Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không

Chương 50: Sốt

“Tiểu Hề ngốc, đây không phải bệnh,” Lục Hành Chỉ nói: “Mà là thích.”

Th…. thích……?

Ánh mắt Trình Hề lập tức mờ mịt.

Kể từ lần đầu tiên gặp Đào Thời Diên, vì hiểu lầm về chuyện của Triệu Tiểu Đào, nên cậu chẳng có ấn tượng gì tốt với người nọ.

Hơn nữa người nọ vừa độc miệng lại còn thích trêu cậu, luôn thay đổi nhiều phương pháp để chọc tức cậu, thật sự đáng ghét làm sao.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, so với những khuyết điểm này, thì ưu điểm của Đào Thời Diên càng nổi bật hơn một chút.

Ví dụ như đẹp trai body đẹp, thông minh sắc sảo, năng lực nghiệp vụ rất đỉnh.

Ví dụ như khi biết cậu không ăn sáng sẽ mang bữa sáng theo, sau khi phát hiện ra cậu đau dạ dày sẽ đưa thuốc dạ dày tới, sinh nhật cậu sẽ tặng pháo hoa màu cam, sau khi nghe cậu nói muốn uống sữa dừa sẽ mua sữa dừa cho cậu;

Ví dụ như dáng vẻ kiên nhẫn chỉ bảo diễn xuất cho cậu rất quyến rũ. Thỉnh thoảng học xong, méo hiểu sao cậu lại ngủ trên giường của người ta, Đào Thời Diên cũng không đuổi cậu đi, mà cứ để mặc cho cậu ôm, còn đắp chăn cho cậu.

Cũng giống như hôm nay, rõ ràng Đào Thời Diên không thích đồ ngọt, nhưng vẫn bảo Trương Tĩnh mua nước soda chanh.

Thật ra họ Đào chẳng hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, ưu điểm của anh nhiều đến mức đếm không xuể, Trình Hề cực kỳ chắc chắn về điều đó.

Quan trọng là, mỗi lần họ Đào vừa đến gần, cậu sẽ không kiểm soát được nhịp tim của mình.

Không sai, Trình Hề nghĩ thầm.

Cậu thích Đào Thời Diên thật rồi.

Đối với chuyện thích đàn ông, Trình Hề không cảm thấy xấu hổ, biếи ŧɦái hoặc là sao cả. Ánh mắt cậu dần dần tỉnh táo, rồi mới bất giác nhận ra, mình đang đứng trong mưa tâm sự cùng anh Lục.

“……… Xin lỗi anh Lục!” Trình Hề vội vàng xin lỗi: “Làm anh mắc mưa rồi, chúng ta nhanh về thôi!”

Lục Hành Chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.

Giây phút này, cậu ta hiểu rất rõ, cậu ta đã tự tay đẩy Tiểu Hề ra xa mình rồi.

Có lẽ do dầm mưa quá lâu, nên vừa lên xe của Lục Hành Chỉ, đầu óc Trình Hề bắt đầu hơi mê man.

Lúc bước vào phòng mình, bật nước nóng tắm rửa xong, cậu không chỉ không đỡ hơn, mà lại bắt đầu hắt xì liên tục.

Toi đời, bị cảm rồi.

Sợ anh Lục lo lắng, nên Trình Hề kiếm cớ nói mình buồn ngủ, không cho anh Lục vào phòng.

Sửa soạn xong, cậu vùi mình trong chăn mê man suy đoán, nếu bị cảm thật, thì tối nay có thể sẽ được ngủ một giấc thật ngon đúng không?

Đáng tiếc đời không như là mơ, sau khi mơ mơ màng màng một lúc lâu, cậu chỉ cảm thấy cổ họng ngày càng đau, trên người cũng ngày càng nhức mỏi, chẳng hề cảm thấy buồn ngủ như trong tưởng tượng của mình.

Bực bội cầm điện thoại lên, định xem thứ gì đó cho buồn ngủ, lúc này mới phát hiện ra, phần tin thông báo có đến hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ. Trong đó Lục Hành Chỉ gọi năm cuộc, còn lại đều là của….. Đào Thời Diên.

Cậu lại mở wechat ra:

Tiếp đó đều là các cuộc gọi nhỡ, có lẽ là cử người tới phòng tìm cậu, nhưng không tìm thấy, có lẽ là sợ cậu bị lạc, nên cứ cách mười mấy phút sẽ gọi một cuộc.

Trình Hề cầm điện thoại, phân vân không biết có cần gọi điện lại báo bình an với anh hay không.

Sau khi hiểu rõ lòng mình, cậu không dám đối mặt với Đào Thời Diên, sợ sẽ để lộ tình cảm của mình. Dù sao thì…. trái tim của Đào Thời Diên cũng đã bị chủ nhân của hộp gỗ chiếm giữ rồi.

Từ trước tới giờ ‘thích’ luôn là chuyện của một người, không nên trở thành gánh nặng cho một người khác.

Cậu thích Đào Thời Diên là được rồi, không cần phải để cho đối phương biết.

Gọi điện thoại rất khó nói, thôi thì nhắn trên wechat đi. Trình Hề mở giao diện nhật ký trò chuyện, gõ xong lại xóa, xóa xong lại gõ, rồi cứ xóa xóa gõ gõ như vậy rất nhiều lần ——

‘Rrrr’ điện thoại bỗng nhiên rung lên.

Đào Thời Diên gọi điện tới!

Trình Hề ngẩn người một lúc lâu, rồi mới cắn răng bắt máy: “Alo.”

“Về rồi à?”

“Ừm,” Trình Hề kiếm cớ: “Ban nãy ra ngoài quên cầm theo điện thoại, nên không nghe máy được.”

“Không sao, an toàn là được… mũi cậu bị sao thế, cảm à?”

Cho dù Trình Hề đã cố tình hắng giọng, cố gắng làm giọng nói của mình nghe không giống như đang bị bệnh, nhưng giọng mũi dày đặc vẫn bán đứng cậu.

Không muốn để đối phương biết mình bị cảm, Trình Hề nói dối: “Không phải, em bị viêm mũi. Ban nãy uống thuốc rồi, sẽ khỏe ngay thôi.”

Bên kia im lặng mấy giây, rồi “Ừ” một tiếng.

Xem ra họ Đào tin lời mình rồi, nói nhiều dễ bị lộ, Trình Hề dò xét nói: “Vậy em… cúp máy nhé?”

“Ừ.”

Vừa dứt lời, bên kia điện thoại đã vang lên âm thanh báo máy bận ‘tút tút tút’. Đối phương đã cúp máy trước rồi. Trình Hề cầm điện thoại, chợt cảm thấy hơi mất mát.

Cú điện thoại này không phải là cúp quá nhanh hay sao?

Không hỏi xem cậu đi đâu, cũng không hỏi xem sao cậu lại về muộn như vậy, thực sự là…. không thèm để ý đến cậu một chút nào.

Lúc khỏe mạnh, Trình Hề tuyệt đối sẽ không xuất hiện ý nghĩ khác người như vậy. Nhưng bây giờ bị sốt cả người nhức mỏi, lý trí cũng bị cơn sốt thiêu cháy hết, giống như đứa trẻ con nhà nghèo nhìn thấy mô hình robot ở trong tủ kính, rõ ràng thích đến mức chịu không nổi, nhưng lại nói với cha mẹ mình là ‘không thích’.

Trong lòng tủi thân.

Rất tủi thân.

Trình Hề rụt người lại trong chăn, cảm giác mất mát làm cậu càng không buồn ngủ. Cậu hít hít mũi, không biết qua bao lâu, chợt nghe có tiếng gõ cửa vang lên.

Kèm theo một giọng đàn ông trầm thấp: “Mở cửa, tôi đây.”

Là…. giọng của Đào Thời Diên, Trình Hề lập tức lấy lại tinh thần!

Nửa đêm nửa hôm, anh ấy tới đây làm gì???

Trình Hề bật người ngồi dậy, vừa vuốt lại mớ tóc rối trên đỉnh đầu, vừa lê chân đi đến cửa.

Mở cửa ra, một luồng khí lạnh phả ngay vào mặt, Đào Thời Diên trông rất lạ —— bên trong mặc áo ngủ, bên ngoài khoác một cái áo gió, chân đi dép lê, trên tay cầm túi ni lông giá rẻ.

Sốt đến mức mắt nổ đom đóm, Trình Hề không thấy rõ những thứ ở trong túi. Cảm nhận được nguồn gốc của luồng khí lạnh xuất phát từ áo khoác trên người Đào Thời Diên, cậu luyên thuyên nói: “Anh mới từ bên ngoài về à?”

Đào Thời Diên không trả lời câu hỏi của cậu, mà đi thẳng vào phòng: “Lên giường nằm đi.”

Giọng anh rất nghiêm túc, Trình Hề không dám ương bướng, bèn đóng cửa lại rồi ngoan ngoãn quay về ổ chăn, kéo chăn lên che hết một nửa khuôn mặt.

Chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài, đảo tới đảo lui theo động tác của anh ——

Đầu tiên Đào Thời Diên cởϊ áσ khoác, lấy thứ vàng vàng ở trong túi ni lông ra rồi đi vào phòng bếp.

Phòng bếp trong nhà khách chỉ có một cái lò vi sóng, chẳng bao lâu sau bên kia có mùi gừng bay tới. Tiếp đó Đào Thời Diên bưng một bát canh gừng ra, kéo ghế qua, ngồi ở trước giường của cậu.

Giọng nói rất lạnh lùng: “Tự ngồi dậy được không?”

Trình Hề gật đầu, rồi chậm chạp bò dậy.

“Tự uống được không?”

Trình Hề im lặng một lát rồi nói: “Được.”

Cậu cố gắng cầm cái bát trong tay Đào Thời Diên, nhưng không như mong muốn, vì tay run dữ quá, nên suýt chút nữa làm rơi cả bát.

“…….Thôi vậy,” Đào Thời Diên bất đắc dĩ nói: “Để tôi đút cho cậu.”

Vừa nói, anh vừa múc một thìa canh gừng lên, thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Trình Hề. Trình Hề duỗi đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếʍ một cái, khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn nhúm lại.

Từ bé cậu đã không thích vị gừng rồi, mỗi lần bị cảm hay sốt, lúc dì Viên nấu canh gừng, ngoài mặt thì cậu giả vờ đồng ý, nhưng sau lưng luôn lén đổ canh đi.

Cách này rất hiệu quả, cậu định đem ra đối phó với Đào Thời Diên: “Nóng quá, lát nữa uống.”

Kết quả người ta lại quyết đoán từ chối: “Không được, nguội không có hiệu quả.”

“Vậy đợi hai phút, chỉ hai phút thôi, để nó nguội bớt đã.”

“Trình Hề,” Đào Thời Diên gọi cả họ lẫn tên: “Đừng lần lữa nữa, cậu không trốn được đâu.”

Trình Hề im lặng.

Đúng vậy, ảnh đế Đào không phải là người dễ lừa.

Một bát canh gừng đầy ắp, sau khi uống xong chắc chắn sẽ về chầu trời, cả người Trình Hề từ trong ra ngoài đều tản ra vẻ chống cự, khuôn mặt đầy tuyệt vọng.

Nhìn dáng vẻ cắn răng chịu đựng của anh bạn nhỏ, Đào Thời Diên càng bất lực hơn, anh dùng đầu ngón tay gõ gõ mép bát: “Thế này đi, nếu cậu uống hết được chén canh gừng này, tôi sẽ cho cậu một phần thưởng.”

“Phần thưởng…. phần thưởng gì cơ?”

“Tùy cậu,” Đào Thời Diên nói: “Chỉ cần không vi phạm pháp luật, thì tôi đều có thể nghĩ cách giải quyết thay cậu.”

Trình Hề: “!!!”

Lời giải thích của Đào Thời Diên quá mê người, Trình Hề đã hoàn toàn bị hấp dẫn. Cậu đấu tranh tâm lý cả buổi, chê uống từng ngụm từng ngụm quá ghê, bèn cắn răng cúi người xuống, đổ bát canh gừng trên tay Đào Thời Diên vào hết trong miệng mình.

Bát để hơi thấp, Đào Thời Diên vừa cụp mắt là có thể nhìn thấy phần gáy trắng muốt của cậu nhóc.

Có lẽ là do gầy quá, nên độ cong cột sống của cậu nhóc cực kỳ rõ ràng, một đường chập trùng đến tận thắt lưng mới lõm thành một cái rãnh, hai bên rãnh có hai lúm nhỏ.

Tầm mắt rơi trên phần eo của cậu mất mấy giây, Đào Thời Diên chớp mắt, ngón trỏ bất giác vuốt ve ngón cái.

Lúc này rốt cục cũng uống hết canh gừng, Trình Hề ngồi dậy lau miệng: “Xong rồi!”

“Chưa xong,” Đào Thời Diên kéo túi ni lông qua, lấy mấy hộp nhỏ từ trong đó ra: “Bình thường cậu hay uống loại thuốc cảm nào?”

Theo hộp thuốc rơi ra, có một tờ hóa đơn, nhìn rõ thời gian trên hóa đơn, rốt cục Trình Hề cũng biết sau khi cúp máy vì sao Đào Thời Diên lại im hơi lặng tiếng.

Cũng hiểu ra nguồn khí lạnh trên áo khoác đến từ đâu.

—— Anh chạy ra ngoài, mua thuốc cho mình.

Hóa ra không phải là Đào Thời Diên không quan tâm, mà là so với việc chỉ nói, anh thể hiện bằng những việc mình làm.

Trình Hề hít mũi, chợt cảm thấy vui vì cơn sốt có thể che giấu cho gò má đang ửng hồng của mình.

“Em hay uống….” cậu chỉ đại một hộp: “Cái này.”

“Tôi nhớ rồi.” Đào Thời Diên vừa nói vừa mở hộp thuốc ra.

Đợi đến lúc lấy một viên thuốc con nhộng vừa dài vừa cay ra, vẻ mặt của Trình Hề như nuốt phải một con ruồi sống, cực kỳ khó coi luôn.

“Nếu như cậu ngoan ngoãn uống thuốc,” Đào Thời Diên lại dùng chiêu cũ: “Tôi sẽ cho cậu thêm một phần thưởng nữa.”

Một phút sau, Đào Thời Diên mắc nợ hai phần thưởng, vinh quang nhận được ‘giải thưởng ảnh đế tốt vừa phải mua thuốc lại còn phải mất công mất sức mớm thuốc’, anh khẽ thở dài.

Trình Hề thì hoàn toàn ngược lại, cậu ngồi xếp bằng đối diện với Đào Thời Diên, bày ra tư thế như đang đi đàm phán: “Giờ em đổi giải thưởng được chưa?”

“Đương nhiên là được.”

“Ok, vậy em sẽ nói, cái đầu tiên,” Trình Hề dừng một chút rồi nói tiếp: “Bắt đầu từ bây giờ, toàn bộ soda chanh của anh đều là của em, không được cho bất cứ ai uống cả.”

Chỉ thế này thôi? Quá đơn giản.

Đào Thời Diên gật đầu.

Thấy anh đồng ý, l*иg ngực bị nghẹn cả buổi tối lập tức tiêu tan, giọng của Trình Hề nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cậu nói tiếp: “Phần thưởng thứ hai là…. em muốn tới phòng anh ở nhờ nửa tháng. Nhưng anh đừng lo, em không có suy nghĩ gì khác, chắc chắn cũng sẽ không dùng anh để kiếm fame, chỉ đơn thuần là hỏi han về kịch bản và ngủ thôi.”

Cảnh quay của Chu Minh Sinh còn nửa tháng nữa là hết, đến lúc đó cậu phải rời khỏi đoàn phim, rời xa Đào Thời Diên rồi.

Đặc thù công việc của giới nghệ sĩ làm cậu không thể đoán được lần tiếp theo mình nhìn thấy Đào Thời Diên là lúc nào. Có thể là một tháng hai tháng, cũng có thể sẽ là một năm hai năm. Nếu từ nay về sau cậu chỉ dốc lòng tập trung vào âm nhạc mà không tiếp xúc với kịch bản phim, thì chắc là cả đời cũng sẽ không gặp lại.

Nên, lúc còn có thể nhìn thấy Đào Thời Diên, cậu muốn hết lòng hết dạ ở bên anh.

Không cần đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần có thể nhìn anh ấy thêm vài lần nữa cũng được.

Lời nói của cậu nhóc rất chân thành, vẻ mặt cũng rất đơn thuần, đôi mắt vì sốt nên đỏ ửng nhuốm chút hơi nước. Lúc cậu nhìn ai đó không chớp mắt, thì người đó hoàn toàn không thể nào nói ra lời từ chối.

“…….Được,” hầu kết Đào Thời Diên khẽ nhúc nhích: “Cậu cứ qua mà ở, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.”