Xuyên Nhanh: Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 171: Thần côn đệ nhất thủ đô (12)

Hai người đồ đệ vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp nhất thế gian.

Nếu là trước kia, hai người nhìn thấy người này chắc chắn sẽ phải sững sờ một lúc. Nhưng vừa rồi đã được gặp mặt Diệp Thiều Hoa nên ít nhiều bọn họ cũng có một bước giảm xóc, hơi cúi người chào một tiếng, "Phó tiên sinh."

Tất cả mọi người đều biết trong giới phong thủy có một nhân vật thiên tài, ngoại trừ một điều đáng tiếc là mệnh anh ta tương đối ngắn ra thì anh tai đúng là tồn tại mà người đời trước cũng phải ngưỡng vọng.

"Vừa rồi là ai?"

Phó Tấn Vân nhìn về phía cửa vào có treo Lục Đế tiền.

Hai người đồ đệ kia ngây ra một chút mới biết người anh ta nói đến chính là Diệp Thiều Hoa, "Là Đại sư Diệp, trước đây chúng tôi cũng chưa từng thấy, bây giờ đang ở nhà họ Ninh."

Phó Tấn Vân gật đầu, "Ngày mai đưa thầy của các cậu về đi. Chuyện ở thành phố S có chút phức tạp, không nên tham dự vào."

Nghe anh ta nói vậy, trong nháy mắt hai người kia liền trở nên nghiêm túc, lời nói của Phó Tấn Vân chưa bao giờ sai cả.

Sau khi Đại sư Chu tỉnh lại, nghe hai đệ tử thêm mắm dặm muối nói về Diệp Thiều Hoa, thành ra trong khoảng thời gian ngắn sinh ra cảm giác vô cùng kính nể đối với vị Đại sư Diệp này.

"Thực sự là hậu sinh khả úy*." Đại sư Chu cảm thán một tiếng.

*Là thành ngữ được bắt nguồn từ câu nói của Khổng Tử có nghĩa là giới trẻ, lớp người sinh sau thật đáng tôn kính và sợ hãi; ám chỉ giới trẻ có thể vượt qua được thế hệ trước.

Lúc ông ta liên hệ Diệp Thiều Hoa, vốn còn tưởng rằng người còn trẻ mà đã tài giỏi như vậy có lẽ sẽ có chút cao ngạo, không ngờ Diệp Thiều Hoa lại vô cùng khiêm tốn.

Chuyện này càng khiến cho Đại sư Chu muốn nói chuyện với Diệp Thiều Hoa thêm vài câu. Chuyện hai người nói đến đều liên quan đến phong thủy.

Chuyên gia nói chuyện, càng nói càng hợp ý.

Nếu như không phải nữ tiếp viên hàng không đang thúc giục lên máy bay, Đại sư Chu cũng không nỡ cúp điện thoại.

"Đại sư Chu, đang tán gẫu với ai vậy?" Đại thiếu gia ngồi cùng phi cơ với ông ta cảm thấy kinh ngạc.

Đại sư Chu cũng biết khá nhiều chuyện của nhà họ Diệp, chỉ khoát tay nói với Đại thiếu gia, "Một người bạn cùng nghề rất có thiên phú, vô cùng tài giỏi, nói ra có lẽ cậu cũng không quen biết đâu."

Tuy Diệp Thiều Hoa cũng họ mang Diệp, nhưng Đại sư Chu chưa hề nghĩ đến việc cô chính là người nhà họ Diệp. Dù sao nếu cô thực sự là người nhà họ Diệp, những lão già bảo thủ nhà họ Diệp đã sớm đắc ý muốn chết rồi, làm gì còn đặt hi vọng trên người những chi thứ* khác nhà họ Diệp nữa.

*Chi họ: Là do ông Thủy tổ họ sinh ra và phân chia lần đầu thành các Chi họ (Tuy nhiên, các Chi họ có thể phân chia từ đời thứ hai, hoặc đời tiếp theo mới phân chia). Nói nôm na chi thứ là họ hàng của chi chính.

Nghe vậy, Đại thiếu gia cũng lưu ý đến người này, nhưng không hỏi nhiều thêm. Bởi sau khi nhận được tin tức từ nhà chính của nhà họ Diệp truyền tới, tâm trạng anh ta trở nên nặng nề.

Lúc Diệp Thiều Hoa biết người nhà họ Diệp đã rời đi cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nhớ kỹ trong đầu địa chỉ mà chú Diệp gửi tới.

Hai tháng sau, các thế lực trong thành phố S có biến hóa rất lớn.

Hai tháng này Diệp Thiều Hoa vẫn chưa trở về nhà họ Diệp, mà vẫn cứ trà trộn trong đám người đi khắp nơi.

Có vài thế lực ở thành phố S không lúc nào không mong chờ đại ma vương như Diệp Thiều Hoa mau chóng rời đi.

Khi Diệp Thiều Hoa đã càng ngày càng hiểu rõ thuật phong thuỷ, cô bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại của chú Diệp.

Dặn cô khi nào trở về thuận tiện dẫn thêm một người về cùng.

"Cậu tên là gì?" 008 ở trong không gian hệ thống thấy Diệp Thiều Hoa đang hỏi chuyện một nam sinh.

Có lẽ cậu ta vẫn còn là học sinh cấp ba, mặt mày có chút lạnh nhạt, trên mặt có phần ngây ngô nhưng lại cố tình ra vẻ đã từng trải.

"Diệp Minh." Diệp Minh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.

Sau khi nói xong, cậu chờ gần nửa ngày, nhưng cô gái trước mặt vẫn chẳng hề phản ứng lại, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu ta.

Trong mắt cậu ta không khỏi lộ ra mấy phần ngạc nhiên.

Tâm tình này của Diệp Thiều Hoa tới nhanh, đi cũng nhanh, cô vỗ vỗ vai Diệp Minh, "Đúng lúc chú Diệp bảo tôi đưa cậu về nhà họ Diệp. Nhưng mấy ngày nay tôi có việc bận, trước tiên cậu cứ tạm thời đi theo tôi đã."

Diệp Minh là người con trai duy nhất trong sáu người trở về nhà họ Diệp lần này. Nhưng bởi vì vấn đề thời gian nên cậu ta không kịp trở về cùng đám người Đại thiếu gia. Cộng thêm việc cậu ta mới mười sáu tuổi, nên chú Diệp mới nhờ Diệp Thiều Hoa chăm lo giúp.

Diệp Minh không biết Diệp Thiều Hoa, nhưng hệ thống lại hiểu rất rõ, nó có thể cảm giác được lúc Diệp Thiều Hoa nhìn mặt Diệp Minh, tâm tình của cô chấn động mạnh.

Đặc biệt là, hệ thống luôn cảm thấy bộ dạng lạnh nhạt này của Diệp Minh đem lại cảm giác rất quen thuộc.

"Chúng ta còn không đi sao?" Diệp Minh nhìn thấy Diệp Thiều Hoa nhận điện thoại xong, cũng không đi mua vé gì cả, không khỏi tò mò hỏi thêm một câu.

"Tôi có chút việc phải xử lý ở đây, cậu cứ đi học trước đi." Diệp Thiều Hoa đút tay vào trong túi, "Một tháng sau lại nói tiếp."

Diệp Minh nghe vậy, ánh mắt chợt ảm đạm, chậm rãi lắc đầu, "Tôi không có giấy tờ của mình nên mới muốn trở về nhà họ Diệp."

Tình huống bỗng nhiên trở nên phức tạp.

"Chú Diệp không sắp xếp ổn thỏa cho cậu sao?" Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại.

Diệp Minh hít sâu một hơi, "Ông ấy nói tạm thời không có cách, đợi về thủ đô tìm ông ấy sau."

Diệp Thiều Hoa gật đầu, biểu thị mình đã hiểu. Sau đó cô gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc bảo người chờ cô ấy, một cuộc nói gì đó Diệp Minh nghe không hiểu.

Mà cậu ta cũng không muốn hiểu, cả người đều mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi lại mơ mơ màng màng được Diệp Thiều Hoa dẫn tới một tiệm cà phê.

Hai mươi phút sau, có hai người từ ngoài cửa đi vào, ai nấy đều mặc âu phục đi giày da nhìn rất nghiêm túc.

"Đại sư Diệp." Một người trong đó nhìn quanh tiệm cà phê một lượt, khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa thì hai mắt sáng lên.

"Chính là cậu ấy, Diệp Minh." Diệp Thiều Hoa nhấp một ngụm cà phê, "Tôi đã nhắc đến chuyện của Diệp Minh trong điện thoại với ông rồi, mất bao lâu có thể giải quyết?"

Diệp Minh nghe thấy câu này liền sững sờ. Bỗng nhiên cậu ta nhớ tới, dường như cậu ta đã từng nhìn thấy người ngồi đối diện với Diệp Thiều Hoa ở đâu đó.

Diệp Minh còn muốn nói điều gì, người đàn ông trung niên ở phía đối diện đã mở miệng.

"Thư ký Vương, sai người tìm tư liệu của em trai Diệp tiểu thư. Vừa hay vợ tôi đang dạy lớp mười, nếu như Diệp tiểu thư không chê, có thể để em trai cô lấy tư cách học sinh dự thính đến học, nhất định sẽ không có vấn đề gì."

Điện thoại di động của người đàn ông trung niên kêu lên một tiếng, ông ta liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng nở nụ cười,

"Đã tìm ra tư liệu về em trai của Diệp tiểu thư, chờ lát nữa sẽ trực tiếp chuyển đến lớp vợ tôi."

"Làm phiền rồi," Diệp Thiều Hoa gật đầu với ông ta, "Tôi có chút việc, còn phải phiền ông dẫn cậu ấy nhập học giúp tôi."

Cục trưởng Vương không dám chậm trễ chuyện của Diệp Thiều Hoa, trực tiếp đứng dậy đưa cô ra ngoài.

Chỉ có Diệp Minh vẫn đang ngây người ngồi trên ghế là.

"Vương ... Vương tiên sinh, ngài quen chị tôi sao?" Đáy lòng Diệp Minh vô cùng nghi hoặc, không nhịn được mở miệng hỏi người đàn ông trung niên một câu.

Người đàn ông trung niên thấy cậu ta là em trai Diệp Thiều Hoa, nên thân thiện nở nụ cười, "Làm sao tôi có thể không quen biết Đại sư Diệp chứ?"

Cậu ta vốn cho rằng người chị gặp trên đường trở về nhà họ Diệp này cũng giống mình, chỉ là người bình thường không hơn không kém. Vậy mà không người cô ấy lại dễ dàng giải quyết xong chuyện mà nhà họ Diệp còn tạm thời không có cách giải quyết như vậy.