Quan Hệ Bất Chính

Chương 49: Mượn sức

Uông Thanh Huyền cho rằng Tiêu Kỳ sẽ cần thời gian để xét nghiệm, không ngờ người phụ nữ đối diện chỉ đổ vài giọt ra tay, ngửi ngửi, sau đó lắc đầu nói: “Chỉ là tinh dầu giúp ngủ ngon bình thường, không có gì đặc biết cả.”

Trong lòng Uông Thanh Huyền cảm thấy cổ quái, thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại có chút mất mát nhàn nhạt.

“Nhưng mà...” Cô chần chờ một lúc, vẫn nói ra: “Mỗi khi em ở chở chị ấy đều có thể ngủ rất sâu, cũng không nằm mơ. Nhưng mỗi lần em sử dụng tinh dầu này ở nhà mình, chất lượng giấc ngủ tuy cũng có tốt nhưng không tốt bằng khi ngủ ở nhà chị ấy.”

Trong lòng Uông Thanh Huyền trước sau vẫn cứ cảm thấy hoài nghi Mai Sâm, dù sao thì người cũng là do Đàm Kiến Văn giới thiệu nên mới quen biết. Mỗi lần cô ở cùng Đàm Kiến Văn thì sẽ thường xuyên thấy bóng dáng Mai Sâm xuất hiện. Chị biết điều chế thuốc, lại am hiểu thôi miên, chuyện này không thể không khiến cô nghi ngờ được, những ký ức thiếu hụt của cô liệu có liên quan gì đến Mai Sâm?

“Cô nói người bạn kia với tôi rất giống nhau?” Tiêu Kỳ không trả lời mà hỏi lại.

“Đúng vậy, chị ấy cũng trồng rất nhiều hoa, cũng nấu trà hoa, em uống qua trà của hai người, hương vị giống nhau như đúc. Hơn nữa khí chất của hai người, đều khiến em cảm thấy… Rất giống.”

“Người bạn kia của cô trông như thế nào?”

“40 tới tuổi, tóc ngắn, rất gầy, thường xuyên cười tủm tỉm, đáng tiếc em không có ảnh của chị ấy, đúng rồi... Trước đây chị ấy là bác sĩ tâm lý.” Uông Thanh Huyền ảo não nói, mà khi cô nói xong câu cuối cùng, chỉ thấy đồng tử Tiêu Kỳ co rút lại, sửng sốt một chút.

“Bác sĩ tâm lý?” Tiêu Kỳ lặp lại một lần.

“Đúng vậy.”

“Từ từ đã.” Cô lấy điện thoại ra, một lát sau đưa tới trước mặt Uông Thanh Huyền: “Là người này sao?”

Uông Thanh Huyền nhìn một cái liền nhận ra, trong tấm ảnh, Mai Sâm trẻ hơn so với bây giờ không ít, tóc dài ngang vai, ánh mắt có sức sống hơn hiện tại, người đứng bên cạnh chị là Tiêu Kỳ hồi trẻ.

“Chính là chị ấy.” Uông Thanh Huyền có chút kích động: “Hai người thật sự quen biết!”

“Cô ấy là đàn chị của tôi.” Tiêu Kỳ lấy điện thoại lại, giọng điệu nhàn nhạt.

15 năm trước, Tiêu Kỳ chỉ là một cô gái làm công ở xưởng giày, cũng giống như đông đảo người làm thuê khác, cẩm tiền lương ít ỏi, thuê một căn phòng cũ nát ở, ba bữa cơm chỉ ăn để no mặc kệ có dinh dưỡng hay không. Mọi người đều hướng tới thành phố lớn mà không biết rằng nó không phải chỉ có một mặt hào nhoáng.

Tiêu Kỳ từng có một khoảng thời gian u ám không muốn nhắc tới, lúc mới tới thành phố Xuân, cô bị người chị em đồng hương lừa hết tiền, suýt nữa thì bị lừa bán ra nước ngoài. Tiền lương ở xưởng giày thấp, khi đó cô còn phải gửi tiền cho bà ngoại, mỗi tháng nhận không đủ tiêu.

Cơ duyên đưa đẩy khiến cô quen biết Nguyên Yên, một người phụ nữ am hiểu điều chế hương, thuốc. Bởi vì Tiêu Kỳ có khứu giác xuất sắc, lại nghe lời nên Nguyên Yên cũng vui vẻ thu nhận cô.

Mai Sâm tới sớm hơn cô hai năm, Nguyên Yên lập tức liền bồi dưỡng chị như thế hệ tiếp theo, tốn rất nhiều tâm tư trên người chị. Tiêu Kỳ thường xuyên hâm mộ người đàn chị chỉ gặp nhau được vài lần một tuần.

Xuất thân của hai người khác nhau như trời với đất, Mai Sâm là nghiên cứu sinh chuyên ngành tâm lý, mà cô chỉ là một người làm công. Mai Sâm học cái “Bàng môn tả đạo” này chỉ vì hứng thú, mà mục đích của Tiêu Kỳ rất lớn, cô muốn dựa vào cái này kiếm tiền.

Nhiều năm rồi không có tin tức của đàn chị, không nghĩ tới bây giờ sẽ nghe được từ miệng của khách, trong lòng Tiêu Kỳ trăm mối ngổn ngang.

“Chị Tiêu.” Uông Thanh Huyền thấy cô lâm vào hồi ức, lên tiếng đánh gãy.

“Cô nói gì?” Tiêu Kỳ phục hồi lại tinh thần, ánh mắt vẫn không có tiêu điểm, bình tĩnh hỏi, hỏi.

“Chị và người đàn chị này.. Quan hệ tốt sao?”

“Không gạt cô, chúng tôi chưa gặp nhau mười năm rồi.” Cô lại hỏi: “Còn có gì muốn tôi giúp nữa không?”

Uông Thanh Huyền chậm rãi lắc đầu.

“Đàn chị Đàm kia của tôi... Hiện tại đang làm gì?”

“Vừa nãy em nói dối, chị ấy không phải là bạn của em, nói đúng hơn là bạn của… Bạn em.” Cô cũng không chắc Mai Sâm và Đàm Kiến Văn có quan hệ gì: “Em chỉ biết lúc trước chị ấy là bác sĩ tâm lý.”

“Lúc trước? Bây giờ không phải?”

“Vâng.”

Nguyên Yên từng nói, những thứ các cô học đều không phải là kỹ năng dể thành công, luôn luôn nhắc nhở các cô phải biết khiêm tốn lại, Tiêu Kỳ nghe lời dạy bảo, nhưng Mai Sâm là người cao ngạo.

Nghe Nguyên Yên kể, Mai Sâm từng dùng bí dược để trợ giúp một khách hàng cương cứng. Rõ ràng là vấn đề tâm lý, cuối cùng lại biến thành khiếm khuyết về sinh lý, khiến cho vị khách kia cả quãng đời còn lại phải dùng thuốc mới có thể cương cứng được.

Lúc ấy Nguyên Yên hung hăng phê bình Mai Sâm một trận, có một câu nói đến nay Tiêu Kỳ vẫn còn nhớ rõ——

Ta dạy cho hai đứa những kỹ năng này sẽ không khiến hai đứa mất mạng, nhưng tham niệm sẽ.

Không biết liệu Mai Sâm có nghe lọt lời này không?

Tuy rằng Tiêu Kỳ không hỏi nhưng Uông Thanh Huyền vẫn để lại địa chỉ của Mai Sâm.

Cô muốn làm rõ ràng mấy chuyện này, chuyện cô và Đàm Kiến Văn, liệu Mai Sâm có thêm củi quạt gió vào lửa không? Xem ra chỉ có thể mượn sức của Tiêu Kỳ.