Uông Thanh Huyền cao trào, nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, cái miệng nhỏ thở dốc.
Đàm Kiến Văn đứng dậy đi vào phòng tắm, khi bước ra trên tay có thêm một tấm khăn lông nóng, giúp cô lau sạch cơ thể nhớp nháp, lại đắp chăn đàng hoàng cho cô.
Trong phòng tắm, anh nhắm chặt hai mắt, tay bắt lấy vật đó, nhanh chóng lưu động, trong đầu toàn là cảnh cô phun sữa khi nãy.
Khi anh tắm xong đi ra, cô đã không còn ở trong phòng, anh mặc áo khoác, bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Trên sofa ở phòng khách, Uông Thanh Huyền đỏ mặt, đang thỉnh giáo chị Lương chuyện bầu sữa luôn căng tràn.
“Sữa của cô nhiều là chuyện tốt.”
“Nhưng mà như vậy thì quá nhiều rồi.....” nặng trĩu giống như trên người mang theo hai quả bóng nước vậy, mệt đến hoảng sợ.
“Nếu như thật sự trướng đến khó chuyện, cô cứ bài tiết ra.....” Chị Lương đưa mắt nhìn Đàm Kiến Văn, liền trêu ghẹo: “Nhờ Đàm tiên sinh giúp đỡ cũng được.”
Vừa lúc em bé lại khóc rồi, chị Lương vội vàng chạy đến phòng trẻ em.
Đàm Kiến Văn đi tới, Uông Thanh Huyền nắm chặt áo khoác trên người, mất tự nhiên mà xoay mặt đi.
“Còn khó chịu không?”
Anh vừa mở miệng, mặt cô thoáng đỏ lên.
“Làm mẹ rồi, ngược lại bắt đầu thẹn thùng rồi sao?” Anh cười cười, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh không biết xấu hổ.” Cô thấp giọng nói.
“Sao anh lại không biết xấu hổ?” Anh ghé sát vào người cô, cánh tay đυ.ng vào cô, cô như bị dọa sợ, ngồi nhích qua bên cạnh một chút.
“Anh vừa mới giúp em, quay đầu liền không nhận mặt nữa? Sao em có thể qua cầu rút ván như vậy?” Anh ôm chầm lấy eo cô, giọng khàn khàn.
“Đó là giúp em sao? Anh là giúp bản thân anh.” Cô nhẹ nhàng nói, nói xong, cảm giác trước ngực lại một trận ướŧ áŧ kéo tới, cô vội vàng đỡ lấy một bên ngực.
Đàm Kiến Văn nhìn qua, thấy váy ngủ của cô ướt một mảng to, ánh mắt của anh tối lại, hô hấp có chút không ổn: “Vừa rồi mới phun ra nhiều như vậy, làm sao lại bắt đầu nữa rồi?”
Nghe thế, vành tai cô chợt đỏ bừng, cô đẩy anh ra, vội vàng đứng dậy chạy về phòng.
Uông Thanh Huyền cởi váy ngủ, đặt trên mũi ngửi ngửi, một mùi tanh nồng, làm sao mà nuốt xuống được? Con còn nhỏ nên không sao, là bản năng trời sinh, nhưng đường đường một đại nam nhân, làm sao có thể chịu được?
“Sao anh lại….. ở đây?” Cô nghiêng đầu, nhìn thấy anh, cô hoảng hốt ném cả váy ngủ trong tay xuống.
Anh đi qua, nhặt lên, lại giương mắt nhìn cô.
Toàn thân cô chỉ mặc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ, đôi vυ' khẽ run lên, cái lỗ nhỏ kia không ngừng rỉ ra sữa tươi.
Anh nắm lấy tay cô bắt chéo ở sau lưng, đem toàn thân cô ấn lên mặt kính, cúi người xuống, ngậm lấy một bên vυ', điên cuồng mυ'ŧ vào.
Hết thảy những chuyện này xảy ra quá nhanh, khi Uông Thanh Huyền kịp phản ứng lại, người đàn ông kia đã vùi mặt ở rãnh ngực cô, môi đang ngậm lấy một bên núʍ ѵú hung hăng nuốt vào.
“Ân…..” Uông Thanh Huyền rên nhẹ, nghe thấy âm thanh nuốt xuống của anh, cô cảm giác cả người càng ngày càng nhẹ hơn, thật sự quá thoải mái.
Không biết qua bao lâu, hai núʍ ѵú đều đã sưng lên, anh mới lưu luyến mà rời khỏi nó.
Suốt một tháng, mỗi khi cô bị trướng sữa đến khó chịu, hai người liền cùng nhau trở lại phòng ngủ chính, không cần ai mở miệng, anh thuần thục mà cởi váy ngủ của cô ra, có khi đem cô ấn lên trên giường, có khi ôm cô ngồi trên sofa, có đôi khi là ở trong phòng tắm, anh nuốt hai núʍ ѵú nhỏ, uống thức uống vốn thuộc về con gái của mình, cho đến khi cô không còn dư một giọt sữa nào, anh mới buông cô ra.
Có một lần, cô kêu quá lớn tiếng, bị chị Lương nghe được, Uông Thanh Huyền cảm thấy vô cùng thẹn thùng, hận không thể tránh ở trong phòng không cần đi ra nữa.
Cô không biết chị Lương có biết mối quan hệ của cô cùng Đàm Kiến Văn hay không, dù sao ở trước mặt chị Lương, cô cùng chưa từng cho anh sắc mặt tốt bao giờ, nhưng lại âm thầm…làm ra loại chuyện tư mật này, cũng không biết chị Lương có cho rằng cô bị tâm thần phân liệt hay không.
Thật ra mấy tháng nay, Uông Thanh Huyền khi thì tỉnh táo, khi lại hồ đồ, ý nghĩ mỗi ngày một khác, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của con gái, cô liền muốn khóc. Trước khi sinh nói những lời quyết đoán tuyệt tình như vậy, khi đó cho rằng mình có thể hạ quyết tâm, thì ra làm mẹ rồi mới biết, thật sự có quá nhiều luyến tiếc.
Khi đặt tên cho con, Đàm Kiến Văn có hỏi qua ý kiến của cô, lúc ấy cô mạnh miệng nói: “Con là của anh, anh muốn gọi gì thì gọi.”
Lúc ấy anh gật đầu: “Em nói đúng.”
Sau đó, tất cả những chuyện liên quan đến con, anh đều tự mình quyết định, không hỏi qua cô nữa.
Trong lòng Uông Thanh Huyền khó chịu, nhưng cô có khổ cũng không thể kể.
Lại một đêm mất ngủ, cô đẩy cánh cửa ban công ra, mùa xuân đến rồi, thời tiết cũng ấm áp hơn, đến nửa đêm cũng không cảm thấy lạnh.
Hóng gió một hồi, đầu óc cô càng tỉnh táo hơn. Cô nhìn nơi biển rộng ngoài xa, một ý niệm trong lòng nổi dậy
Dứt khoát nhảy xuống dưới, kết thúc mọi chuyện.
Cô bị chính mình làm cho hoảng sợ, nước mắt bất chợt rơi xuống.
Đàm Kiến Văn đứng sau lưng cô một lúc lâu, thấy cô khóc càng lúc càng bi ai, lúc này mới bước lên trước, ôm lấy cô.
“Em có thể buông tha cho bản thân được không, nếu một hai phải tìm người để tra tấn, thì tra tấn anh đi, được không?”
Giọng nói của anh rất trầm, từng câu từng chữ, đi vào trong lòng cô.
Hôm sau thức dậy, cô nhìn chính mình trong gương, đôi mắt sưng đến nhìn không được nữa, hồi tưởng lại câu nói ngày hôm qua, lâm vào trầm tư.
Vừa lúc này, anh đẩy cửa bước vào.
“Tiệc 100 ngày tuổi của Hoan Hoan, anh định đưa con về Tô Thành....”
Tay cô run lên, nhẫn trên tay cô rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng, dừng lại cạnh chân anh.