Quan Hệ Bất Chính

Chương 78


Trans: BL

Tim của Uông Huyền Thanh lập tức nhảy đến tận cổ họng, thấy anh mất khống chế xuất tinh, chân liền mềm nhũn, ngồi bệt lên trên sofa.

Hai mắt của anh đỏ ngầu, chợt ngồi dậy, vuốt ve lưng cô: “Dọa em sợ sao?”

Những kí ức đó như thủy triều vọt tới, vô cùng mãnh liệt, lan đến hạ thân của cô.

Tại sao lại như vậy? Anh lại dùng thuốc rồi? Vì sao thân thể cô lại bắt đầu nóng lên, rất muốn…

Nhưng nghĩ kĩ lại, anh sẽ không như vậy mà phát cuồng, dù sao trong bụng cô còn có cốt nhục của anh.

Thấy hô hấp của cô bắt đầu trở nên dồn dập, trên mặt ửng hồng, anh tiến đến gần hơn, tay đặt trên eo cô, ôm chầm lấy cô, khiến cô dựa vào lòng mình.

Giọng anh khàn khàn: “Anh tưởng là em ngủ rồi.”

Vật cứng kia đang đặt trên mông mình, Uông Huyền Thanh càng mền nhũn hơn.

“Người em sao lại nóng như vậy?” Anh cũng phát hiện ra, nôn nóng hỏi: “Có phải bị cảm lạnh hay không?”

Cô chỉ là ham muốn thôi, muốn cô trả lời thế nào đây?

Anh rót cho cô ly nước: “Qua đây, uống chút nước trước đi.”

Cô đón lấy, cầm không chắc, nước tràn ra ngoài, hơn phân nửa đều đổ lên người.

Đàm Kiến Văn vội vàng rút hai tờ giấy, giúp cô lau qua: “May là nước không nóng.”

Váy ngủ dán trên người cô, phác họa những đường cong ngày càng rõ ràng, yết hầu của anh khẩn trương: “Cởϊ qυầи áo ra, đừng để lại cảm lạnh nữa.”

Anh cởi váy của cô ra, không ngờ đến cô mềm mại dựa vào lòng anh, không hề phản kháng.

Lúc này Uông Thanh Huyền vô cùng rối loạn, tùy ý để anh bố trí, khi định thần lại, nửa thân trên của cô đã trần trụi rồi.

“Chỗ này… cũng ướt.” Ngón tay của anh lướt qua tiểu huyệt, có chút kinh ngạc, cái này hình như không phải là nước.

Cô quay đầu đi chỗ khác, hốc mắt lại đỏ lên.

Đàm Kiến Văn tựa hồ đã hiểu được, cực lực khống chế đôi bàn tay đang run rẩy của mình, nhẹ nhàng cởϊ qυầи lót giúp cô.

Mảnh vải cuối cùng trên cơ thể đã rơi xuống đất, Uông Thanh Huyền nhắm mắt lại.

Anh nhìn tiểu huyệt ướt dầm dề, ánh mắt chợt tối lại: “Anh không vào, chỉ liếʍ liếʍ, có được không?”

Cô không lên tiếng, anh xem đây là cô đã đồng ý rồi.

Anh vươn đầu lưỡi ra, quét nhẹ một cái trên bề mặt tiểu huyệt, liền thấy mông cô co rút lại, càng nhiều chất mật ngọt từ tiểu huyệt chảy ra. Thấy cô đã đủ ẩm ướt, anh đưa một ngón tay vào.

“Ân…” cô nhẹ nhàng thở dốc.

“Bảo bối.” Anh gọi một tiếng, cúi đầu ngặm lấy vật mềm mại, ra sức mà mυ'ŧ vào, cho đến khi phần thịt nhỏ mở ra, đầu lưỡi anh chọc vào đánh một vòng.

Cô càng rên càng lớn tiếng, dịch mật tiết ra bốn phía, cằm cùng đầu mũi của anh đều là nước của cô.

Uông Thanh Huyền bị tiếng rên của mình làm cho hoảng sợ, vội vàng che miệng, nhưng rêи ɾỉ vẫn phát ra từ trong cổ họng.

Đầu lưỡi cùng tay của anh cùng lúc vào trong, lại bởi vì anh đối với những nơi mẫn cảm của cô đều rất rõ ràng, mỗi một lần vào, đều làm cho trái tim cô có chút co giật.

“A a a….”

Thịt huyệt gắt gao nuốt lấy ngón tay anh, anh càng tăng tốc ra vào hơn, đầu lưỡi cũng không nhàn rồi, cực lực vừa liếʍ vừa hút, mắt thấy da cô chậm rãi biến hồng, liền biết cô sắp ra rồi.

Anh lại đột nhiên dừng lại.

Uông Thanh Huyền đỡ bụng, không biết trời bắt đất nam gì nữa, đã lâu không được hưởng thụ mùi vị này, loại cảm giác cực khoái này so với ngày thường ra sớm hơn rất nhiều.

Ngay lúc cô đang mong chờ để lêи đỉиɦ, nam nhân kia đột nhiên dừng lại.

Cô ngẩng đầu, mờ mịt nhìn anh, bất mãn mà hừ hừ.

Đàm Kiến Văn tách hai chân cô ra, nắm lấy vật to lớn kia để trước tiểu huyệt, thấp giọng hỏi: “Có thể không?”

Loại thời điểm này, làm sao cô trả lời đây?

Thấy cô rất nhanh đổ về trước, anh cười, vật kia cọ cọ dịch mật của cô, chậm rãi từ từ đi vào.

“Ư….” Cả hai đồng thời rêи ɾỉ.

“Chậm một chút…. Em sợ…..” Tuy rằng cô rất muốn thoải mái, nhưng vẫn không quên đứa con trong bụng.

“Anh hỏi bác sĩ rồi, sau ba tháng là có thể.” Anh đem hai chân của cô đặt lên eo mình, chậm rãi đi vào.

Uông Thanh Huyền thấy không đúng lắm, nhíu nhíu mày, nghĩ một chút mới biết chỗ nào không đúng, anh ôn nhu quá, mỗi lần đi vào đều rút ra thu về, còn không thoải mái bằng lúc dùng tay.

Giờ phút này, cô có chút hoài niệm tình ái thô bạo ngày xưa.

Vẻ mặt cô mê ly, nắm lấy cặρ √υ' của mình, mạnh mẽ xoa bóp. Một cái tay khác lần xuống hạ thân, tự mình vuốt ve.

Đàm Kiến Văn nhìn thấy cảnh này, mặt đen lại, hóa ra là chê anh không làm cho cô đủ thoải mái ư? Anh lại cúi đầu nhìn tư thế phía dưới, chắc chắn không thể phát huy tốt nhất rồi.

Anh đem vật to lớn rút ra, vỗ vỗ mông cô: “Qùy xuống nào.”

Cô ngoan ngoãn làm theo, quỳ gối trên sofa, ngẩng mông lên trời.

“Ư ư…..” Anh đột nhiên đưa vào, thân thể cô run run chúi về trước, thoải mái đến nỗi kiều mị rên lên.

Anh đứng dưới đất, độ cao vừa vặn thích hợp, vật kia chôn ở tiểu huyệt hung hăng mà đưa vào rút ra, hai tay xoa xoa hai bầu ngực sữa của cô, mạnh mẽ vuốt ve.

“Ha….” Uông Thanh Huyền cảm giác không chịu nổi nữa, hết thảy kɧoáı ©ảʍ đều bị anh thao túng, anh muốn cô thoải mái chỗ nào, cô liền thoải mái chỗ đó.

Trước ngực chợt ẩm ướt, trên tay anh đều là dịch mật của cô, lại thoa lên khe rãnh trên ngực, cô tựa hồ chảy ra mãi không dứt.

Sofa ẩm ướt, sàn nhà cũng rơi vãi đầy mật dịch.

“Ân…..”

Bên dưới bị hung hăng va chạm mấy chục lần, người phụ nữ trước mặt hét một tiếng, anh lấp kín chiếc miệng nhỏ của cô, lại một lần nữa đưa vào rút ra, rất nhanh, thân thể cô run rẩy một trận, một tràn dịch mật chảy ra, tưới lên dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh.

“A a a…….”

Hai người đồng thời cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, toàn bộ bắn vào trong cơ thể của cô.

“Bà xã, thật thoải mái.” Anh ôm lấy cô, vùi đầu vào trong cổ cô, thấp giọng nỉ non.

Uông Thanh Huyền còn đắm chìm trong dư vị cao trào, nghe anh nói thế, cả người cô bỗng cứng đờ.