“Ưm……” Cô bắt đầu vô thức ngâm nga, tay cũng đặt lên móc áσ ɭóŧ, ‘lạch cạch’ tháo ra.
Đàm Kiến Văn túm lấy chiếc áσ ɭóŧ ren màu đen, mỉm cười hài lòng: “Cởi luôn qυầи ɭóŧ ra.”
“Vào đi…… làm tôi……” Lần này không cần anh nói nhiều cô đã ngoan ngoãn dang rộng hai chân, kéo qυầи ɭóŧ xuống nhắm tiểu huyệt dầm dề ngay anh, trong giọng nói cầu xin xen lẫn chút nũng nịu.
“Còn chưa đủ.” Anh lắc lắc đầu, ngón tay sờ quanh một lượt nhưng chỉ lướt qua vị trí quan trọng.
“Đàm Kiến Văn……” Cô nghẹn ngào gọi tên anh, túm lấy tay anh: “Cầu xin anh cho tôi vui sướиɠ đi.”
“Em phải chủ động một chút.” Anh nói.
Cô ngẩn người giây lát, sau đó cởi váy ngủ xuống để cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm lên sô pha: “Như vậy được chưa?”
Ý cười của anh càng sâu thêm nhưng cơ thể vẫn không động đậy, chỉ nói: “Em muốn cái gì thì tự mình tới lấy.”
Cô nhận được sự cho phép, run rẩy ngồi dậy quỳ trên sô pha vội vàng cởϊ qυầи anh ra.
Hai bầu ngực đối diện với anh, bên trên lấm tấm nước, đầṳ ѵú đỏ tươi đã dựng thẳng đang đợi đàn ông tới ăn.
Nhưng người đàn ông chỉ hơi ra sức một chút đã chuyển mông của cô ngồi lên đùi của anh.
Âʍ ɦộ dán lên cơ bắp trên đùi anh, anh có thể cảm nhận được vách thịt đó đang co rút gấp gáp, đói khát cọ lấy anh.
"Cho tôi...... đút vào đi......" Vốn cho rằng được lấp đầy ngay tức khắc nhưng không ngờ hụt hẫng, cô khó chịu kêu liên tục.
Đàm Kiến Văn nắn bóp bầu ngực căng phồng của cô, bụng ngón tay thô ráp ấn đầṳ ѵú, tay kia lần xuống phía dưới nghiền dươиɠ ѵậŧ đang nhô lên.
"Ha......" Cô sướиɠ tới run lên, cơ thể chao đảo muốn ngã.
Sau khi tiết ra một lần, cảm giác ngứa ngáy nóng bỏng đó không hề giảm đi ngược lại càng mãnh liệt thêm.
Cô lại khóc, lần này là vì ăn không được gậy thịt của anh mà khóc.
Đàm Kiến Văn nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng vừa thỏa mãn đồng thời có phần hụt hẫng.
Nếu là tình huống bình thường, cô vĩnh viễn không bao giờ chủ động cầu hoan giống như lúc này.
*****
Trên eo Tô Uyển xuất hiện nhiều thêm một cái tay làm cô giật mình hét ra tiếng, vội vàng ném ống nhòm trên tay sang một bên.
"Đang xem gì đấy?"
"Không có gì."
Viên Lãng thấy cô mất hồn mất vía bèn cầm ống nhòm của cô lên, lúc đang định nhìn lại bị cô giật đi mất: "Cái này là của con trai, em đem đi trả thằng bé."
Tim Tô Uyển đập thình thịch, cô vừa nhìn thấy gì thế này? !
Không ngờ ngày thường trông Uông Thanh Huyền hiền thê lương mẫu là thế, lại là người phóng đãng như vậy? Hai người đó gấp tới không kịp về phòng làm luôn trong sân?
Tầm nhìn trong thư phòng Viên Thâm thoáng đãng, đứng đó có thể nhìn càng rõ hơn, cô ma xui quỷ khiến đi lên thang gác định nhìn kỹ thêm lần nữa.
Viên Thâm thấy cô đi vào cùng với hành vi thập thò như ăn trộm: "Em làm gì vậy?"
Tô Uyển nào biết anh ở đây, thế là lại giật mình nhảy dựng: "Hai người các anh muốn hù chết em à!"
Nói xong đi tới kéo cửa ban công của anh ra.
Lúc này qua ống nhòm nhìn thấy Uông Thanh Huyền đang há miệng ngậm gậy thịt của Đàm Kiến Văn, thân dưới cô nàng cọ trên sô pha liên tục ngọ nguậy.
Tim Tô Uyển đập chậm một nhịp, nheo mắt lại nhìn cho rõ hơn, trên bề mặt sô pha có chỗ sẫm màu hơn một chút, nghĩ lại có lẽ là nước của cô nàng.
Hôm nay cô cảm thấy buồn chán vô vị bèn lấy ống nhòm của con trai ra chơi, ai dè có thể nhìn thấy một màn ướŧ áŧ như vậy.
Chỉ thấy người đàn ông đó nắm cằm của người phụ nữ rút gậy thịt ra khỏi miệng cô nàng, sau đó vỗ lên bầu vυ' cô ấy chẳng biết đang nói gì, tiếp theo Uông Thanh Huyền chủ động cong mông lên, người đàn ông cười một cách hài lòng rồi nhét gậy thịt vào trong cô nàng.
"Ưʍ......" Tô Uyển liếʍ môi, cô vậy mà bắt đầu động tình rồi.
Viên Thâm đứng phía sau cô, chẳng biết đứng được bao lâu rồi, nghe thấy cô đang cố gắng kiềm nén tiếng rêи ɾỉ bỗng cảm thấy khác thường.
Anh đi lên phía trước duỗi tay vào trong qυầи ɭóŧ cô, cách lớp qυầи ɭóŧ sờ lướt qua, quả nhiên ướt rồi.
Tô Uyển tự giác dạng hay chân ra, Viên Thâm hiểu rõ ý cô, vén qυầи ɭóŧ cô ra đút ngón giữa vào giữa hoa môi, sau đó đút thêm một ngón vào.
"Ưʍ......" Trong ống nhòm, dươиɠ ѵậŧ to lớn của người đàn ông đang làm người phụ nữ kêu khóc không ngừng, gân xanh của Đàm Kiến Văn nổi lên vỗ từng cái lên cái mông trắng nõn của Uông Thanh Huyền.
Lòng Tô Uyển co rút, cô cũng muốn.
Thân dưới chợt lạnh, Viên Thâm đã cởϊ qυầи lót của cô ra rồi.