Đi ra tòa nhà Đàm thị, cả người Uông Thanh Huyền vẫn ngơ ngác.
Từ Đàm thị cao ốc ra tới, Uông Thanh Huyền cả người vẫn là ngốc.
Anh ta và Trần Phong chẳng qua là một trong cả bảy tỉ ngươi, ngày ngày sáng đi chiều về, tháng ngày trôi qua bình lặng như nước, sao bỗng nhiên... bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu?
Cô cố gắng nhớ lại, khi Trần Phong còn sống có hành động gì lạ thường không?
Nhưng mặc cho cô cố gắng thế nào cũng không nhớ ra được.
Hóa ra xóa đi một người trong trí nhớ đơn giản như vậy. Chỉ cần thời gian đủ dài, cái gì cũng có thể quên.
Điện thoại trong túi reo lên, cô không nghĩ nữa, nhận cuộc gọi: "Mẹ."
"Thanh Huyền à, tối mai tới chỗ chúng ta ăn cơm đi."
"Dạ."
Cúp máy, cô nhìn hai ngăn trong túi, nhíu mày. Hai phong bì quản lý Trần cho cô không thấy đâu nữa.
Chẳng lẽ bị trộm ở quán rượu?
Cô vươn tay lái xe.
"Cô lại tới rồi." Nhân viên pha rượu tối qua trông thấy cô, cười chào hỏi.
"Quản lý của các anh ở đâu?"
"Sao vậy?"
Uông Thanh Huyền cẩn thận, không nói ra, chỉ nói: "Tôi tìm anh ta có việc."
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó một giọng nam chất phác vang lên: "Là tôi."
"Chúng ta qua bên kia nói chuyện." Cô chỉ vào một góc.
"Là như vậy, tối hôm qua tôi uống rượu ở đây, vừa mới phát hiện ra bị mất hai phong bì trong túi, bên trong chứa ba nghìn tệ." Cô đi thẳng vào vấn đề: "Chỗ này của các người chắc chắn có camera, tôi muốn kiểm tra một chút xem tiền của tôi bị mất hay là bị trộm."
Quản lý cũng không làm khó, trực tiếp đưa cô tới phòng quản lý.
"Mấy giờ tối qua?"
"Mười rưỡi tôi tới đây, không biết uống tới mấy giờ, bởi vì khi đó tôi uống say."
"Vậy bắt đầu xem từ 10 rưỡi đi."
Quản lý tua nhanh gấp đôi, Uông Thanh Huyền nhìn màn hình không chớp mắt.
Vào lúc 11 giờ rưỡi, một giờ trôi qua, cô uống liên tục sáu, bảy ly rượu, cả người dần dần mất ý thức. Đến 11 giờ 45 phút, cô đã say khướt, gục xuống bàn bất động.
Khoảng 11 giờ 50 phút, có nhân viên phục vụ nữ tới đỡ cô, ai ngờ cô không khách khí đạp người ta một cái. Ngay sau đó, có một người đàn ông tới gần cô, nói chuyện với nhân viên phục vụ nữ không lâu thì người đàn ông kia ôm cô đi.
"Chỗ này, có thể phóng to lên không?" Uông Thanh Huyền ấn nút tạm dừng, nói với quản lý.
"Có thể."
Phóng to hình ảnh, Uông Thanh Huyền nhìn người đàn ông xa lạ, toàn thân ớn lạnh, người kia không phải Đàm Kiến Văn, cô không nhận ra anh ta.
Nhân viên phục vụ nữ và nhân viên pha chế, vì sao lại giao cô cho anh ta?
"Tìm được chưa cô Uông?" Quản lý kéo suy nghĩ của cô về thực tại.
"Có thể... giúp tôi một việc nữa không?"
Nhân viên phục vụ nữ còn chưa tới ca làm việc, bởi vậy cũng chỉ có thể tìm nhân viên pha chế, khi đó anh ta cũng ở chỗ đó.
Uông Thanh Huyền hỏi nghi vấn trong lòng, nhân viên pha chế suy nghĩ một lát rồi đáp: "Anh ta nói là bạn của cô, đọc tên của cô, còn đọc số thẻ căn cước của cô ra nữa."
Đến lúc này, Uông Thanh Huyền đã tê dại cả da đầu. Sau khi nói cảm ơn với bọn họ, cô quay người rời đi.
"Cô Uông, không kiểm tra camera nữa à?" Còn chưa tìm ra ai là người trộm tiền của cô đâu, quản lý buồn bực, địa bàn của anh ta sao có thể xuất hiện kẻ trộm? Cô không tìm thì chính anh ta đi tìm!
Ra khỏi quán rượu, Uông Thanh Huyền lấy điện thoại ra, phóng đại ra gương mặt người trở nên không rõ nét nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dạng.
Trần Phong qua đời mấy tháng rồi, chắc chắn Đàm Kiến Văn tìm người theo dõi cô không phải ngày một ngày hai, cô phải nghiêm túc suy nghĩ, có từng gặp người này ở đâu rồi hay không?
Cùng lúc đó, Vương Mãnh gọi điện cho Đàm Kiến Văn.