Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Khánh Linh
Beta: Tố Hiên
"Nói bậy gì đó, con vĩnh viễn là con gái nhà họ An!" Sắc mặt Mẹ An ngưng trọng nhìn An Đồng Đồng, sau đó bà vỗ vỗ tay cô ta, nhẫn nại khuyên An Đồng Đồng rất lâu : “Con đâu biết trước là mình sẽ bị nhận nhầm, đây không phải chuyện con có thể quyết định, con cũng chẳng làm gì sai đúng không? Mọi chuyện đều do định mệnh sắp đặt.”
Nhiều năm qua, bà đã dồn rất nhiều tâm huyết vào đứa con gái này, sau khi cô ta lớn lên cũng trở thành hình tượng mà bà yêu thích nhất, so với Diệp Thiều Hoa vẫn luôn hững hờ thì An Đồng Đồng thực sự khiến bà hài lòng hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, mẹ An cũng cảm thấy có vài phần áy náy, khi An Đồng Đồng còn bé, bà và cha An rất bận rộn, thực sự không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô ta và Đình Quân.
"Người của câu lạc bộ cờ vây gọi điện tới hỏi Đồng Đồng sao còn chưa đến." Ông chú Diêu vừa nãy rất xấu hổ lúng túng, còn không biết phải đối mặt với người nhà họ An và Diệp Thiều Hoa thế nào nên vẫn luôn giữ im lặng, cũng may Diệp Thiều Hoa đã rời đi.
Chú ta quay sang cổ vũ An Đồng Đồng một câu: "Được rồi, cháu phải cố lên, cháu nhất định có thể trở thành đại biểu quốc gia tham dự cuộc thi quốc tế, mang lại vẻ vang cho nước nhà."
So với những lần trước lần này lời chú ta nói qua loa hơn rất nhiều.
"Cảm ơn chú, cảm ơn mẹ." Trong lòng An Đồng Đồng vô cùng cảm động.
Mẹ An nở nụ cười, khả năng cờ vây của Đồng Đồng tốt như vậy mới giống con gái bà.
Sau khi An Đồng Đồng ngồi vào xe để đến nơi thi đấu, cô ta mở di động ra, gửi cho bạn tốt một tin nhắn, lúc lâu sau đối phương mới trả lời lại.
—— [ Đứa con gái kia tối hôm qua còn ngủ lại ở nhà họ An? Tớ nghe nói ông nội An còn muốn tổ chức một bữa tiệc lớn chào mừng cô ta về nhà, cô ta vừa mới tới đã làm nhiều chuyện ra oai với cậu như vậy sao? Nói đến đây tớ lại thấy mắt nhìn của cô ta rất nông cạn, cái vẻ không thể chờ đợi được nhất quyết trở về của cô ta là đang sợ người ta không nhìn ra cô ta lòng muông dạ thú hay sao? Chung quy cũng chỉ là đứa con gái lớn lên trong gia đình bình thường, cũng chẳng thể ra oai. Hôm nào cậu hẹn cô ta ra ngoài một chuyến, cho cô ta va chạm xã hội một chút. ]
An Đồng Đồng thấy những tin nhắn này, một lúc sau hít một hơi thật sâu, cũng may bạn bè đều đứng về phía cô ta.
Có điều, cho dù có mất đi thân phận con gái nhà họ An, cô ta cũng nhất định phải bộc lộ tài năng ở cuộc thi cờ vây.
Không giống như Diệp Thiều Hoa, nếu không có An gia cô ta cũng chẳng còn gì.
**
Nửa tháng sau, Diệp Thiều Hoa hầu như ngày nào cũng đi chơi với bà nội Diệp, cô đưa bà nội Diệp đi chơi hết một vòng quanh thành phố, sau đó mới tiễn bà về quê.
Thám tử mà cha An thuê đi theo dõi cô sau mấy ngày liền phát hiện ra một chuyện, ngày nào anh ta cũng bị Diệp Thiều Hoa cắt đuôi, nếu như chỉ là một lần hai lần thì còn có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng đây lại là lần nào cũng vậy, người được thuê đi theo dõi vốn dĩ ban đầu không thèm để ý với cô con gái nửa đường trở về của nhà họ An này, bây giờ lại không dám không chăm chú.
Anh ta cũng là một trong những thám tử giỏi nhất trong câu lạc bộ trinh thám Trung Quốc, đã từng giúp cảnh sát theo dõi cả một đại ca xã hội đen khó nhằn, lúc ấy anh ta cũng không bị phát hiện dễ dàng thế này.
Bây giờ lại bị một cô gái nhỏ phát hiện, lúc này anh ta mới nhận ra rằng cô Diệp này nhất định không phải người bình thường.
Anh ta lập tức thu dọn đồ đạc đem ảnh chụp Diệp Thiều Hoa cùng bà nội của cô gửi hết cho cha An, sau đó nói rằng mình không thể tiếp tục theo dõi cô nữa.
Cha An nhận được ảnh chụp mà trợ lý đưa tới, Diệp Thiều Hoa trên ảnh cùng với người mà ông ta luôn nghĩ đến như hai người hoàn toàn khác nhau.
Dáng vẻ trong trẻo dịu dàng cười nhẹ của cô trong ảnh giống hệt mẹ An ngày xưa lúc còn trẻ tuổi.
Năm đó mẹ An cũng là người con gái có nhan sắc đứng đầu thủ đô, nếu như năm xưa bọn họ không nhận nhầm con, thì bây giờ nhất định cô cũng sẽ xuất sắc giống như mẹ An trước kia.
Tại viện nghiên cứu Quốc gia.
“Anh ba, vừa rồi em thấy máy tính lại khởi động thuật toán lần nữa, có phải đại thần lại tới hay không, anh ta đang ở đâu? Bình thường đều là anh liên lạc với đại thần, hôm nay em đã thấy được một chút hơi thở của đại thần rồi!" Một thiếu niên tóc húi cua từ phòng thí nghiệm chạy đến.
Mạc Vân Xuyên đang dựa vào tường, một tay cầm điếu thuốc lá, dáng người anh thanh nhã, hai loại hơi thở riêng biệt cao quý cùng âm u bất đồng quấn quanh người anh.
Khiến cho cả người anh trở lên vô cùng thần bí.
Nghe vậy, anh hất cằm về một phía.
Thiếu niên tóc húi cua nhìn sang bên đó, lúc này mới thấy có một cô gái thanh nhã thoát tục đang đứng, trong nháy mắt cậu ta ngây người như phỗng, không ngờ được người nghiên cứu ra thuật toán biếи ŧɦái kia vậy mà lại là một cô gái, còn trẻ tuổi như thế?
"Anh Mạc, tôi đi trước đây." Sau khi Diệp Thiều Hoa dặn dò xong những điều cần chú ý cô mới đi tới chỗ người phụ trách hạng mục là Mạc Vân Xuyên nói lời tạm biệt. Mạc Vân Xuyên bây giờ là sinh viên năm ba đại học Bắc Kinh nên cô gọi anh là anh Mạc.
"Để tôi đưa em. . ." Mạc Vân Xuyên chưa nói hết câu thì bị người ta gọi lại.
Lúc anh xoay người Diệp Thiều Hoa đã đi tới cửa.
“Tam thiếu, tôi biết ngay cậu đang ở đây mà." Người đến là một thanh niên mặc âu phục giày da, anh ta lễ phép chào hỏi Mạc Vân Xuyên, Mạc Vân Xuyên cũng không để ý tới anh ta trực tiếp dập điếu thuốc đi theo Diệp Thiều Hoa.
"Thị trưởng Thẩm, anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Thiếu niên tóc húi cua nhỏ giọng hỏi người vừa đến.
Đối phương đăm chiêu nhìn về phía Mạc Vân Xuyên, sau đó vội vã rời khỏi : "Không được, tôi phải đi theo cậu ta."
Chờ sau khi người kia đi rồi, mọi người trong phòng thí nghiệm mới đến vây quanh thiếu niên tóc húi cua.
Mọi người đều thấy kỳ lạ hỏi: “ Vừa rồi là thị trưởng Thẩm sao, là thị trưởng trẻ tuổi nhất thủ đô đó có đúng không, trước đó tôi còn nghe nói ông nội của anh ta là khai quốc tướng quân, ông ngoại thì là giám đốc điều hành cao cấp nhất trong cục. Ở thủ đô này có thể nghênh ngang mà đi lại, anh ta sao lại lễ phép với anh Mạc như thế? Anh Mạc đến thực sự là ai vậy? Tại sao anh ấy ở lại cái phòng thí nghiệm nhỏ này của chúng ta thế? Hơn nữa trong giới tôi cũng chưa từng nghe tới tên anh ấy nha."
Nói chung người được thị trưởng Thẩm đối xử như vậy, không thể nào chỉ là một nghiên cứu viên nhỏ được.
Thiếu niên tóc húi cua nghe vậy nhìn bọn họ một chút, rụt rè mỉm cười nói: "Cái này, các phóng viên ngoài kia cũng không muốn chết, ai dám viết bài về anh ấy cơ chứ. Còn về mấy người trong giới thì, vòng bạn bè của anh ấy đến cả phó thị trưởng Thẩm cũng đều không chen vào được, nói như vậy các cậu đã hiểu chưa?"
Tầng lớp quan hệ trong thủ đô này, cũng phân thành ba bảy loại người.
Mạc Vân Xuyên bên này còn không biết anh đang bị người ta đem ra nghiên cứu, anh vẫn đang mải đuổi theo Diệp Thiều Hoa, sau khi đuổi kịp liền đưa cô đến một quán bar nổi tiếng ở thủ đô.
Xe của anh dừng lại trong bóng đêm bên ngoài quán.
"Cảm ơn anh Mạc." Diệp Thiều Hoa lễ phép nói, sau đó đi vào bên trong, quán bar không hề hòa hợp với cô ấy.
Mạc Vân Xuyên ngồi trên xe hơi nhíu mày, anh muốn nói gì đó, nhưng thực sự cũng không biết nói gì, chỉ biết trơ mắt nhìn cô đi vào bên trong. Cùng lúc đó, di động của anh nhận được một phần tư liệu liên quan tới cô.
Diệp Thiều Hoa tới quán bar này là vì nhận được lời mời của An Đồng Đồng, với cớ là muốn cho Diệp Thiều Hoa làm quen với những người trong giới bọn họ, cha An mẹ An đều cảm thấy An Đồng Đồng vô cùng quan tâm cô, còn dặn dò Diệp Thiều Hoa nhớ cố gắng làm quen với những người bạn trong đó.
Lúc Diệp Thiều Hoa đến, dường như tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.
Những người ngồi đây đều là phú nhị đại hoặc là quan nhị đại (nghĩa là thế hệ giàu có thứ hai, ý chỉ con cái của các quan chức chính phủ cao cấp hoặc doanh nhân giàu có.) nhưng rõ ràng là bọn họ đều lấy Ngôn Húc làm trung tâm.
"Đây chính là vị kia?" Cô gái ngồi bên người An Đồng Đồng dùng tiếng nước R hỏi : "Đến quán bar lại muốn uống nước?"
"Rượu vang 88 năm lại bị cô ta đặt qua một bên, cô ta có biết rượu vang mà cô ta tùy tiện gạt qua kia có giá trị hơn cả chục triệu không?" Một chàng trai khác khẽ lắc đầu, cũng dùng tiếng nước R nói.
Người bên ngoài đều biết cô là đứa con gái nửa đường được nhận về, chẳng qua nhà họ An vẫn chưa đổi họ cho cô.
Trước mắt thoạt nhìn, thực không ra hồn.
Bọn họ biết Diệp Thiều Hoa lớn lên trong một gia đình bình thường, nói vậy cô có thể hiểu tiếng Anh đã là tốt lắm rồi, không giống như bọn họ ai nấy đều được rèn luyện từ nhỏ, tất cả đều phải biết hai, ba ngôn ngữ, chính vì nghĩ cô sẽ không hiểu nên mới nghênh ngang thoải mái nói xấu cô ngay trước mặt như vậy.
Đặc biệt là sau khi bọn họ nói xong, sắc mặt Diệp Thiều Hoa cũng không có gì thay đổi, bọn họ lại càng thêm trắng trợn không kiêng dè.
An Đình Quân cũng ở đây, cậu ta ngồi cách Diệp Thiều Hoa một người nhưng không hề có chút ý định muốn giải vây cho cô.
Tất cả đều dùng nhiều loại ngoại ngữ khác để nói chuyện, mọi người vui vui vẻ vẻ giao lưu với nhau, cố tình để Diệp Thiều Hoa một mình cô đơn như một kẻ ngu si không người hỏi thăm.
"Được rồi, các cậu thôi đi." Ngôn Húc gầm nhẹ, kể từ khi Diệp Thiều Hoa bước vào quán anh ta vẫn luôn chú ý tới cô, T-shirt cô mặc trên người nhiều nhất cũng chỉ khoảng một trăm đồng nhưng cô lại không hề ngại ngùng đi tới nơi này, anh ta thấy cô vẫn luôn yên tĩnh ngồi một góc không nói chuyện với ai, dáng vẻ yên lặng như có một lớp kính ngăn cách với mọi người xung quanh thì có chút bực mình.
Ngôn Húc quét mắt nhìn những người xung quanh một cái, ngôn từ có phần nghiêm trọng : "Nhìn lại ba đời trước nhà mọi người, ai mà không như vậy chứ?”
Câu này cũng không nói bằng quốc ngữ.
Những người ngồi đây có thể vì nể mặt Ngôn Húc nên sau khi nghe thấy lời anh ta cũng không nói gì nữa, mấy người nhìn sang Diệp Thiều Hoa, thấy cô đang cúi đầu thì nghĩ là cô đã đã biết mình cùng bọn họ có sự chênh lệch rất lớn, lúc này mới không tiếp tục quan tâm tới cô nữa.