Tần Vận uống xong canh gừng, sắc mặt tái nhợt.
Bán Hạ đau lòng nói: "Cô nương ngâm nước ấm tắm rồi hãy đi qua, nếu không sợ là sẽ bị cảm lạnh."
"Bưng nước ấm vào đi, ta rửa mặt, lại uống chén canh gừng. Yên tâm, ta không có việc gì." Tần Vận hơi hơi câu môi, bởi vì sắc mặt rất trắng, tươi cười cũng thập phần tái nhợt.
"Nô tỳ và Đậu Khấu thật là sợ đến chết. Nhị cô nương quá là không đúng, tốt xấu gì cũng sống cùng nhau nhiều năm như vậy, sao lại có thể làm ra việc mất trí này. Cô nương, lần này người ngàn vạn lần không thể mềm lòng."
Tần Vận gật gật đầu, lại uống một chén canh gừng, đến Thọ An Đường.
Nàng cũng không bao giờ mềm lòng, chỉ là cảm thấy thật khó mới sống lại lần nữa, đối với loại người như Tần Dư về sau nhất định sẽ không có quá nhiều qua lại, nàng không muốn phiền hà mà thôi.
Nhưng là.. nàng hối hận.
Cái gì không muốn hao tâm tổn trí! Đó chính là vô nghĩa!
Tưởng tượng đến Tần Dư bị mẫu thân đẩy xuống nước, nàng cảm thấy thật sảng khoái làm sao.
Lúc Tần Vận rảo bước đến Thọ An Đường, đã nghe được tiếng lão phu nhân giận mắng bên trong.
Thược Dược xốc mành lên, thấy Tần Vận đứng ở bên ngoài, lập tức đi lên đón: "Tam cô nương, người tuyệt đối không thể đứng ở bên ngoài đón gió, nếu như gió thổi qua, sợ là càng dễ bị cảm lạnh."
"Nhị thẩm và Nhị tỷ tỷ đều tới rồi sao?"
Nghe thanh âm nàng hữu khí vô lực[1], Thược Dược nhìn nàng càng thêm đau lòng: "Đều đã tới, Lão phu nhân rất tức giận. Lão phu nhân căn dặn nô tỳ ở cửa chờ người, nói là người tới liền đến thiên sảnh[2] nghỉ ngơi một chút. Bên trong phòng đã gọi đại phu tới."
[1] uể oải; yếu ớt; ỉu xìu
[2] sảnh bên cạnh
Tần Vận mím môi, liền đến thiên sảnh trước.
Nhưng đến khi nhìn thấy người ở thiên sảnh, Tần Vận vẫn hoảng sợ.
"Không phải nói đại phu tới sao? Sao chàng ở chỗ này?" Tần Vận nhìn Tạ Cảnh trước mặt, vẻ mặt khó hiểu.
"Đại phu lập tức liền tới, nàng yên tâm, là Lão phu nhân đồng ý cho ta tới đây." Tạ Cảnh lo lắng nhìn Tần Vận: "Nàng, cảm thấy thế nào? Thân mình còn tốt?"
Tần Vận hiểu được, lão phu nhân tất nhiên đã biết người cứu nàng trên thực tế là Tạ Cảnh, cho nên mới cố ý tìm hắn lại đây.
Nhưng dù sao đây cũng là nội viện, Tạ Cảnh xuất hiện ở thiên thính Thọ An Đường, là mất phép tắc.
Hơn nữa có bọn người Thược Dược và Bán Hạ ở trong phòng, hai người lại càng không có chút giao tiếp nào.
Tạ Cảnh đỡ trán: "Lão phu nhân yêu cầu một nhân chứng bên ngoài phủ, vừa lúc ta thấy toàn bộ quá trình, cho nên liền lại đây."
Tần Vận kéo kéo môi, vẫn là không nói chuyện.
Không khí liền trở nên yên tĩnh, Tạ Cảnh cũng không nói chuyện nữa.
Thiên thính yên tĩnh, âm thanh trong phòng khách liền nghe được rõ ràng hơn.
- -
Lão phu nhân giận đỏ mặt: "Những thứ học ngần ấy năm đều chạy vào bụng chó rồi sao? Còn chưa có xuất giá, còn chưa có chính thức tiến vào hậu trạch, thế nhưng đã tay chân tương tàn! Tần Dư, ta thấy ngươi cũng đừng gả nữa! Miễn cho gả đi rồi, lại gây họa cho ca nhi Tiền gia kia."
Lời này của lão phu nhân, có thể nói là vô cùng nghiêm trọng.
Sắc mặt Tần Dư vốn đã trắng lại càng thêm trắng bệch.
Lâm thị lung lay sắp đổ, suýt nữa quỳ không được: "Mẫu thân, người không thể nhẫn tâm như vậy. Tần Vận là cháu gái người, Dư tỷ nhi cũng vậy. Người không thể vì Tần Vận, liền từ bỏ Dư tỷ nhi. Tiền gia đã đính hôn, không thể, không thể lại hủy hôn."
"Ngươi cho là Tiền gia không phải nó là không cưới sao?" Lão phu nhân giận không thể nén được chỉ tay vào Tần Dư: "Nếu không phải là nghĩ để Phó gia và Tần gia thân càng thêm thân, hôn sự này của Tiền gia sẽ rơi xuống trên người nó sao? Sớm biết rằng để lại trong nhà cái tai họa, còn không bằng lúc trước trực tiếp gả đến Lư Dương Hầu phủ."
"Mẫu thân!" Lâm thị kinh ngạc: "Mẫu thân, cho dù người có tức giận đi nữa, cũng không thể làm Dư tỷ nhi thương tâm được. Mười mấy năm nay, chỉ cần không có việc gì Dư tỷ nhi liền tới Thọ An Đường hầu người. Nhưng vì Tần Vận tính tình biến đổi, trong mắt người liền không còn có Dư tỷ nhi. Dư tỷ nhi sống cũng ủy khuất! Hôn sự với Phó gia, chúng con thật là có động chút tay chân, cũng muốn tranh đoạt. Nhưng rốt cuộc, chúng con cũng chưa bao giờ thật sự tạo ra thương tổn gì cho đại phòng!"
"Ngươi còn cãi?" Lão phu nhân cười lạnh, tùy tay vớ lấy chén trà trong tầm tay, hung hăng ném tới Lâm thị.
Lâm thị né một chút, cái chén kia lại không nghiêng không lệch đập lên tay Tần Dư.
Nhưng Tần Dư giống như không bị đập đến, ngơ ngác nhìn mặt đất trước mặt.
Lâm thị nhào qua, cẩn thận kiểm tra bàn tay bị đỏ của Tần Dư.
"Tuổi còn nhỏ, tâm tư lại độc ác như thế. Đây tất nhiên là do các ngươi làm phụ mẫu không dạy dỗ tốt." Lão phu nhân bực bội trừng mắt nhìn Lâm thị, nếu năm đó không đồng ý cưới Lâm thị, cũng sẽ không có những chuyện phiền lòng này.
Phó thị đứng bên cạnh Tề thị, nhìn bộ dáng Lâm thị, trong lòng vui sướиɠ khi người gặp họa.
Tề thị lười nhác liếc bà ta một cái, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói: "Diễn đi."
Phó thị lập tức điều chỉnh vẻ mặt, nói: "Mẫu thân, lại nói tiếp, sau lần đầu tiên Phó lão gia tới Hàng Châu, Nhị tẩu còn vội đến nhờ con giúp đỡ. Lúc ấy con cũng không biết là như thế nào lại đáp ứng giúp Nhị tẩu đi thuyết phục Đại tẩu, may mắn con lạc đường biết quay lại. Nói vậy, Nhị tẩu thật đúng là đã nhìn chằm chằm hôn sự này ngay từ đầu đây."
"Phó thị, ngươi câm miệng!" Lâm thị thét chói tai, ôm Tần Dư vào trong lòng ngực: "Được, cho dù chuyện này Dư tỷ nhi có sai, vậy Tề thị đẩy Dư tỷ nhi xuống nước thì không sai sao?"
Lão phu nhân và Phó thị đều nhìn về phía Tề thị.
Tề thị nhướng mày: "Nếu Dư tỷ nhi ra ngoài thành tĩnh tu, ta cũng sẽ đi cùng nó."
Sắc mặt Lâm thị khó coi.
Tề thị gả cho người, nhi nữ[3] song toàn.
[3] con trai và con gái
Cho dù là đi tĩnh tu lại làm sao!
Nhưng là Dư tỷ nhi thì khác.
Hôn sự của Dư tỷ nhi vừa mới định xuống, nếu bị đưa ra ngoài thành tĩnh tu, đến lúc đó còn không biết sẽ truyền ra lời khó nghe gì nữa.
Lão phu nhân trầm mặc, ánh mắt dừng trên người Tần Dư đang ngây ra như phỗng: "Dư tỷ nhi, việc này là ngươi sai, không phạt ngươi thì không thể nào nói nổi."
"Tất nhiên là không thể nào nói nổi!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói xa lạ lại quen thuộc.
Tề thị kinh ngạc một lát, hai mắt nhất thời đỏ lên: "Hảo tỷ nhi.."
Tần Hảo hai mắt đỏ ửng, tiến lên đi tới bên cạnh Tề thị: "Nương, con đã trở về."
Tần Hảo trở về, lại một lần nữa đánh vỡ không khí trong phòng khách.
"Hảo tỷ nhi, sao con lại trở về?" Lão phu nhân phản ứng lại, lập tức nói: "Con đứa nhỏ này, đã trở về cũng không cho người truyền lời trước."
Tần Vận ở thiên thính rốt cuộc ngồi không nổi nữa.
Vừa nghe nói Tần Hảo đã trở về, lập tức đến phòng khách.
Tạ Cảnh suy nghĩ một chút, cũng ra thiên thính, nhưng lại đến tiền viện.
Tần Hảo đã trở về, vậy dựa theo kiếp trước Diệp Mạch coi trọng Tần Hảo, lúc này đây hẳn là cùng nhau đến.
Hắn ở lại nội viện cũng không có tác dụng gì, còn không bằng đến tiền viện tìm Diệp Mạch.
"Tỷ tỷ." Tần Vận nhấc váy chạy tới, vọt vào trong lòng ngực Tần Hảo: "Rốt cuộc muội cùng gặp được tỷ."
Tần Hảo dở khóc dở cười đỡ lấy muội muội trong lòng ngực: "Đây là làm sao vậy? Chỉ là hai năm không gặp ta, sao giống như là mấy chục năm không gặp vậy?"
Còn không phải là mấy chục năm sao.
Tần Vận âm thầm chửi thầm.
Kiếp trước từ lúc Tần Hảo xuất giá, các nàng liền chưa từng gặp mặt.
"Được rồi, đừng khóc." Tần Hảo nhìn Tần Vận xúc động như vậy, cảm thấy hai mắt của mình càng thêm chua xót: "Nếu muội lại khóc, ta cũng sẽ khóc."
Tần Vận lập tức dằn lại nước mắt, nhưng vẫn gắt gao nắm tay Tần Hảo.
Tần Hảo cũng tùy ý nàng.
Nhưng khi Tần Hảo liếc đến Lâm thị, ánh mắt trở nên rất không thân thiện.
Tần Hảo cười lạnh: "Nhị thúc cùng Nhị thẩm đem ta đẩy ra ngoài, hiện tại còn muốn hại chết muội muội ta, để nữ nhi mình gả thay sao? Liên tục nhiều lần dẫm lên đại phòng để bò lên trên, trên đời này nơi nào có thúc thúc thẩm thẩm nhẫn tâm như các người vậy?
Tổ mẫu, con vừa về đến nhà, liền nghe nói việc hai vị muội muội rơi xuống nước, nếu là có người rắp tâm, vẫn không màng đến sống chết của người khác, để loại người này ở lại trong phủ, sợ là không tốt đâu?"
Lâm thị trừng lớn hai mắt, càng ôm chặt Tần Dư đang run bần bật trong lòng ngực.
Ánh mắt Tần Hảo quá mức thông thấu, thông thấu đến mức làm người ta xấu hổ vô cùng.
Lão phu nhân vô thức tránh đi ánh mắt của nàng, ho nhẹ nói: "Vậy thì để Dư tỷ nhi quỳ ở từ đường một tháng đi."
Một tháng? Lâm thị không thể tin tưởng.
"Mẫu thân, quỳ ở từ đường một tháng, hai chân Dư tỷ nhi còn có thể giữ được sao?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Lão phu nhân không kiên nhẫn trừng mắt nhìn bà ta.
Lâm thị ngập ngừng vài cái, vẫn chưa nói ra được nguyên do.
Tần Hảo và Tề thị nhìn nhau một chút, nói: "Nhị thẩm nói đúng, nếu là Nhị muội muội thật quỳ ở từ đường một tháng, chân này cũng phải phế đi. Ngược lại con cảm thấy không ngại dựng một cái Phật đường ở nhà, để Nhị muội muội sao chép kinh thư ba tháng, trong ba tháng này không được chạm một chút thức ăn mặn đi."
Lời Tần Hảo nói khiến Lâm thị hoảng hốt.
Bà ta biết, đây là Tần Hảo đang trả thù.
Lúc trước Tần Hảo không muốn gả, chính bà ta đề nghị với lão phu nhân như vậy.
Sau đó Tần Hảo gả đi, tất nhiên cũng không cần đến Phật đường sao chép kinh thư ba tháng.
Nhưng Dư tỷ nhi của bà không có đường lui, chỉ có thể căng da đầu đi Phật đường sao chép kinh thư.
Lão phu nhân gật đầu, cảm thấy được: "Ngọc Lan, ngươi đến Phật đường trông coi Nhị cô nương."
Ngọc Lan kinh hãi, khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt mang theo lạnh lẽo của lão phu nhân lại lập tức cúi đầu.
Nếu việc này đã giải quyết, lão phu nhân cũng không kiên nhẫn lại nhìn thấy Lâm thị và Tần Dư, liền phân phó người đưa hai người đi ra ngoài.
Rồi sau đó mới hỏi Tần Hảo: "Đại cô gia[4] cũng cùng trở về sao?"
[4] anh; cậu (bố mẹ vợ gọi con rể)
Tần Hảo cười gật đầu: "Phu quân cùng đến. Đường đi xóc nảy, lần này lại cực nhọc cho phu quân."
Lão phu nhân vốn dĩ là khách khí hỏi, cũng không nghĩ rằng Diệp Mạch có thể cùng đến.
Tề thị cũng không nghĩ tới, vừa nghe Diệp Mạch đến, liền lập tức đi phân phó người đi tiền viện hầu hạ.
"Nương, người không cần lo lắng. Lúc chúng con trở về, phụ thân đang ở trong phủ. Phu quân đang nói chuyện với phụ thân tại tiền viện đấy."
Tuy rằng Tần Hảo nói như vậy, nhưng Tề thị vẫn sợ không được thỏa đáng.
Dù sao nếu thân mình Diệp Mạch có gì bất trắc, Lư Dương Hầu phủ còn không ăn tươi nuốt sống Hảo tỷ nhi sao?
"Lần này tỷ tỷ trở về ở lâu chút đi?" Tần Vận nháy mắt, vẫn luôn dính ở bên người Tần Hảo.
Tần Hảo hơi có chút không thích ứng.
Từ trước Tần Vận cùng nàng quan hệ tốt, cũng thực nguyện ý đi theo sau lưng nàng, nhưng dính bên người nàng như vậy, hình như là lần đầu tiên.
Nhưng dù sao cũng là thân muội muội của mình, nàng ngẫm nghĩ cũng cảm thấy không có gì: "Trên đường chúng ta trở về cơ hồ là không ngừng lên đường, thời gian trở về có thể rộng rãi chút. Ở lâu một chút cũng không sao, nhưng cụ thể, vẫn phải hỏi ý Đại tỷ phu[5] của muội."
[5] anh rể
Tề thị cười nói: "Hai tỷ muội các con cũng đã lâu không gặp, hãy tự mình tìm chỗ nói chuyện đi thôi."
Tần Vận lập tức lôi kéo Tần Hảo ra khỏi Thọ An Đường.
Tần Hảo bất đắc dĩ đi theo phía sau nàng, rồi lại nghĩ tới chuyện Tần Dư: "Vận tỷ nhi, lần này muội đại nạn không chết, nhưng thật sự buông tha nàng ta như vậy sao?"