có người nào có thể ngăn cản bước đi của em nữa, mấy hành động nhỏ này của cô ấy bị người ta coi thường, hôm nay em đã nhìn thấy đứa con hoang nhà họ Diệp chưa?"
An Đình Vân đốt một điếu thuốc, nghe vậy, thờ ơ mở miệng, "Không biết."
"Hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ,." An Đình Sương hừm.. một tiếng, "Một người có tinh thần lực đạt tới S cấp, trọng yếu nhất là cô ta lớn lên ở tinh cầu hoang phế, từ bé đều chưa tiếp xúc qua bảo dưỡng thương cùng thuốc thử, có thể đạt tới trình độ này nhất định là một kỳ tích, nếu bồi dưỡng tốt, tinh cầu chúng ta lại nhiều một thành viên là đại tướng. Hoàn toàn không kém so với người khác . . ."
An Đình Vân thờ ơ nghe, bởi vì hắn lấy con gái Diệp gia, đối với những chuyện của Diệp gia này cũng có chút hiểu.
Bất quá anh trai đối với Diệp Quân Văn đánh giá vậy mà lại rất cao.
Nghĩ tới đây, hắn hơi nheo mắt.
"Em về nhà trước, bên này giao cho anh đi." An Đình Vân bóp thuốc lá.
Vẫn không nên chờ lâu, về nhà trước giải quyết đi.
An Đình Vân rất ít trở về An gia, bình thường đều ở lại sở huấn luyện, lần này đột nhiên trở về cha mẹ An đều không biết, hắn cũng không để cho người máy nói với cha mẹ, mà là gõ cửa phòng Diệp Thiều Hoa.
Cửa là tự động mở, Diệp Thiều Hoa cho một cái chỉ thị cửa sẽ tự động mở ra.
Đây cũng là lần đầu tiên An Đình Vân bước vào cửa phòng người vợ trên danh nghĩa của mình, vừa bước vào, những đồ trang trí sang trọng bên trong làm cay mắt anh, những ngón tay mảnh khảnh của An Đình Vân vuốt vuốt mi tâm.
"Quốc vương và Diệp gia có ý đồ gì, tôi biết, tôi cũng biết rõ cô không thích An gia, " An Đình Vân không nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, bên trong chỉ có người máy sinh mệnh của cô, nhưng hắn biết rõ Diệp Thiều Hoa có thể nghe được hắn nói chuyện, "Một năm, một năm tôi sẽ cho Quốc vương nhìn thấy sự trung thành, tận tâm của An gia, cô tối đa chỉ có thể ở lại An gia một năm, một năm sau chúng ta hòa bình ly hôn."
Diệp Thiều Hoa mới vừa tắm rửa xong, cô một bên lau tóc, một bên đẩy cửa đi ra, trên người áo choàng tắm che phủ rất kỹ.
"Có thể." Nghe được lời nói của An Đình Vân, Diệp Thiều Hoa cầu còn không được.
Cô đưa tay ra để người máy đem phần hiệp ước vừa in cho mình, sau đó thả khăn mặt trong tay ra, gọn gàng mà linh hoạt ký xuống tên mình.
Phản ứng này dứt khoát làm cho An Đình Vân rất thưởng thức, hắn tiếp nhận văn bản tài liệu, cầm bút thành thục ký tên mình, sau khi ký xong, anh nhìn Diệp Thiếu Hoa bằng ánh mắt thản nhiên.
Bàn tay cầm bút khẽ dừng một chút.
Diệp Thiều Hoa mặc trên người áo choàng tắm, áo choàng tắm vừa tới đầu gối cô, cái chân lộ ra vẫn còn đọng những giọt nước, trượt xuống dưới chân. Nó trắng đến mức có chút chói mắt, An Đình Vân khoa tay múa chân một cái, cảm thấy hắn nhẹ nhàng bóp một cái có thể gãy xương.
"Còn không ra ngoài?" Nhìn đối phương cầm văn bản tài liệu vẫn còn đứng ở chỗ này, Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt mở miệng.
An Đình Vân lúc này mới phản ứng được, đi ra khỏi phòng.
Chỉ là anh không có lập tức rời đi, mà dựa vào cửa phòng Diệp Thiếu Hoa, châm một điếu thuốc cho mình, chậm rãi hút thuốc, giữa hai hàng lông mày có chút nghi hoặc không hiểu.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy Diệp Thiếu Hoa, tại sao lần này anh lại cảm thấy cô ấy khác trước rất nhiều.
Ma ám?
Ngày kế tiếp, Diệp Thiều Hoa rời giường đi học viện đế quốc.
Cô cũng là học sinh của trường đại học viện đế quốc, vốn dĩ thế chế và tinh thần lực của cô có triển vọng vào khoa cơ khí, nhưng quá ít cô gái học cơ khí, nguyên thân ban đầu chọn ngành kiến
trúc sư cơ giáp, không đau cũng không ngứa.
Tuy nói là kiến
trúc sư cơ giáp, nhưng nguyên thân cũng không có coi trọng việc học mấy, chỉ là treo lên một chức danh, cuối cùng nhận được bằng tốt nghiệp là xong.
Giáo viên cũng không có khai trừ cô, coi như là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Thế giới Tinh Tế này ngoại trừ giáp sư điều khiển giáp sư, còn có cơ giáp kiến tạo sư, nhưng so với cơ giáp sư thì vô cùng hiếm.
Coi như một ngươi có cường đại tới đâu không sử dụng được kỵ giáp thì cũng chỉ là một người bình thường.
Trên tinh cầu, người có thể điều khiển người máy rất nhiều, nhưng cơ giáp lại không có bao nhiêu, nhất là cấp 5 trở lên là cơ giáp cao cấp, hiện tại chỉ có ba người, trận chiến với trùng tộc hàng năm cũng tổn thất rất nhiều cơ giáp.
Nhưng kiến tạo một chiếc cơ giáp quá khó, chưa kể từng bộ phận, thậm chí cả hệ thống cũng mất rất nhiều thời gian tính toán.
Mỗi một kiến
trúc sư cơ giáp đều là một tồn tại cực kỳ dị thường, cấu tạo não bộ của họ khác với người thường, thậm chí não quang học cũng không thể so sánh với não bộ của những người này. Vì vậy, rất hiếm khi xuất hiện.
Diệp Thiếu Hoa nhìn cánh cửa chính của kiến
trúc sư cơ giáp, đột nhiên cười, đây sẽ là thế giới thuộc về cô.